Thiên Ninh lần này mất mùa chủ yếu có ba đại tai khu, cũng ở miền trung. Đế Đô ở Bắc, bọn họ theo lý phải đi về phía nam rồi đi thẳng. Long Phi Dạ vì sao phải quẹo hướng tây nam?
Hàn Vân Tịch buồn bực, "Điện hạ, trước mặt chẳng lẽ có mai phục?"
Mặc dù tin tức Long Phi Dạ bị thương bảo thủ rất nghiêm mật, nhưng cũng phải đề phòng thích khách áo đen truyền tin đi! Vân Không đại lục người muốn tính mạng Long Phi Dạ rất nhiều, đoạn đường này, bọn họ phải cẩn thận hơn.
"Mang nàng đi một nơi."
Long Phi Dạ lười biếng dựa người trên ghế trong xe ngựa, thanh thản buông lỏng, hí mắt nghỉ một chút, hoàn toàn không giống người bị thương nặng, tựa hồ cũng không vì giúp nạn thiên tai là chuyện khó mà để trong lòng.
Lúc này, Long Phi Dạ dẫn nàng đi nơi nào nhỉ?
Hàn Vân Tịch đoán được nhất định là có liên quan tới giúp nạn thiên tai, nhưng cụ thể thì nàng suy nghĩ nát óc cũng không ra được.
Nàng nằm ở bệ cửa sổ bên cạnh, tò mò nhìn bóng đêm bên ngoài, con đường này, nàng chưa đi qua.
Hàn Vân Tịch thật sự mệt mỏi, nhìn một chút liền ngủ mất.
Hôm sau khi nàng tỉnh dậy, xe ngựa vẫn tiếp tục đi, Long Phi Dạ đã tỉnh, trong tay phải cầm mấy Phong mật hàm, hắn đang nhìn.
Hàn Vân Tịch tiến tới bên cạnh hắn, đặc biệt chân chó, giật nhẹ ống tay áo của hắn, "Điện hạ, chúng ta muốn đi đâu nhỉ? Chàng liền nói cho ta biết đi!"
Long Phi Dạ tới con mắt đều không nhấc, không để ý tới nàng.
"Điện hạ, chàng hãy nói đi."
"Điện hạ, chàng cứ nói đi, ta không đoán được. Nhìn như vậy chúng ta còn phải đi thật Xa."
Hàn Vân Tịch không tha thứ, nàng nhìn mật hàm, không thích quấy rầy Long Phi Dạ nữa, thì hắn đem mật hàm đưa cho Hàn Vân Tịch nhìn.
Này ba phong mật hàm bẩm cũng là một chuyện, sự tình Phủ Quốc Cữu nóng lòng bán lương thực.
Còn có ba ngày, nhất định Phủ Quốc Cữu phải đem hơn một triệu tiền mặt giao cho Hộ Bộ. Mấy ngày qua phủ Quốc Cữu một mực vội vã bán đi lương thực trong tay, đổi thành tiền mặt. Nhưng là, đến nay cũng không bán đi một viên lương.
Cũng không phải là lương thực không có người mua, mà là Quốc Cữu Phủ muốn giá quá cao.
Phủ Quốc Cữu tham ô những lương thực này, vốn định chờ đem vào chợ đen lương giới xào xáo lại rồi bán tháo giá cao ra ngoài. Lần này Phủ Quốc Cữu bị bức, không phải là không thể xoay tiền trước thời hạn bán tháo thì khôn khéo, tham tiền như Quốc Cữu gia nhất định phải đem lương thực bán giá cả thật cao.
Vả lại, Phủ Quốc Cữu bây giờ đang cần gấp một số tiền lớn! Nếu không bán lương giá cao, thì làm thế nào gom đủ tiền?
Phủ Quốc Cữu phải giao cho Bộ Hộ hai trăm bốn mươi vạn tiền mặt, mấy ngày trước đã đóng trước một triệu hai trăm ngàn.
Lúc trước, đóng một triệu hai trăm ngàn tiền mặt thì trong đó một ít là sính lễ của thái tử đón dâu Mục Lưu Nguyệt, một ít là ngân khố tồn trong Phủ Quốc Cữu, còn có một ít là Quốc Cữu Phủ đi mượn với lãi suất cao.
Tài sản Phủ Quốc Cữu đương nhiên không chỉ có một hai triệu, nhưng là Quốc Cữu gia quá tinh, trong lòng đã sớm có tính toán đem tiền mặt đổi thành đất, Vật sưu tầm, chờ tăng giá, cho nên tiền mặt trong phủ quả thực không nhiều.
Nếu tùy tiện cầm một đồ cổ, hoặc cầm khối đất đi ra ngoài đều đáng giá mấy mươi vạn, có thứ thậm chí giá tiểu triệu. Nhưng những thứ này đều không phải là tiền mặt, hơn nữa những thứ này đều không thể tùy tiện xuất ra đi đấu giá hoặc là làm đánh mất, một khi xuất ra hay bán đánh mất, mặt mũi Phủ Quốc Cữu cũng theo mà bán đi.
Các loại vây cánh bên phe Bảo Hoàng, nhân vật có tiền không ít, nhưng Phủ Quốc Cửu là thế lực giàu có nhất, Quốc cửu gia căn bản không muốn mất mặt đi mở miệng hỏi vay tiền.
( đoạn này rất cảm ơn em linh131517 đã giúp mình edit lại, đọc đã hay hơn nhiều hihi)
Cho nên, biện pháp duy nhất của Phủ Quốc Cữu chính là đi chợ đen mượn lãi suất cao, lấy (lợi tức) = lãi suất thanh toán kếch xù làm điều kiện muốn lập tức lấy được tiền mặt, yêu cầu nghiêm khắc bảo mật.
Mặc dù không cách nào dò được chính xác số liệu, nhưng cũng có thể đại khái tính ra, Phủ Quốc Cữu muốn lãi suất cao vốn và lãi, cộng thêm phải tiếp tục giao cho Hộ Bộ tiền, tổng cộng lại được có hai triệu.
Dưới tình huống này, lương thực Phủ Quốc Cữu tham ô, nếu không bán ra giá cao, đừng nói lời lãi, chính là cân bằng thu chi đều khó khăn.
Những tin tức này, tất nhiên người bình thường không biết, cho dù Đế Đô là nơi dưỡng tôn, ăn quán của giới quý tộc thì cũng chưa chắc có người biết được. Ngược lại, vào nam ra bắc, tất cả các thương nhân đều có lỗ tai tinh tường, một chút xíu gió thổi cỏ lay, bọn họ đều nghe đến.
Tin tức trong thọ yến của Nghi Thái phi đấu giá từ thiện giúp nạn thiên tai sớm cũng truyền đi, khứu giác bén nhạy của các thương nhân tất nhiên đã ngửi được cơ hội làm ăn, bọn họ sớm dự liệu được Quốc Cữu Phủ sẽ bán tháo lương thực.
Vô lợi không dậy sớm, vô Gian không được thương!(*)
( Chú thích:
(*) Không có lợi thì không dậy sớm, không ăn gian thì không buôn bán được! <- đây là mình dịch, sợ dịch nghĩa đi xa nên để nguyên luôn.)
Thời điểm này, không ai nguyện ý làm nhà từ thiện giúp Phủ Quốc Cữu, mọi người chỉ có thể thừa dịp cháy nhà hôi của, rất ăn ý ép giá.
Mật hàm đã nói rất rõ, có người ở chợ đen Thiên Ninh phát hành tin tức, muốn bán ra ba chục ngàn gánh gạo, thế lực lớn cực đại như vậy, mà lại chi phối mua bán phía sau thì chỉ có thể là Phủ Quốc Cữu, tất cả mọi người đoán được, chỉ là không có chứng cớ.
Cũng nói vậy, Phủ Quốc Cữu tham ô lương thực ai ai đều biết, chẳng qua, ai cũng không bắt được chứng cớ, thật sự dĩ vô pháp chứng thật, vẫn luôn trong trạng thái lời đồn đại.
Nhìn xong ba phong mật hàm, Hàn Vân Tịch cũng nắm rõ tình hình hiện nay.
Nàng cười nói, "Điện hạ, chàng dự định bán lương giúp nạn thiên tai, thuận tiện bắt tham quan vì dân trừ hại?"
