“Hoàng thượng, sáu vò rượu đã là không ít rồi, cho Tần Vương dừng lại đi, nếu để cho Nghi thái phi thấy đấy được, vậy thì rất đau lòng.”
Nhìn thấy vẻ mặt nhân từ rất giống của Thái hâu, người không biết còn tưởng bà thương Long Phi Dạ nhiều lắm cơ đấy.
Thiên Huy Hoàng đế bình tĩnh lại mới ý thức được mình quá nóng vội, làm mất phong độ cùng khí phách của mình.
Ông ta cười cười: “Là do mẫu hậu bất công, nhi thần có nói muốn Tần Vương tiếp tục uống đâu... sáu vò rượu phạt đệ ấy... nhưng mà trẫm chỉ lấy cớ để phạt.
Thiên Huy Hoàng đế hết sức nói nặng bốn chữ “lấy cớ để phạt”, sáu vò Túy Hoa Nhưỡng không làm cho Long Phi Dạ bị say, đằng sau ông ta còn chuẩn bị rất nhiều chiêu hiểm để từ từ chơi đùa.
Lần này, không phải ông ta đến chúc thọ Thái hậu, mà là mượn cơ hội này thể hiện sự tập trung quyền lực của mình ở Thiên Ninh, còn muốn áp chế Long Phi Dạ trước mặt Tây Chu Thái Tử một phen.
Ông ta muốn người trong thiên hạ đều biết, không thể khiêu khích hoàng quyền của Thiên Ninh, cho dù là Long Phi Dạ cũng phải thần phục dưới chân ông ta.
Chuyện Tiết công công chẳng qua là một phía Long Phi Dạ thị uy.
Mặc cho Thái hậu cùng Thiên Huy Hoàng đế kẻ tung người hứng, Long Phi Dạ không tham gia câu nào, nhanh chóng trưng ra vẻ lạnh lùng ngồi xuống.
Thấy vậy, vốn dĩ Thái hậu còn muốn nói thêm vài câu, bỗng nhiên dừng lại, rõ ràng là Long Phi Dạ chịu phạt, nhưng hai người các bà chẳng dễ chịu chút nào, ngược lại có cảm giác mặt nóng lòng lạnh.
Thái hậu đưa mắt ra hiệu cho Thiên Huy Hoàng đế một cái, bà không quan tâm Thiến Huy Hoàng đế định làm gì, nhưng mà lần này bà không muốn tha cho Long Phi Dạ.
Thôi đành để cho Long Phi Dạ kiêu ngạo thêm lúc nữa, rất nhanh thôi bà sẽ khiến người này đẹp mặt.
Mặc dù Long Phu Dạ không say, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn không yên lòng, lén để ý chàng ấy một lúc lâu, mới chắn chắn rằng chàng ấy đúng là không say thật.
Nàng không nhịn được mà đoán, rút cuộc là tửu lượng của con người này tốt đến mức nào, đời này chàng ấy chưa từng say hay sao? Bộ dạng khi say rượu thế nào?
Lời hát chúc mừng kết thúc, âm nhạc của buổi yến tiệc từ trang trọng chuyển sang nhạc múa vui mừng, ca cơ vũ nữ ra sân khấu, ngay tức khắc đại điện trở lên sôi nổi.
Lúc này, lễ chúc thọ chính thức bắt đầu, người chúc thọ đầu tiên đương nhiên là Hoàng đế.
Lễ vật của con trai, dĩ nhiên là thứ Thái hậu mong đợi nhất, lúc này, bà cười chờ đợi, khó có được nụ cười chân thật đến như vậy.
Chỉ thấy thái giám ôm một vật hình tròn đi đến, bên trên được tre kín bằng một tấm lụa lớn màu đỏ.
Đây là thứ gì vậy? Nhìn dáng vẻ này có vẻ là thứ không đơn giản.
Thái hậu không nhịn được cười nói: “Hoàng thượng, còn bí mật với ai gia à? Đây là cái gì?”
