Mục lục
Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Hoành Kiếm hít sâu một hơi, sau khi liếc nhìn Tề Minh ra hiệu, hắn đi

vào trong đại điện trước, sau đó Tê Minh mới đi theo, tiến vào đại điện.

Ầm ầm!

Ở phía sau.

Cửa điện lại tự động đóng lại.

Tề Minh không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn một cái, lại nhanh chóng thu

hồi tầm mắt, từ dư quang nơi khoé mắt quan sát tình hình trong đại điện, xuất

hiện trước tầm mắt là đại điện rộng rãi và to lớn, còn có từng cây cột to lớn, ở

phía trên cây cột điêu khắc các loại tác phẩm chim bay cá nhảy, yêu ma quỷ

quái.

Chỉ có điều.

Tề Minh hơi liếc nhìn nhiều mấy cái đã cảm thấy những tác phẩm điêu khắc này

giống như muốn sống lại.

“Tông chủ.”

Miêu Hoành Kiếm lại hít sâu một hơi, hành lễ với Dương Lệ, và nhanh chóng

nói: “Phong chủ Thanh Vân Phong, Miêu Hoành Kiếm mang theo đệ tử chân

truyền của Thanh Vân Phong đến bái phỏng.”

“Đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong, Tề Minh thiên phú vô song thế gian,

quả thực là hiếm thấy, là thiên tài siêu cấp vạn năm khó gặp được một người.”

“Ở Thịnh hội Thiên Khải một năm trước, Tề Minh đã dùng thời gian một tháng

để luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, đúc thành Hỗn Độn Thanh

Liên thập nhị phẩm, áp đảo các đệ tử chân truyền của mười một Phong khác,

phụ trách Thịnh hội Thiên Khải.”

“Bọn ta dựa theo phân phó của tông chủ ngươi, không hề can thiệp nhiều vào

Tề Minh.”

“Tuy nhiên.”

“Ngay vào mấy ngày trước, đệ tử chân truyền Tề Minh tu vi đã đạt đến Trúc Cơ

hậu kỳ, lựa chọn pháp môn Kết Đan Vô Tướng Chân Kinh, lại chỉ dùng không

đến thời gian năm ngày đã lĩnh ngộ Vô Tướng Chân Kinh, ngưng luyện Vô

Tướng Kim Đan, trong một đêm đã thành công kết đan.”

“Sự tích bậc này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn ta, cho nên, ta đã mang

theo Tề Minh đến bái kiến tông chủ.”

“Ừm, ta đã biết rồi, Hoành Kiếm.”

Dương Lệ hơi ngẩng đầu, khoát tay với Miêu Hoành Kiếm, nói: “Ngươi đứng

đến một bên trước đi.”

“Vâng.”

Miêu Hoành Kiếm gật đầu, đứng đến một bên không động đậy chút nào.

Lúc này.

Miêu Hoành Kiếm phát hiện ở bên cạnh Dương Lệ còn có một thiếu nữ ngoan

ngoãn đáng yêu đang đứng, đang dùng ánh mắt tò mò và hứng thú quan sát Tề

Minh.

Thiếu nữ này chính là Tô Khinh Âm.

Nàng đã trở thành đệ tử chân truyền của Dương Lệ.

Hơn nữa.

Một năm qua đi.

Tô Khinh Âm đã thiên đạo Trúc Cơ rồi.

Trong Thiên Khải tiên sơn.

Bởi vì nàng là đệ tử chân truyền của Dương Lệ, cho nên rất được tôn kính, khi

vừa bắt đầu, Tô Khinh Âm có hơi thụ sủng nhước kinh, vô cùng không thích

ứng.

Nhưng dần dần.

Nàng đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở Thiên Khải tiên sơn.

Chỉ là có lúc sẽ nghĩ đến cha mẹ ở thôn Tô gia nơi xa.

“Tề Minh.”

Ánh mắt Dương Lệ rơi ở trên người Tề Minh.

“Đệ tử bái kiến tông chủ.”

Tề Minh chắp tay hành lễ.

“Đây đã là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi.”

Dương Lệ nói.

“Không ngờ rằng tông chỉ còn có thể nhớ đến đệ tử.”

Tề Minh nói: “Trong lòng đệ tử cực kì vinh hạnh.”

“Pháp bảo bản mệnh ngươi luyện chế là gì?”

Dương Lệ hỏi.

“Hồi bẩm tông chủ.”

Tề Minh nói: “Pháp bảo bản mệnh đệ tử luyện chế là Hỗn Độn Thanh Liên

kiếm phôi.”

“Ha ha ha…”

Dương Lệ đột nhiên cười to, nói: “Thú vị, rất là thú vị.”

“Tông chủ sao lại nói như vậy?”

Tề Minh hỏi.

“Ngươi có biết tại sao không?”

