“Tề chân truyền sư huynh.”
Nhắc đến đây.
Khi Tề Minh vẫn còn là đệ tử tạp dịch đã gặp qua đồng tử da trắng nõn này,
đồng tử da trắng nõn nói: “Mời theo ta vào trong gặp mặt chủ nhân.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu, “Mời dẫn đường.”
Xoát! Xoát!
Hai thân ảnh phá không.
Trong nháy mắt.
Đã biến mất tại phương xa.
Không bao lâu.
Tề Minh đi theo đồng tử da trắng nõn đi tới động phủ của sư tôn Phùng Tử
Mục, đập vào mi mắt là một ngọn núi nguy nga cao tới mười nghìn mét, từ giữa
sườn núi bắt đầu, mây mù quấn quanh, tựa như tiên cảnh.
Ngọn núi này có tên: Hóa Tiên Phong.
Đồng thời.
Bên trên ngọn núi này.
Còn có đông đảo người tu hành.
Đương nhiên.
Những người tu hành này toàn bộ đều quy thuận sư tôn Phùng Tử Mục, là thuộc
hạ của sư tôn, có thể nói, sư tôn Phùng Tử Mục có thể đại biểu một thế lực
khổng lồ.
Trừ cái đó ra.
Phía trên ngọn núi lớn này.
Sư tôn còn lấy vô thượng vĩ lực mở ra phúc địa động thiên.
Đủ loại thủ đoạn.
Khác nào tiên thần.
Bởi vậy có thể thấy được.
Tu vi của sư tôn nhất định đã vượt qua Xuất Khiếu kỳ.
“Tề chân truyền sư huynh, mời đi theo ta.”
Đồng tử trắng nõn nói.
“Được.”
Tề Minh ổn định lại tâm trạng, khẽ gật đầu, đi theo đồng tử da trắng nõn vào
núi, đi về phía đỉnh núi, rất nhanh hắn đã đến trước động phủ Hóa tiên của sư
tôn Phùng Tử Mục.
“Chủ nhân, Tề chân truyền sư huynh đã được đưa đến.”
Đồng tử da trắng nõn đứng tại ngoài cửa động phủ, cúi đầu báo cáo.
“Vào đi.”
Trong động phủ truyền đến thanh âm của sư tôn.
Cửa lớn động phủ tự động mở ra.
“Mời.”
Đồng tử da trắng nõn ra hiệu, hắn không có tư cách vào động phủ.
“Được.”
Tề Minh hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào, vừa mới bước vào động phủ, còn
chưa kịp dò xét hoàn cảnh động phủ, liền có một loại cảm giác sự chuyển hoán
không gian.
Sau một khắc.
Tề Minh đã đến đại điện.
“Tề sư đệ, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.”
Lúc này.
Tề Minh nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn về nơi thanh âm truyền
đến, thấy Phạm Trọng sư huynh đang mỉm cười ra hiệu với mình, “Đang đợi đệ
đấy.”
“Cái này…...”
Tề Minh sửng sốt, đáp lại Phạm Trọng, “Phạm sư huynh.”
Ánh mắt vẫn ngắm nhìn xung quanh.
Lúc này mới phát hiện.
Ngoại trừ mình và Phạm Trọng sư huynh ra, Trịnh Phi Quyên cũng ở đây, ngoài
ra còn có sáu vị sư huynh cùng sư tỷ Tề Minh cũng không quen biết, mỗi một vị
đều khí thế bất phàm.
“Đều đông đủ cả rồi.”
Ngay phía trước.
Có một chỗ ngồi.
Xoạt!
Bạch quang lóe lên.
Sư tôn Phùng Tử Mục cách không xuất hiện, ánh mắt đảo qua nhóm người Tề
Minh, khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
“Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Thế là.
Chín người Tề Minh đồng thời chắp tay hành lễ với Phùng Tử Mục.
“Rất tốt, rất tốt.”
Lúc này trên mặt Phùng Tử Mục mới lộ ra ý cười.
“Sư huynh đệ các ngươi thường bế quan tu luyện, cũng đều chỉ vội vàng làm
việc của mình, bây giờ Chân truyền đại bỉ sắp đến, vi sư hôm nay triệu tập các
ngươi tới, ngoại trừ muốn kể một ít chuyện về chân truyền đại bỉ ra, chính là để
sư huynh đệ các người làm quen với nhau.”
Phùng Tử Mục nói: “Cứ như vậy, các ngươi nếu là đụng phải nhau trong chân
truyền đại bỉ, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau.”