Chính tay Thiên Huy Hoàng đế mở tấm lụa đỏ ra: “Mẫu hậu, đây là thứ nhi thần tìm đến để người giải khuây, chúc người Phúc Thọ an khang!”
Chỉ nhìn thấy thứ thái giám ôm chẳng phải thứ gì khác, mà chính là một con mèo Ba Tư, lông trắng như tuyết, đôi mắt xanh thần bí.
Con vật này đối với Hàn Vân Tịch mà nói chẳng có gì là lạ, nhưng ở Vân Không đại lục, nó được xem là chim lạ thú hiếm.
Thái giám ôm con mèo nhỏ đến, ở trong điện này, không ít người bắt đầu tỏ ra vừa khâm phục vừa tán thưởng. Điều này chính là sự nịnh hót với Thiên Ninh Hoàng đế, đây chính là thời điểm tốt khiến cho Thái hậu vui vẻ.
Không phải chứ, Tây Chu thái tử Đoan Mộc Bạch Diệp mở lời “Nghe nói con vật này là ở nước ngoài, cầu cũng không được, duy chỉ có Thiên Huy Hoàng đế là có được.”
Thương thư lại bộ Từ đại nhân vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nghe nói Hoàng đế Bắc Lệ muốn làm cho Hoàng hậu vui vẻ, đã treo thưởng rất nhiều vàng bạc để có được con vật này, thế mà cầu không được.”
“Lòng hiếu thảo của Hoàng thượng là tấm gương cho vạn dân.” Người lễ Bộ cũng nói.
“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng hiếu thảo như vậy là phúc khí của Thái hậu, cũng là may mắn lớn của vạn dân.” Bình Nam hầu vương nịnh hót theo.
...
Nếu như Hàn Vân Tịch chăm chú nghe những lời nịnh hót này, chắc chắn sẽ lạnh lùng cười, nhưng mà, bây giờ nàng đang cố gắng ép thú nhỏ vào trong tay áo, không cho nó thò đầu ra.
Từ khi nàng về phủ Tần vương, nhất là sau khi về ở tại Vân Nhàn các, thú nhỏ ngày càng nhát gan, hay trốn đi ngủ, không dám đi ra ngoài.
Lúc này, ở nơi rộng lớn như vậy, thú nhỏ này xúc động cái gì không biết?
Bên ngoài Hàn Vân Tịch không thể hiện điều gì, nhưng tay không ngừng nhét vào trong, cuối cùng, nàng không còn cách nào khác, duỗi tay ra, để ống tay áo vào bên cạnh người Long Phi Dạ.
Ngay tức thì, thú nhỏ này liền yên tĩnh, chẳng có chút động tĩnh gì.
Đơn giản mà nói Long Phi Dạ chính là khắc tinh của nó.
Thú nhỏ co ro trong tay áo, vẻ mặt rất thối, mãi nó mới ngửi được mùi mèo, muốn nhìn trộm một chút, sao mà chủ nhân lại xấu như vậy.
Được rồi, nó chỉ có thể nhớ kĩ nơi này, ngày nào đó sẽ quay lại trộm mèo.
Thái hậu ôm lấy con mèo Ba Tư kia, vô cùng thích thú, bà ôm con mèo vào trong ngực vuốt ve, vội nói “Hoàng đế, có lòng! Có lòng!”
Bà muốn con vật nuôi này lâu lắm rồi, nhưng không tìm ra, nên sớm đã từ bỏ, không ngờ rằng Hoàng thượng lại có thể tìm được cho bà.
“Tốt lắm tốt lắm”
Tâm trạng Thái hậu rất tốt, lễ vật đầu tiên chính là lễ vật vui đến bất ngờ nhất, khiến bà càng chờ mong những lễ vật tiếp theo. Là Thái hậu cao quý, bà muốn cái gì liền có cái đó, nhưng vẫn muốn cảm nhận sự kinh ngạc vui mừng khi nhận lễ.