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại lắc đầu, "Không, Bản vương cũng đi bán lương."
Chuyện này...
Ngoài ý muốn của Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ đây là đùa giỡn sao? Này, dưới tình huống thiếu lương thực, hắn đi bán lương?
Mặc dù trang viên của Long Phi Dạ ở Giang Nam có không ít độn lương, nhưng trong thời gian này đã quyên rất nhiều, hắn đi nơi nào tìm lương thực bán?
Coi như Long Phi Dạ có lương thực đem bán, chỉ có thể giúp thổi phồng những thương gian kiêu căng, đi theo một vòng tuần hoàn ác tính, đối với giúp nạn thiên tai là bất lợi nhất.
Phải biết, bọn gian thương xào lương, mục đích cuối cùng là bán đi, lấy được bạc giúp nạn thiên tai của triều đình.
"Quốc Cữu gia còn có ba ngày, Bản vương muốn hắn ngày mai liền xuống giá bán lương!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói, Hàn Vân Tịch bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng không nhịn được cảm khái, "Điện hạ, Chàng mới là người gian trá!"
"Gian trá"?
Lần đầu tiên có người dám đảm nhận: Dám trước mặt Long Phi Dạ mắng hắn, bất quá, hắn không những không tức giận, ngược lại có chút hăng hái hỏi, "Nàng biết?"
So với đại gia khuê tú, danh môn thiên kim thời đại này, Hàn Vân Tịch quả thực biết rất nhiều.
Nàng dĩ nhiên biết!
Mọi thương nhân đã đem lương thực Phủ Quốc Cữu bán để ép giá dưới. Nay, Long Phi Dạ lại chen chân vào đá một cước, phát hành tin tức bán đứng lương. Không thể nghi ngờ, chắc chắn sẽ cho thương nhân càng chèn ép giá lương của Phủ Quốc Cữu tiếp tục giảm xuống thấp.
Còn ba ngày nữa là Phủ Quốc Cữu phải đóng tiền mặt cho Bộ Hộ, Quốc Cữu gia dù không muốn bán rẻ, cũng phải bán rẻ.
Người có tri thức thì thức thời, Người khôn ngoan thì tạo thời. Hành động này của Long Phi Dạ là đang tạo thế, chắc hẳn thị trường lương thực của chợ đen rất nhanh sẽ thay đổi!
Đương nhiên, những thứ này đều là thứ yếu, đối với Long Phi Dạ, làm nhiều như vậy mục đích cuối cùng chỉ có một, đó chính là tìm ra chứng cứ Phủ Quốc Cữu tham ô lương thực.
Chỉ khi Phủ Quốc Cữu chân chính bắt đầu bán tháo lương thực, bắt đầu giao dịch, hắn mới có cơ hội tìm tới người làm chứng, chứng cứ.
Nếu không, tất cả đều như cũ, chẳng qua là lời đồn đại, suy đoán.
Nghe Hàn Vân Tịch giải thích, nằm ngoài ý muốn của Long Phi Dạ, những thứ này có quan hệ phức tạp, hắn muốn giải thích Đường Ly thì phải dài dòng Đường Ly mới có thể hiểu, Hàn Vân Tịch nghe hắn nói một câu lại đều hiểu!
Cho dù là đến bây giờ, hắn vẫn như cũ, có cảm giác mình đánh giá thấp nữ nhân này.
Long Phi Dạ không nói, chỉ một bên nghe vừa gật đầu, đối với Hàn Vân Tịch đó chính là khẳng định lớn nhất.
Hàn Vân Tịch giải thích xong, lập tức tranh thủ cho kịp thời cơ, thấp giọng hỏi, "Điện hạ, ta có một suy đoán, không biết có đúng hay không."
"Nàng nói đi." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Hàn Vân Tịch cười trộm xuống, xít lại gần, thấp giọng, "Điện hạ, ta đoán chàng chẳng qua là đi thả tin tức, phô trương thanh thế thôi. Lương thực trong tay chàng, một viên cũng không bán đi."
Lời này nghe xong, Long Phi Dạ liền cười ha ha, hắn vừa cười, một bên mân mê cằm nhỏ của Hàn Vân Tịch, mặt đầy tà nịnh nhắc nhở, "Hàn Vân Tịch, nàng quá thông minh có thể không phải là chuyện tốt."
Nhưng, Hàn Vân Tịch cũng không sợ hắn, kéo tay hắn chậm rãi buông xuống, nghiêm túc nói, "Điện hạ, ta cũng nói cho chàng, không cho chàng dùng sức tay trái! Sẽ làm động tới vết thương!"
Từ U Các quay về Tần Vương Phủ trên đường, Hàn Vân Tịch suýt nữa cùng Long Phi Dạ cãi nhau, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, chỉ cho phép hắn dùng tay phải, tay trái là tuyệt đối không thể dùng.
Mặc dù nói chính sự, nhưng nàng trong mọi thời khắc vẫn luôn chú ý tới động tác của hắn, thương thế trên ngực hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch đang thần thái tích cực, Long Phi Dạ đột nhiên có cảm giác đặc biệt thân thiết, hắn lại quỷ thần xui khiến khen nàng một cái " Nàng rất tốt!"
Long Phi Dạ dẫn Hàn Vân Tịch đi dĩ nhiên chính là chợ đen.
Chợ đen, ý nghĩa như tên, là một thị trường giao dịch bí mật.
Bởi khi giao dịch, một là triều đình không phê chuẩn lưu thông, hai là giá cả đồ vật cao hơn giá thị trường một cách bất thường, ba là một số thủ đoạn không chính quy như lãi suất cao, như rửa tiền, cho nên quán chỉ lấy chữ "đen".
Thiên Ninh có hai thành phố lớn có chợ đen, một cái cứ điểm theo hướng tây nam của Thiên Ninh Đế Đô, tên gọi chợ đen Thiên Vực. Một cái khác ở nơi Thiên Ninh cùng Tây Chu, Bắc Lệ, là ranh giới ba đường chiến trường, tên gọi chợ đen Ba Đường. Trong đó, chợ đen Ba Đường không chỉ là chợ đen lớn nhất Thiên Ninh, mà còn là chợ đen lớn nhất Vân Không đại lục.
Chợ đen Ba Đường ảnh hưởng rất nhiều đến Vân Không đại lục, rất nhiều vụ án về kinh tế, đều xuất phát từ chợ đen này mà ra.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách, chắc chắn Phủ Quốc Cữu không sẽ chọn chợ đen Thiên Vực, mà sẽ chọn chợ đen Ba Đường. Bởi vì chợ đen Ba Đường nằm ở phía xa Biên Giới. Trời cao, Hoàng Đế ở xa, hơn nữa, trong chợ đen mạng lưới quan hệ khổng lồ mà phức tạp, bị túm ra chứng cứ, cũng không phải là dễ dàng.
Vừa vặn là lần này thời gian cấp bách, đã cho Long Phi Dạ một cơ hội tốt vô cùng.
Tới giữa trưa ngày hôm đó, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đến chợ đen Thiên Vực.
Căn cứ của chợ đen Thiên Vực là một thế giới ngầm bí mật, cửa vào che giấu ở trong núi hoang.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng mang khăn che kín mặt, vừa lên núi hoang Long Phi Dạ liền dắt tay Hàn Vân Tịch thật chặt không buông ra.
Bọn họ dừng bước tại một tảng đá cao hơn đầu người, màu đen, khắc ba chữ Vô Tự Bi. Tuy là ban ngày, mặt trời ngay trên đỉnh đầu, nhưng Vô Tự Bi này lại có vẻ Âm U,u lãnh.
"Đây là cửa vào." Long Phi Dạ thấp giọng.
Hàn Vân Tịch nghe nói qua chợ đen này, lại không nghĩ rằng sẽ bí ẩn như vậy. nàng đang tò mò, chỉ thấy Long Phi Dạ tùy ý ở giữa Vô Tự Bi mà đạp xuống ba cái.
Thạch Bi phía sau liền chậm rãi mở ra, xuất hiện một cửa vào sơn động đen không thấy đáy, rất nhanh có một lão lưng gù xách đèn lồng đi ra.
"Có chân đạp cửa, ngươi chán sống sao?" Lão gù tức giận khiển trách, chậm rãi ngẩng đầu lên...