“Vâng.”
“Tuân mệnh.”
“Cẩn tuân sư tôn phân phó.”
Đám người nhao nhao nói.
Thời gian sau đó.
Tề Minh làm quen với sáu vị sư huynh sư tỷ còn lại.
Đại sư huynh Đường Bân Thuận, Nhị sư tỷ Kim Lâm, Tam sư huynh Võ
Trường Xuân, Tứ sư huynh Trương Phẩm Lương, Ngũ sư tỷ Triệu Phỉ Phỉ, Lục
sư huynh Chu Tư.
Về phần Thất sư tỷ Trịnh Phi Quyên và bát sư huynh Phạm Trọng.
Tề Minh đã quen biết họ từ trước.
Tu vi cụ thể của các sư huynh sư tỷ, Tề Minh chỉ cần liếc nhìn, qua sự lưu
chuyển của đạo vân, thì Tề Minh đã nhìn thấu tu vi của tất cả bọn họ.
Ngoại trừ Phạm Trọng sư huynh ra.
Còn bảy sư huynh sư tỷ còn lại.
Toàn bộ đều là cảnh giới Nguyên Anh.
Mà.
Bọn họ đã có thể trở thành đệ tử chân truyền, tất nhiên là thiên phú cực cao, thủ
đoạn bất phàm.
Mặt khác.
Chính là vị đại sư huynh Đường Bân Thuận nhập môn sớm nhất kia, đã trở
thành đệ tử chân truyền hai trăm tám mươi năm, đồng thời hiện đã hai trăm chín
mươi tuổi.
Tu vi cao nhất.
Người có thủ đoạn và át chủ bài nhiều nhất.
Đồng thời.
Hắn cũng là đệ tử chân truyền được Phùng Tử Mục ký thác kỳ vọng, kỳ vọng
Đường Bân Thuận trong chân truyền đại bỉ này, cho dù không cách nào tiến vào
Thiên Khải tiên sơn, cũng sẽ có thể biểu hiện vượt trội.
Trừ cái đó ra.
Còn có mấy đệ tử khác Phùng Tử Mục đều rất coi trọng.
Về phần Tề Minh.
Phùng Tử Mục đúng là không quá coi trọng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Mười hai phong của Thiên Khải tông có hơn một nghìn đệ tử chân truyền, có
không ít đệ tử giống như Đường Bân Thuận, bọn họ đều đang bị kẹt ở thời gian
cùng tu vi, chỉ cần chân truyền đại bỉ bắt đầu, bọn họ thậm chí có thể đột phá
Xuất Khiếu kỳ ngay trong trận thi đấu.
Tề Minh vừa mới trở thành đệ tử chân truyền mười năm.
Tu vi, nội tình, kinh nghiệm chiến đấu vân vân.
Cũng không bằng những đệ tử chân truyền có uy tín lâu năm kia.
Chênh lệch rất lớn.
Coi như Tề Minh thiên phú siêu tuyệt.
Nhưng.
Ở Thiên Khải tông.
Cũng không thiếu những thiên tài thiên phú siêu tuyệt.
Trong mắt của Phùng Tử Mục.
Tề Minh đại khái sẽ bị đào thải ngay từ vòng thứ nhất
“Tiếp theo đây các ngươi đều phải nghe cho cẩn thận.”
Phùng Tử Mục với vẻ mặt trịnh trọng, trầm giọng nói: “Bởi vì việc liên quan
đến chân truyền đại bỉ, nên đương nhiên không thể qua loa được, hơn nữa trong
số các ngươi, cũng có người đã không phải là lần đầu tiên tham gia chân truyền
đại bỉ rồi.”
“Vâng.”
Đường Bân Thuận và Kim Lâm gật đầu.
Hiển nhiên.
Hai người bọn họ đã tham gia lần chân truyền đại bỉ trước, nhưng lần trước bọn
họ lại không có bất cứ biểu hiện gì nổi bật, lần này, bọn họ phải chuẩn bị nhiều
hơn.
Tề Minh không nói thêm gì.
Hắn chỉ nghe.
“Khoảng thời gian này các ngươi có lẽ cũng đã nghe ngóng được một vài tin tức
cơ bản.”
Phùng Tử Mục tiếp tục nói: “Cho nên các ngươi hẳn là đã biết, quy tắc và nội
dung mỗi lần chân truyền đại bỉ của Thiên Khải tông đều luôn không cố định.”
Tề Minh bọn họ gật gật đầu.