Hắn lập tức chạy tới biệt trang của Tạ gia ở ngoài thành.
Thời điểm người làm dẫn hắn vào khách đường, Tạ hội trưởng đã đợi một thời gian dài.
Không giống với Âu Dương Ninh Nặc, khiêm tốn, lễ độ, tiết tấu khoan thai, Quân Diệc Tà không lòng vòng quanh co, vô cùng dứt khoát, " Rốt cuộc Tạ hội trưởng đã suy nghĩ kỹ càng?"
Tạ hội trưởng cũng rất dứt khoát gật đầu, "Chuyện này, lão phu có thể đáp ứng ngươi. Chẳng qua, sự tình nên làm cái gì, ngươi phải ra chủ ý cho lão phu."
Sự tình nên làm cái gì? Nói trắng ra, chính là làm thế nào tạo áp lực cho Mộc Anh Đông, để cho Mộc Anh Đông đáp ứng gả Mộc Linh Nhi cho Thái Tử Bắc Lịch.
Quân Diệc Tà nói bốn chữ, "Đem công để qua!"
Đáy mắt Tạ hội trưởng thoáng qua một vệt giễu cợt, hỏi, "Lời này phải hiểu thế nào?"
"Trong đại hội thử thuốc, Bản vương sẽ đại biểu Bắc Lịch, hướng về phía Mộc gia tỏ lời cầu hôn. Sính lễ chính là một trong năm Đại Tuyết sơn tại cao nguyên Tuyết Vực ở Bắc Lịch, Thiên Phong Tuyết Sơn. Tạ hội trưởng có thể mượn cơ hội, ngay trước mọi người tạo áp lực cho Mộc Anh Đông, để cho Mộc Linh Nhi đem công để qua, lấy chồng ở Bắc Lịch xa, mưu cầu Dược Thành trở thành quan hệ thông gia cùng Bắc Lịch. Về phần sính lễ, tất nhiên sẽ do Hội Trưởng Lão nhận lấy, Thiên Phong Tuyết Sơn được giao lại cho Dược Thành, Hội Trưởng Lão sẽ tự thống nhất quản hạt." Quân Diệc Tà nói.
Tạ hội trưởng cười lạnh, "Ha ha, nói cho cùng là đồ vật Tạ gia ta lấy được, làm sao lại quy tất cả về Hội Trưởng Lão?"
"Thiên Phong Tuyết Sơn là phần bên trái, Thiên Huyền Tuyết Sơn sẽ dùng làm mai lễ, cảm ơn trưởng lão có lòng!" Tâm tình Quân Diệc Tà không tệ, ha ha mà cười, "Tạ hội trưởng, như vậy ngươi được cả danh và lợi!"
An bài hôn sự của Mộc Linh Nhi chỉ thể hiện Tạ hội trưởng là người Đại Công Vô Tư, không vì Mộc Tạ hai nhà ám đấu mà gây khó khăn cho Mộc Linh Nhi. Ngược lại, Tạ hội trưởng hoàn toàn mưu tính vì lợi ích của Dược Thành. Đây cũng là được danh tiếng.
Mà ngoài ra, Quân Diệc Tà cấp cho Tạ gia chỗ tốt, chính là lợi nhuận.
Tạ hội trưởng vuốt vuốt chòm râu, nhìn như lại rơi trầm tư, kì thực là đang âm thầm bội phục Quân Diệc Tà có thể đi được một nước cờ hay.
Nếu như không phải là có buổi nói chuyện kia với Tôn nhi, hơn nữa, người Lâm gia bên kia trúng hồi trùng chi độc, phỏng chừng hắn đã sớm rơi vào cạm bẫy do Quân Diệc Tà cùng Mộc Anh Đông đào hố tạo ra!
Tạ hội trưởng cố làm vẻ trầm tư, hồi lâu mới mở miệng, "Khang Vương điện hạ, kế này rất hay. Chẳng chẳng qua là..."
"Chỉ là cái gì, ngươi cứ việc nói!" Quân Diệc Tà hào phóng nói.
"Chẳng qua, Mộc Anh Đông, người này quỷ trá nhiều thay đổi, ta không hoàn toàn chắc chắn hắn sẽ đáp ứng. Chuyện này... Lão phu rất muốn nhưng không thể làm!" Thái độ của Tạ hội trưởng phi thường kiên định.
Trong lòng Quân Diệc Tà đã có dự tính mà rốt cuộc cũng phải nhăn đầu lông mày, rất không khách khí, hỏi, "Tạ Đức Ý, vì mưu cầu phúc lợi cho Dược Thành, ngươi ở ngay trước mặt mọi người tạo áp lực cho Mộc Anh Đông còn chưa đủ sao? Ngươi là hội trưởng Hội Trưởng Lão, vậy thì chút uy nghiêm này để ở chỗ nào?"
Trong lòng Tạ hội trưởng hiểu rõ, không chịu khích tướng, thái độ càng thêm kiên định, "Lão phu cũng không muốn đang trong đại hội thử Dược thì bị Mộc Anh Đông cắn ngược lại. Tóm lại, chuyện này hoàn toàn không chắc chắn, lão phu không làm!"
Hắn vừa nói, vuốt chòm râu tự lẩm bẩm, "Không có Mộc Linh Nhi, Mộc gia không thể giống như ngựa chạy đường dài. Thứ Tạ gia có là thời gian, chúng ta có thể chờ!"
Trong con ngươi Quân Diệc Tà xẹt qua một tia tức giận, nhưng vẫn là nhịn xuống, hỏi, "Như thế nào mới tính là hoàn toàn chắc chắn?"
"Khó khăn rồi..." Tạ hội trưởng cảm khái, "Tặc Tử Mộc Anh Đông kia chính là người xảo trá nhất Dược Thành. Khang Vương điện hạ, hôn sự của Mộc Linh Nhi... Theo lão phu... Hay là cứ xóa bỏ. Trừ hôn sự, còn lại... Ha ha, chúng ta đều có thể thương lượng."
Trong lòng Quân Diệc Tà hừ lạnh không dứt. Nếu không phải là vì Mộc Linh Nhi, làm sao hắn sẽ nhìn trúng Tạ gia?
Tạ Đức Ý có loại điệu bộ úy thủ úy cước này, không trách, không thể phát triển Tạ gia. Mặc dù Mộc Anh Đông là lão gian cự, có nhiều chút gian trá, nhưng hắn vẫn ưa thích sự quả cảm của Mộc Anh Đông.
Quân Diệc Tà suy nghĩ chốc lát, lạnh lùng nói "Tạ hội trưởng muốn hoàn toàn chắc chắn, vậy chỉ có thể để cho Mộc gia chiếm lợi."
Tạ Đức Ý cười trộm, "Như thế nào là để cho Mộc gia chiếm lợi?"
"Thiên Huyền Tuyết Sơn này là quà cảm ơn, một phần mà là hai. Mộc gia cùng Tạ gia chia sẻ. Ngươi và Mộc Anh Đông, cũng coi như nhượng bộ một bước." Quân Diệc Tà nói.
"Không có đạo lý này!" Tạ Đức Ý lập tức cự tuyệt.
Quân Diệc Tà khinh thường, châm chọc đứng lên, "Tạ hội trưởng, thiên hạ không có nhiều tiện nghi có thể dễ dàng nhặt về như vậy. Ngươi không chịu mạo hiểm, lại không muốn chia lợi nhuận, vậy thì chuyện này liền xóa bỏ. Còn lại, Bản vương cũng không có gì để thương lượng với Tạ gia ngươi!"
Trong bụng Tạ Đức Ý đã sớm hoan hỉ không dứt, sắc mặt vẫn cố làm phẫn uất, "Khang Vương điện hạ, ngươi có thái độ gì?"
Quân Diệc Tà lười giải thích, đứng dậy rời đi.
Tạ hội trưởng liền vội vàng ngăn lại, "Khang Vương điện hạ, lão phu đáp ứng ngươi là được! Chẳng qua, chuyện này lão phu không muốn nói chính diện cùng Mộc Anh Đông!"
Quân Diệc Tà chờ hắn nhượng bộ, cười lạnh nói, "Bản vương nói."
Tạ hội trưởng liền vội vàng bổ sung, "Khang Vương điện hạ, sau khi thỏa đàm cần có giấy trắng mực đen, đóng lên con dấu của Mộc gia, lão phu mới có thể yên tâm."
Quân Diệc Tà vẫn đáp ứng. Thời điểm hắn báo chuyện này cho Mộc Anh Đông biết, Mộc Anh Đông cười to không dứt, "Giấy trắng mực đen, tự hắn cho là vậy. Lần này, lão phu muốn hắn trở thành thuyền lật trong mương!"
Đợi khi Mộc Linh Nhi thuận lợi gả vào Bắc Lịch, Mộc gia tất nhiên có biện pháp ép Tạ gia nhường ra cả tòa Tuyết Sơn.
Trước thời điểm bắt đầu đại hội thử Dược một ngày, Mộc Anh Đông đem một phần hiệp nghị giao cho Quân Diệc Tà. Ngày đó, Quân Diệc Tà liền chuyển giao cho Tạ hội trưởng.
Tạ hội trưởng mừng rỡ nhận lấy, nhưng trong lòng cười lạnh không dứt. Đây chính là một phần chứng cứ chắc chắn!
Hắn phi thường mong đợi đại hội thử thuốc sẽ tới!
