Cửu đan kinh. Mặc dù hắn chưa luyện đan một lần nào hết nhưng hắn liên tục
vượt qua mấy cấp, đã đạt tới Luyện Khí đan sư Đan Linh cấp.
“Mặc dù Thiên Cửu đan kinh không tệ lắm nhưng chẳng qua chỉ có thể đạt tới
trình độ Kết Đan đan sư Đan Linh thôi.”
Tề Minh nói: “Nhưng mà tạm thời đối với ta như vậy cũng đủ rồi.”
“Ting!”
“Ngài treo máy trong phó bản trò chơi Lâu đài Huyết tộc Radley một ngày,
thông quan phó bản trò chơi một lần đạt được: một phần Căn Nguyên Chi Thuỷ,
mười vạn viên linh thạch hạ phẩm.”
“Căn Nguyên Chi Thuỷ.”
Vẻ mặt Tề Minh vui mừng.
Đạo cụ: Căn Nguyên Chi Thuỷ.
Giới thiệu: Ẩn chứa nguồn gốc huyền ảo của nước. Theo truyền thuyết thì
nguồn gốc từ dòng nước của dòng sông trên tiên giới chảy xuống đồ vật dưới
nhân gian, có rất nhiều điều huyền diệu. Có thể dùng để rèn luyện pháp bảo
hoặc dùng để luyện chế đan dược, vân vân.”
“Quả nhiên là vật liệu cần dùng để luyện chế Phá Giới kiếm.”
Tề Minh nói: “Quá tốt rồi!”
Ngày hôm sau.
Lúc chạng vạng.
Hoắc Trường Thanh bắt đầu từ Thanh Vân phường thị trở về Lạc Vân Phong.
Lần này hắn mang tất cả những chiến lợi phẩm còn dư lại mang đi bán sạch,
tổng cộng thu được ba mươi chín vạn bảy ngàn linh thạch trung phẩm.
Quy mô của Thanh Vân phường thị vẫn rất lớn. Mặc dù một lượng lớn tài
nguyên đổ vào thị trường như vậy cũng không làm ảnh hưởng nhiều đến giá cả
của Thanh Vân phường thị.
Chỉ là.
Bởi vì Hoắc Trường Thanh bán nhiều tài nguyên như vậy nên lại một lần nữa bị
một số người theo dõi. Nhưng khi biết người đứng sau lưng Hoắc Trường
Thanh là Tề Minh thì lập tức buông tha ý nghĩ không nên có.
Bọn họ không dám đắc tội đệ tử chân truyền đâu!
Nhưng mà.
Vẫn có đệ tử chân truyền phái ra mấy thuộc hạ Kết Đan bám theo sau lưng
Hoắc Trường Thanh, dự định đến một nơi vắng vẻ sẽ tập kích giết chết Hoắc
Trường Thanh để cướp đoạt tài nguyên trong tay Hoắc Trường Thanh.
Đến một nơi vắng lặng.
“Động thủ!”
“Xuất thủ toàn lực, không được lưu tình!”
“Giết hắn!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tên Kết Đan.
Mỗi một tên đều là Kết Đan hậu kỳ. Mặc dù chỉ là Giả Đan nhưng thực lực
không hề yếu, nắm giữ rất nhiều pháp thuật và pháp bảo Trúc Cơ kỳ vây giết
Hoắc Trường Thanh.
Trận chiến bùng nổ.
Hoắc Trường Thanh rơi vào thế vây công.
Hắn dùng Ngự Kiếm tấn công, chém ra từng đường kiếm khí, uy lực rất mạnh.
Nhưng khi đối mặt với ba kẻ địch cùng cảnh giới thì Hoắc Trường Thanh cũng
không phải đối thủ của bọn chúng, liên tiếp đánh nhau đã bị thương rất nhiều.
“Vạn Kiếm quyết!”
Choeng! Choeng! Choeng!
Vào thời khắc nguy hiểm.
Hoắc Trường Thanh bộc phát toàn bộ thực lực, nắm bắt được cơ hội lập thức thi
triển Vạn Kiếm quyết. Trong nháy mắt, hơn mười ngàn đường kiếm khí ồ ạt
chém tới, cuộn trào mãnh liệt như thác nước.
“Đây là pháp thuật gì vậy?”
“Thật là mạnh!”
“Cẩn thận!”
Ba tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cực kỳ hoảng sợ. Đối mặt với một chiêu này bọn họ
không dám đón đỡ trực diện mà thay vào đó là thi triển ra pháp thuật tấn công
cường đại, sau khi đánh tan một phần lực lượng Vạn Kiếm quyết bọn họ lập tức
tránh ra xung quanh.