Đương nhiên, những đồ vật lọt vào trong tầm mắt bà, trong buổi thọ yến này, không phải thứ gì bà cũng nhận.
Chính vì như thế, những người đến chúc thọ đều chuẩn bị nhiều thứ, để đối phó với tình huống bất ngờ.
Trong những câu nịnh nọt, Vinh thân vương đứng lên “Thái hậu nương nương, thần đệ cầu chúc cho người phượng thể an khang, phúc như Đông Hải.”
“Vinh thân vương hãy mau bình thân”
Thái hậu tự mình nâng Vinh thân vương đứng dậy, Vinh thân vương là huynh đệ tốt của tiên đế, cũng nghi ngờ thân thế của Tần vương, ở giữa Hoàng đế và Tần vương, đương nhiên ông ta lựa chọn Hoàng đế. Chỉ là Thái hậu càng hi vọng ông ta có thể ủng hộ thái tử.
Vinh thân vương trình lên một hộp gấm, cười nói: “Trò chuyện tỏ tâm ý, cầu chúc Thái hậu nương nương phượng thể an khang, phúc như Đông Hải.”
Thái hậu mở ra xem, thì thấy bên trong có một viên dạ minh châu lớn, hai tay mới có thể cầm lên.
Vật vừa được lấy ra, cả điện đều sợ hãi, dạ minh châu đã là vật hiếm, huống chi lại là một viên dạ minh châu lớn như vậy.
Thái hậu vô cùng hài lòng, tự tay cầm lên, sợ hãi mà than “Dịu dàng như ngọc, sáng rõ như mặt trăng, linh động như nước, viên này chính là viên dạ minh châu số một.”
“Chính là viên dạ minh châu số một, viên này tên là “Nguyệt dạ minh châu”.” Vinh thân vương cười nói.
Nghe được lời này, Thái hậu càng vui vẻ, nhận được hai vật hiếm có khó tìm liền lúc, xem ra hôm nay không ít những điều vui mừng bất ngờ.
Dựa theo thân phận bối phận, người tiếp theo đến chúc thọ là Tần vương và Tần vương phi. Đây không chỉ là điều Thái hậu mong đợi nhất mà cũng là điều mọi người ở đây mong đợi nhất.
Thiên Huy Hoàng đế và Vinh thân vương tặng lễ vật lớn như vậy, nếu như Tần vương không đưa ra thứ hiếm lạ, vậy chẳng phải mất mặt sao? Tần Vương trước nay ra tay rất rộng rãi, lần này sẽ mang đến bảo bối gì?
Xem tình hình này, Thiên Huy Hoàng đế vừa mới có thái độ đó, cho dù Tần Vương có mang tới vật chí bảo, chắc gì Thái hậu đã dễ dàng tha cho hai người họ.
Kịch hay, đã đến!
Vinh thân vương không ngồi xuống, ánh mắt của mọi người đều nhìn đến người Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, khóe miệng Hàn Vân Tịch hơi động đãy, thật ra nàng không biết Long Phi Dạ mang đến cái gì, vốn tưởng rằng là quạt Dược Quyên, thế nhưng người ta lại để nàng lấy làm quạt mát.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Thái hậu nương nương, Hàn Vân Tịch thật muốn mang quạt Dược Quyên ra quạt mát, rêu rao một trận.
Đúng lúc nàng đang do dự có lấy ra hay không, thấy Long Phi Dạ đứng lên, nàng vội đứng lên theo.
Đây là muốn tặng quà gì?
Ai người, Long Phi Dạ lại tự mình rót hai chén rượu, mình một chén, một chén đưa cho Hàn Vân Tịch.
Đây là?
“Chúc Thái hậu phượng thể an khang.”
Đây là Long Phi Dạ lấy rượu mời chúc mừng.
Chàng cung kính nâng chén lên, một hơi cạn sạch, sau đó... sau đó yên ổn ngồi xuống, chỉ có lời chúc, không có lễ vật chúc thọ.
Lúc này, cả điện hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trợn tròn mắt, há hộc mồm, không thể tượng tượng nỏi, tại sao Long Phi Dạ có thể làm như thế.
Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế, cả hai người đều đen mặt.
Tất cả mọi người đều mong chờ chàng tặng lễ, bao gồm cả Thái hậu. Quan trọng là đến lí do cự tuyệt Thái hậu đã chuẩn bị xong rồi, muốn có cơ hội làm nhục Long Phi Dạ, nhưng Long Phi Dạ lại chẳng tặng cái gì, thậm chí đến lời chúc mừng cũng không nói nhiều, chỉ một câu “Phượng thể an khang” liền kết thúc?
Đây chính là từ chối người khác trước khi bị người khác từ chối.
Liệu có phải Hàn Vân tịch chưa nói lời chức mừng, nên vẫn chưa dâng lễ vật không?
Không thể không nói, Hàn Vân Tịch trở thành hi vọng của không ít người, ngay đến ánh mắt cay độc của Thái hậu cũng chiếu lên người Hàn Vân Tịch, bà không timnLong Phi dạ lại có lá gan lớn như vậy, có bản lĩnh lớn ở trước mặt mọi người khiến bà mất mặt.
Phải biết rằng làm cho bà mất mặt, chính là làm cho Hoàng đế mất mặt.
Rút cục Long Phi Dạ muốn làm gì? Với thực lực của hắn, thật có thể chống lại Hoàng đế hay sao? Vây cánh cứng cáp rồi chăng?
Chuyện của Tiết công công còn chưa đủ ầm ĩ hay sao? Nhất định còn phải ồn ào nữa?
Thật ra, Hàn Vân Tịch và mọi người đều không ngờ đến, nàng không biết Long Phi Dạ làm như vậy sẽ mang lại hậu quả gì, nhưng mà, nàng rất thích cách làm này! Đủ tuyệt cũng đủ chân thành!
Chàng ấy chắc rằng không tặng cái gì.
Con người này, làm được lắm!
Mọi người chăm chú nhìn xuống, ý cười của Hàn Vân Tịch sáng chói, nàng học điệu bộ giơ ly rượu lên của Long Phi Dạ, khoan thai hào phòng chúc thọ: “Cầu chúc Thái hậu nương nương phượng thể an khang!”
Phu xướng, sao phụ lại không tùy? Nàng nói xong, cũng giống như Long Phi Dạ, thoải mái ngồi xuống.
Cứ thế, là đã chúc thọ xong, chắc chắn là không dâng lễ.
Đại điện vốn đang yên tĩnh lại càng yên tĩnh, đáy mắt Thái hậu lướt qua từng tia hung ác nham hiểm, bà có cảm giác nhục nhã khi bị người ta chơi xỏ. Cho dù ở đây, không ai dám chê cười bà, nhưng bà không chịu được sự nhục nhã mà Long Phi Dạ vô lễ khiêu khích.
Hai tay bà vốn đặt trên tay vịn giờ đã nắm thành nắm đấm, thù này không báo, sau này sao bà còn có thể tạo uy trong hoàng tộc.
Tất nhiên, bà sẽ không tại đây chất vấn Long Phi Dạ, chất vấn ở lây lại thành bà đồi lễ chúc thọ, chỉ là chuyện mất mặt. Bà nhìn sang Thiên Huy Hoàng đế, muốn bảo Thiên Huy Hoàng đế có thể bắt đầu.
Còn lúc này, Thiên Huy Hoàng đế đã nheo nheo con mắt nhìn chằm chằm vào Long Phi Dạ.
Quả thực Long Phi Dạ đến chính là để thị uy, cái này có vẻ như tự cho mình là đúng. Ông đã nhường hắn ba phần, nếu hắn cho rằng chỉ ba phần mà đối phó được với bảy phần của ông, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Thiên Huy Hoàng đế đang muốn làm khó dễ, lúc này một người có thân phận hiển hạch, nhân vật có địa vị vô cùng quan trọng đứng lên...