Quân Diệc Tà cùng Mộc Anh Đông cũng không biết Âu Dương Ninh Nặc làm chuyện xấu. Lại cũng không biết Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đã sớm xào xáo thông tin cho Tạ gia. Mộc Anh Đông còn suy nghĩ Hàn Vân Tịch cùng Cổ Thất Sát tới tham gia đại hội thử thuốc, sẽ dùng thủ đoạn gì ở trong đại hội hay không.
Mà Quân Diệc Tà bận bịu chuẩn bị chi lễ cầu hôn. Chỉ cần chờ đến ngày mai, người các phe phái trong giới Y,Dược tề tựu đầy đủ. Hắn sẽ cầu hôn ngay trước mọi người, tuyên bố chuyện này.
Bọn họ, cũng phi thường mong đợi trò hay diễn ra trong đại hội thử thuốc.
Ngày mai chính là thời gian diễn ra đại hội thử thuốc. Hôm nay, không khí của Dược Thành vô cùng náo nhiệt, người của Y thành, người của Thái Y Viện các nước, người của Y Đường, Dược Đường trứ danh cũng vừa tới.
Có người bị giấy mời hẹn ước mà tới, có người được tiếp đãi mà tới, giống như mấy vị đại gia của Y thành, còn có Âu Dương Ninh Nặc, Dược thương lớn nhất. Đương nhiên, Hội Trưởng Lão đều tự mình tiếp đãi. Bọn họ vào ở phòng khách Hội Trưởng Lão, khoảng cách không xa rừng dược liệu.
Những người khác, danh tiếng lớn một chút đều được ba Đại Gia Chủ tiếp đón, cho dù những không có danh tiếng gì, cũng có mấy Tiểu Gia Tộc nguyện ý lôi kéo, nhiệt tình chiêu đãi.
Hết lần này tới lần khác, trừ Hàn Vân Tịch bọn họ chứ sao...
Sau khi Hàn Vân Tịch mang theo một cái Hắc Y thị vệ che mặt, tiến vào đại môn Dược Thành, tin tức lập tức truyền khắp toàn bộ Dược Thành.
Tất cả mọi người đều biết Tần Vương Phi, chủ của Dược Quỷ Đường đến. Đáng tiếc, không có người nào ra mặt tiếp đãi! Tất nhiên, Vương gia muốn tránh hiềm nghi, Hội Trưởng Lão cùng những gia tộc khác cũng... Ha ha.
Lúc này, trăng sáng nhô lên cao.
Hàn Vân Tịch dắt ngựa, đang đi trên đường chính náo nhiệt nhất ở Dược Thành, Hắc Y thị vệ che mặt đi theo sau lưng nàng, khoảng cách chỉ có ba bốn bước.
Trên lưng hắn đeo trường kiếm, hai tay ôm ngực, thân thể anh tuấn, cao lớn, đi phía sau dáng người thon nhỏ của Hàn Vân Tịch, phảng phất sừng sững như núi dựa, khiến cho không có người nào dám khinh bạc Hàn Vân Tịch.
(Dạ! Mụ ta k khinh bạc con nhà ngta thì thôi, đứa nào dám khinh mụ??)
Hàn Vân Tịch một đi tới, mọi người trên đường phố liền rối rít lui về phía sau. Trong đó, có những người biết thân phận của Hàn Vân Tịch, cũng có người bị khí tràng của người thị vệ sau lưng nàng chấn nhiếp mà tự giác nhượng bộ. Không ít người tự thán phục trong lòng không thôi, Tần Vương Phi chính là không giống kẻ tầm thường, ngay cả thị vệ cũng ngang ngược như vậy.
Tóm lại, Hàn Vân Tịch liền nhẹ nhàng xuyên qua đám người chật chội, đến khách sạn xa hoa nhất Dược Thành.
Đến khách sạn, chưởng quỹ tự mình ra đón, "Vương phi nương nương, nghỉ trọ hay là ở trọ?"
Hàn Vân Tịch đáp nói, "Tới lấy một phòng hảo hạng, an tĩnh nhất, sạch sẽ không chút tạp chất. Mang cho ta bốn món ăn, một món canh, đưa vào trong phòng."
Chưởng quỹ gật đầu liên tục, đang còn muốn hỏi han thị vệ che mặt sau lưng nàng. Chỉ tiếc, mâu quang của tên thị vệ kia hàn triệt, cũng không quan tâm thừa thãi tới hắn, đi theo Hàn Vân Tịch lên lầu.
Chưởng quỹ buồn bực, hộ vệ không ở lại sao?
Nói như vậy, phải mang theo Tỳ Nữ vào nhà hầu hạ. Nếu dẫn theo hộ vệ, hộ vệ cũng sẽ ở căn phòng bên cạnh của chủ tử, tùy thời điểm nhận mệnh lệnh làm việc.
Chưởng quỹ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhận định, hộ vệ của Tần Vương Phi muốn gác đêm ở cửa.
Sau khi tiểu nhị bưng vào phòng bốn món ăn, một món canh, hộ vệ che mặt đóng cửa lại, kéo xuống khăn che mặt. Vị hộ vệ bá đạo nhất khí này, trừ Tần Vương điện hạ ra, còn có thể là ai chứ?
Hàn Vân Tịch đói bụng đến hoảng, đang muốn ăn cơm, Long Phi Dạ lại tự mình lấy tới một chén canh nóng hổi, "Nàng uống trước."
Trời lạnh, tâm ấm áp, tâm tình tốt.
Nếu không phải đích thân trải qua, Hàn Vân Tịch tuyệt đối sẽ không tin tưởng Tần Vương điện hạ cô độc lạnh lẽo sẽ có một mặt thân thiết như thế.
"Long Phi Dạ..." Hàn Vân Tịch muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?" Long Phi Dạ tự ý múc canh, nhàn nhạt hỏi.
"Chàng rất thân thiết chứ sao." Hàn Vân Tịch cười.
Long Phi Dạ vừa mới uống miếng nước canh, đang ngậm ở trong miệng liền bực bội ho khan mấy tiếng, mới nuốt xuống. Hắn cũng không trả lời nàng, chỉ làm như không phát sinh chuyện gì, rũ mắt, tiếp tục uống canh nóng.
Nhưng thời điểm hắn phát hiện Hàn Vân Tịch còn đang nhìn hắn, tựa hồ không được tự nhiên, lại lãnh đạm nói câu, "Uống canh."
"Ừ!"
Hàn Vân Tịch chịu đựng không cười nhưng căn bản là không nhịn được. Nàng mới uống một hớp lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.
Long Phi Dạ lập tức đứng dậy, vội vàng đi qua, thay nàng vuốt lưng. Bất đắc dĩ, Hàn Vân Tịch sặc quá nghiêm trọng. Nước canh cháo loang chặn cả đường hô hấp, một hơi thở cũng trở nên khó khắn. Nàng muốn dùng lực một chút để ho ra, đáng tiếc, hô hấp khó chịu, cố gắng nhiều lần cũng không lấy sức nổi.
Long Phi Dạ gấp, liền tranh thủ nàng ôm, để cho nàng ngồi trên đùi mình phần người phía trên nàng nghiêng về trước, dùng sức vỗ vào sau lưng nàng.
Hàn Vân Tịch một bên ho khan, một bên vẫy tay. Nàng đang sặc, căn vản không cần vỗ lưng!
Long Phi Dạ làm sao có thể hiểu nhiều như vậy. Lúc đầu hắn chỉ là cuống cuồng, bây giờ phát hoảng, một mực hỏi, "Nàng thấy tốt hơn một chút sao? Tốt hơn một chút sao?"
Hàn Vân Tịch không trả lời, dùng sức ho khan, dùng sức vẫy tay, mặt đỏ ửng lên vì dồn máu, ngạt thở.
Long Phi Dạ càng hoảng, chuyện lớn động trời hắn đều có biện pháp giải quyết, có thể đối mặt với chút chuyện nhỏ này, hắn lại bó tay toàn tập.
"Tìm đại phu!"
Hắn ôm Hàn Vân Tịch định xông ra ngoài, Hàn Vân Tịch cũng sắp chịu thua người này.
Nàng quả quyết kéo tay Long Phi Dạ, đè lên lồng ng.ực chính mình. Nhấn một cái đến nơi mề.m mại nhất, trong nháy mắt Long Phi Dạ liền cho sợ run.
Hàn Vân Tịch mượn thủ kình của hắn, thân thể nghiêng về trước. Động tác nghiêng về phía trước này của nàng, Long Phi Dạ liền có cảm giác rõ ràng hơn.
Đây là đang cấp cứu, phương thức cấp cứu tiêu chuẩn nhất đối với người bị sặc, hóc dị vật!
Hàn Vân Tịch làm sao chú ý nhiều như vậy, dùng sức đập sau lưng chính mình tỏ ý muốn Long Phi Dạ hỗ trợ đập sau lưng. Nhưng Long Phi Dạ lại không có phản ứng.
Mặc dù hắn nhiều lần khi dễ nữ nhân này, nhưng không từng đụng chạm như thế, hắn toàn ăn chay trường.
Long Phi Dạ sợ run.
Hàn Vân Tịch làm sao có thể chờ đợi! Chỉ có thể mượn lực, nghiêng thân, dùng sức ho khan.
Thật may, trong chốc lát nàng liền ho ra miếng nước cháo. Nhổ ra ngụm khí thật to, hô hấp bình thường...