Đùng! Đùng!
Mặt đất bị đánh nát thành một cái hố lớn.
Vút!
Ngự Kiếm của Hoắc Trường Thanh bay vút lên không trung, dùng tốc độ cao
nhất chạy về phía Lạc Vân Phong. Tốc độ vô cùng nhanh, giống như là một
đường kiếm quang loé lên biết mất ở chân trời.
“Đuổi theo!”
“Không thể để cho hắn chạy thoát!”
“Nếu không khi trở về chúng ta không có cách nào để giải thích cho đại nhân!”
Vút! Vút! Vút!
Ba tên tu sĩ Kết Đan hậu kỳ dùng hết tốc lực để đuổi theo.
Hai bên một đuổi một chạy.
Không bao lâu sau.
Cuối cùng cũng đã đến gần Lạc Vân Phong.
“Hửm?”
Tề Minh lập tức cảm ứng được. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chuyển
động linh lực, mở to mắt lập tức nhìn thấy Hoắc Trường Thanh đang bị thương
và ba tên tu sĩ đang đuổi giết ở phía sau.
Thực tế là.
Hoắc Trường Thanh và ba tên tu sĩ một đuổi một chạy, hơn nữa còn đánh nhau,
kỳ thực đã thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ nhưng bọn họ không muốn xen
vào chuyện của người khác.
Bởi vì.
Trong Thiên Khải tông.
Việc quản lý đệ tử khá lỏng lẻo. Ngay cả Tề Minh là đệ tử chân truyền mà cũng
trong tình trạng nuôi thả thì đừng nói gì đến những đệ tử nội môn và đệ tử ngoại
môn kia.
Chỉ cần không gây chuyện trên ngọn núi cao nhất của Thập Nhị Phong, hoặc là
trắng trợn tàn sát đồng môn thì ở những địa điểm khác xảy ra đánh nhau như thế
này, Thiên Khải tông sẽ không quan tâm.
Vì thế nên.
Rất nhiều đệ tử trên đường đi thi hành nhiệm vụ sẽ vì đủ các loại nguyên nhân
mà bỏ mạng.
“Tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Tề Minh lạnh lùng.
Vút!
Một khắc sau.
Thân thể Tề Minh hoá thành kiếm quang, trực tiếp rời đi Lạc Vân Phong. Bóng
người hắn như một đường pháp kiếm phá không vậy, chỉ trong chớp mắt đã xuất
hiện trước mặt Hoắc Trường Thanh.
“Chủ nhân!”
Hoắc Trường Thanh lập tức dừng lại, chắp tay hành lễ với Tề Minh, nói:
“Thuộc hạ đã mang bán hết tất cả các chiến lợi phẩm, trên đường trở về thì gặp
mai phục tập sát. Thuộc hạ không địch lại nổi chỉ đành phải chạy về chỗ của
chủ nhân.”
“Ừ!”
Tề Minh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ba tên tu sĩ đang đuổi giết đến nơi.
“Là Tề Minh!”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Tề Minh là đệ tử chân truyền, chúng ta không lay chuyển được hắn, nhưng hắn
không biết thân phận và lai lịch của chúng ta. Hơn nữa thực lực của Tề Minh
cùng lắm là Trúc Cơ kỳ, chúng ta chỉ lần không làm tổn thương đến tính mạng
của hắn là được.”
Lời nói của ba người bọn họ vừa dứt.
Một khắc sau.
Bọn họ sẽ xuất thủ cùng lúc, một tên trong đó giết Tề Minh, hai tên còn lại sẽ đi
giết Hoắc Trường Thanh. Giao tranh nổ ra trong khoảng thời gian rất ngắn.
Ầm! Âm!
Vốn dĩ Hoắc Trường Thanh đang bị thương, hơn nữa còn sử dụng Vạn Kiếm
quyết nên đã tiêu hao một lượng lớn linh lực, bây giờ lại phải đối mặt với sự
vây công của hai kẻ địch cùng cảnh giới, tình thế của hắn đang rất nguy cấp.
Vút!
Huyết Sát Quỷ Vương đã đạt đến Kết Đan sơ kỳ từ trong Lạc Vân Phong xông
ra, huyết sát quỷ khí bao trùm bốn phía, trợ giúp Hoắc Trường Thanh đối địch.
“Các ngươi thật là to gan!”
Tề Minh lạnh lùng nói: “Thuộc hạ của bổn chân truyền mà các ngươi còn dám
động đến!”
“Ha Ha!”