Dương Lệ ngừng tiếng cười lại, không hề trả lời, mà là hỏi ngược lại.

“Đệ tử không biết.”

Tề Minh lắc đầu.

“Bởi vì tổ sư sáng lập tông môn của Thiên Khải Thông, Thiên Khải chân nhân,

pháp môn Kết Đan mà hắn đã tu luyện chính là Vô Tướng Chân Kinh, hơn nữa

pháp bảo bản mệnh luyện chế cũng là Hỗn Độn Thanh Liên kiếm phôi.”

Dương Lệ nói: “Giống y hệt ngươi.”

“Đệ tử quả thực không ngờ đến.”

Tề Minh nói.

“Ngươi sử dụng ra xem thử.”

Dương Lệ nói.

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Ting!

Tay phải Tề Minh chợt lật, ở trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện từng đạo ánh

sáng xanh, càng là vô số đạo kiếm quang, tập hợp thành một đoá Thanh Liên

Kiếm Đạo, chìm nổi trong lòng bàn tay, xinh đẹp mà rực rỡ, lại tràn đầy sát cơ.

“Quả nhiên là Hỗn Độn Thanh Liên kiếm phôi.”

Dương Lệ khẽ gật đầu, “Trúc Cơ trong một tháng, một khi giác ngộ, một đêm

kết đan, Tề Minh à Tề Minh, thiên phú như ngươi, ngay cả bản tông chủ cũng

có hơi ghen tị đấy.”

“Tông chủ nói quá lời rồi.”

Tề Minh nói: “Đệ tử so với tông chủ, đó chính là chênh lệch giữa đom đón và

trăng sáng, ở trong mắt của tông chủ ngươi, đệ tử không đáng kể.”

“Không!”

Dương Lệ lắc đầu, ánh mắt trịnh trọng nhìn chằm chằm Tề Minh, trầm giọng

nói: “Ngươi nói sai rồi, tương lai của Thiên Khải tông chung quy vẫn là phải rơi

vào trong tay những người hậu bối các ngươi.”

“Vào một lúc nào đó trong tương lai, có thể bản tông chủ sẽ chết trong trận

chiến, cũng có thể độ qua thiên kiếp, phi thăng Tiên giới.”

“Bất kể là loại tình huống nào.”

“Ta đều không thể trấn giữ Thiên Khải tông mãi mãi.”

“Cho nên.”

“Muốn Thiên Khải tông kéo dài đến vô tận, truyền thừa vĩnh cửu, tuyệt đối

không chỉ là dựa vào bọn ta, mà là cần phải những hậu bối thiên phú siêu việt

như các ngươi.”

“Ngươi hiểu rồi chứ? Tề Minh!”

“Đệ tử xin cung kính nghe theo dạy dỗ của tông chủ.”

Tề Minh hành lễ.

“Ha ha ha…”

Dương Lệ lại ngửa mặt lên trời cười lớn lần nữa, trong giọng nói tràn đầy tự tin

tuyệt đối, “Bản tông chủ tung hoành thiên hạ, trong Nam Vực, chưa gặp được

đối thủ, cho nên người có thể chiến thắng bản tông chủ vẫn chưa ra đời.”

“Thực lực của tông chủ tự nhiên là vô địch thiên hạ.”

Tề Minh lập tức phụ hoạ.

“Khinh Âm.”

Dương Lệ thu lại nụ cười.

“Có đệ tử.”

Tô Khinh Âm giật mình một cái, lấy lại tinh thần, đi về phía trước mấy bước,

cúi mình hành lễ với Dương Lệ.

“Tề Minh.”

Dương Lệ nói: “Đây là đệ tử của bản tông chủ Tô Khinh Âm, một năm trước

ngươi cũng đã từng gặp rồi, nàng theo ta nhập tông tu luyện một năm, hiện tại

đã thiên đạo Trúc Cơ, đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ.”

“Tuy nhiên.”

“Đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn, tu vi đều quá cao, yếu nhất cũng là

Nguyên Anh, căn bản không thể so chiêu với Tô Kinh Âm, cho nên không tìm

được đối thủ.”

“Tề Minh ngươi vừa mới đạt đến Kết Đan sơ kỳ, chi bằng nhân cơ hội này so

mấy chiêu với Tô Khinh Âm, thế nào?”

“Chuyện này…”

Tề Minh trầm ngâm.

Tô Kinh Âm lại không nhịn được đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.

Bởi vì.

Vào một năm trước, Tề Minh giống như thiên thần hạ phàm, cứu lấy Tô Khinh

Âm và Nguyên Phượng, thực lực mà Tề Minh thi triển ra đã khiến nàng chấn

động rất lớn, khiến Tô Khinh Âm lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Thậm chí.

Trong một năm này, khi nằm mơ cũng sẽ mơ thấy Tề Minh.

Hiện tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK