thể nào ảnh hướng đến Tề Minh, càng không đả thương được Tề Minh, trừ phi
pháp lực của Tề Minh cạn kiệt.
Nhưng rõ ràng là không thể nào.
Bởi vì trong cột vật phẩm của Tề Minh tích trữ có hầu như linh thạch của hải
lượng, thậm chí còn có tiên tinh, Tề Minh có thể luyện hóa những linh thạch
hoặc tiên tinh này mọi lúc mọi nơi để khôi phục pháp lực.
Trong lúc suy nghĩ.
Tề Minh và Thanh Phong Vũ lại tiến lên một khoảng cách rất dài, hơn nữa,
Thanh Phong Vũ đã đến nơi chỉ cách cung điện Tiên tổ một vạn mét.
Đây là nơi dừng lại cuối cùng sau khi Thanh Phong Vũ tiến vào Tiên Vương
động thiên lần hai.
Bây giờ.
Hắn lại đến đây một lần nữa.
Chỉ có điều.
Thanh Phong Vũ lần này vẫn còn lực lượng dồi dào.
“Phù....”
Thanh Phong Vũ hít sâu một hơi, hắn nhìn chăm chú vào cung điện Tiên tổ phía
trước, trong mắt toát ra nồng nhiệt và hướng về, ngưng tụ pháp lực trong cơ thể,
vận chuyển thần thông.
Ong! Ong! Ong!!!
Tam thiên thanh ti phóng ra tia sáng.
Hình thành vùng ngăn cách.
“Đi!”
Soạt!
Sau đó.
Thanh Phong Vũ giống như một đạo ánh sáng màu xanh, biến mất tại chỗ, xông
về phía cung điện Tiên tổ, trong tầm mắt của Tề Minh, khoảng cách xa vạn mét,
không đến một giây đồng hồ ngắn ngủi Thanh Phong Vũ đã vượt qua rồi.
Có điều.
Lúc Thanh Phong Vũ vượt qua khoảng cách vạn mét, kiếp khí xung quanh tung
trào, sinh ra cảnh tượng khủng bố, giống như có các cảnh tượng hủy diệt hiện
ra.
Ong!!!
Ánh sáng màu xanh dừng lại.
Đứng ở trước cửa điện của cung điện Tiên tổ.
Bóng dáng Thanh Phong Vũ xuất hiện.
Sắc mặt hắn trắng bệch.
Pháp lực gần như cạn kiệt.
Nhưng.
Hắn đã vượt qua trăm vạn mét Sát vân chi kiếp xung quanh cung điện Tiên tổ,
hắn thông qua khảo nghiệm, đứng trong phạm vi của cung điện Tiên tổ, xung
quanh có một tầng trường lực lượng vô hình, ngăn cản kiếp khí bốn phía.
Hắn đã an toàn rồi.
“Ha ha ha….”
Thanh Phong Vũ ngửa đầu lên trời cười to, hắn cực kỳ hưng phấn, cũng vô
cùng kích động, toàn thân đều hơi run rẩy: “Nhân sư đệ, ngươi nhìn thấy chưa?
Ngươi nhìn thấy chưa? Ta thành công rồi! Ta thành công rồi!!!”
“Ha ha ha….”
“Cuối cùng ta đã thành công rồi, ta đến được cung điện Tiên tổ rồi, ta đến được
cung điện Tiên tổ rồi.”
“Ừ.”
Âm thanh Tề Minh từ phía sau Thanh Phong Vũ truyền đến, vô cùng bình tĩnh
và thản nhiên nói: “Chúc mừng ngươi Thanh Phong Vũ sư huynh, ngươi dùng
ba lần cơ hội, cuối cùng thành công đến được cung điện Tiên tổ.”
“Thật đáng mừng.”
“Chẳng qua là hai lần trước ta không chuẩn bị chu đáo mà thôi.”
Thanh Phong Vũ bình tĩnh lại khoát tay, nói: “Nhân sư đệ, uy năng của Sát Kiếp
Chi Vân xung quanh cung điện Tiên tổ quá mạnh mẽ, đặc biệt ở trong phạm vi
một vạn mét, uy lực vô cùng cường đại, căn bản là ngươi không thể vượt qua
được, ngươi vẫn mau chóng rời khỏi đi.”
“Nếu như ngươi cứ muốn cưỡng ép đến đây, cuối cùng chỉ sẽ bỏ lại mạng ở
đây.”
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Âm thanh Tề Minh từ bên cạnh Thanh Phong Vũ truyền đến: “Vừa nãy sư đệ
quả thật cảm nhận được rồi.”
“Ngươi….”
Thanh Phong Vũ giật mình, hắn phản ứng kịp, lại ngoảnh đầu nhìn lại, rõ ràng
nhìn thấy Tề Minh đứng bên cạnh hắn, Thanh Phong Vũ trừng lớn hai mắt,
khắp gương mặt đều là vẻ khó mà tin được, giọng nói càng kinh sợ nói:
“Ngươi… tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi…. Ngươi… lúc nào….”
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Gương mặt Tề Minh lộ vẻ tươi cười: “Lúc nãy ta nhìn sư huynh đi qua, nên
cùng tiến vào theo sau sư huynh, sư huynh nói rất đúng, Sát Kiếp Chi Vân xung
quanh cung điện Tiên tổ quả thực đáng sợ, đặc biệt là trong phạm vi một vạn
mét, hung hiểm nhất, lúc nãy suýt chút nữa thì ta đã không qua được rồi.”
Bởi vì cái dáng vẻ ung dung này của Nhân Bảo Kỳ thật chẳng giống với dáng
vẻ trước đây của hắn chút nào cho nên Thanh Phong Vũ có chút bán tín bán
nghi.
Nhìn thế nào cũng thấy hắn trông rất ung dung.
Thanh Phong Vũ không khỏi trầm mặc. Hắn quả thực đã bị một phen kinh ngạc,
không thể nào bình tĩnh được.
Mặc dù trong lòng Thanh Phong Vũ nghĩ rằng Nhân Bảo Kỳ thực không bình
thường chút nào.
Nhưng, từ đầu đến cuối, Thanh Phong Vũ đều không cho rằng Nhân Bảo Kỳ có
thể vượt qua Sát Kiếp Chi Vân đường kính trăm vạn mét, càng không thể giống
như hắn, có thể bước chân vào cung điện Tiên tổ.
Bởi vì, Thanh Phong Vũ rõ ràng biết để đạt tới trình độ Sát Kiếp Chi Vân trăm
vạn mét thì người đó ắt hẳn đáng sợ ra sao, càng tới gần cung điện Tiên tổ, thì
uy lực càng khủng khiếp.
Phải biết rằng, ngay cả Thanh Phong Vũ còn phải đến cơ hội thứ ba mới chính
thức vượt qua Sát Kiếp Chi Vân trăm vạn mét, mới bước vào phạm vi của cung
điện Tiên tổ.
Ấy thế mà, Tề Minh lại chỉ cần dùng cơ hội một lần, thì hắn đã thành công vượt
qua Sát Kiếp Chi Vân trăm vạn mét để bước vào khu vực của cung điện Tiên tổ
rồi. Chính điều này đã khiến cho Thanh Phong Vũ không khỏi khiếp sợ, tâm
tình của hắn cũng trở nên hỗn loạn.
“Ta thật đã quá xem nhẹ ngươi rồi.”
Thanh Phong Vũ nhìn chằm chằm vào Nhân Bảo kỳ đang ở trước mặt mình,
khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra tia cười mỉm, thần sắc trở nên nghiêm hơn,
“Ta quả thật không ngờ tới, ngươi thế mà lại có thể vượt qua Sát Kiếp Chi Vân
trăm vạn mét để bước vào cung điện Tiên tổ thế này.”
“Sư huynh quá khen rồi.”
Tề Minh nói: “Nếu như không phải bởi vì có sự nhắc nhở cùng sự dẫn đường
của sư huynh, thì đệ sao có thể bước vào cung điện Tiên tổ được chứ. Đệ cũng
chỉ là may mắn mà thôi.”
“Được rồi.”
Thanh Phong Vũ xua tay, “Kế tiếp chúng ta hãy tự dựa vào bản lĩnh của chính
mình để tranh đoạt Tiên Tổ truyền thừa đi.”
“Được thôi.”
Tề Minh gật đầu.
Hiển nhiên.
Thanh Phong Vũ cũng chưa có ý định động thủ. Nếu như Thanh Phong Vũ đã
không muốn động thủ, thì Tề Minh cũng không tính ra tay đâu.
Suy cho cùng thì, bản lĩnh của Thanh Phong Vũ quả thật không hề nhỏ, địa vị
của hắn trong Tiên tộc cũng không phải là thấp. Nếu như hắn chết trong tay của
Tề Minh thì e rằng sẽ rắc rối lắm, khẳng định sẽ bị truy vấn.
Lúc này,
Tề Minh và Thanh Phong Vũ đều đang quan sát cung điện Tiên tổ.
Khi nhìn ở cự ly gần như vậy, bọn họ càng thêm cảm nhận được tuế nguyệt
thương tang, cùng với một loại sức mạnh như có như không, khiến người ta
sinh ra kính sợ. Cửa điện cao khoảng hai mét hiện ra màu xám đen. Trên cửa
điện được chạm trổ hoa văn huyền diệu, giống như viễn cổ bồ cáp, tựa hồ ẩn
chứa thần bí.
Trên cửa điện có một cái hoành phi.