phải nữa là, sao lại có thể đại diện cho Thanh Vân Phong đi trấn giữ Thịnh hội
Thiên Khải? Còn có chính là, Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh mặc dù rất khó
luyện thành, nhưng đệ tử vẫn muốn tiếp tục thử một chút, trong thời kỳ này thật
sự không muốn bị những chuyện khác trì hoãn.”
“Vậy ngươi nói xem, ngươi hiện đang nắm giữ được mấy môn tiền trí pháp
thuật?”
Phùng lão cau mày chất vấn, “Không thể luyện thành cũng không cần phải sống
chết luyện, để tránh cho lãng phí thời gian, như vậy sẽ rất ảnh hưởng cho con
đường sau này của ngươi.”
“Đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?”
“Hồi bẩm sư tôn.”
Tề Minh vung tay phải lên, Thanh Vân Lạc Vân Kiếm xuất hiện trong tay hắn,
không chút do dự đã thi triển ra Ngự Phong kiếm thuật, một luồng Ngự Phong
kiếm ý xuất hiện, kiếm chiêu theo gió mà động, “Đệ tử tư chất ngu độn, xin sư
tôn phẩm định kiếm thuật.”
Lời vừa nói xong.
Kiếm chiêu lại nhanh chóng biến hóa.
Xuất ra Ngự Lôi kiếm thuật.
Kiếm chiêu như sấm cương mãnh mau lẹ, theo sau là Ngự Lôi kiếm ý, có lôi
đình vờn quanh.
Nhưng mà.
Vẫn chưa kết thúc.
Hàn khí dũng động.
Băng hàn chi ý ngưng tụ.
Kiếm chiêu của Tề Minh biến thành Ngự Băng kiếm thuật.
“Đây… thế này…”
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm sững sờ ngay tại chỗ.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Lấy Tề Minh làm trung tâm, mặt đất xung quanh bắt đầu đóng băng, nhưng mà
bên người Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm phảng phất có một bức tường khí vô
hình, khiến cho mặt băng trên đất không thể nào đến gần bọn họ, cách ra ngoài
một thước.
Nhiệt độ xung quanh kịch liệt hạ xuống.
Vào giờ phút này.
Khiếp sợ.
Vẻ mặt của Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm đều hiện ra vẻ hết sức khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ đã là đại năng giả vượt qua Nguyên Anh cảnh từ lâu, theo đạo lý
mà nói, lấy tâm cảnh và tu vi của bọn họ, đã sớm đạt tới trình độ sóng dữ cũng
không kinh ngạc.
Nhưng mà.
Chuyện lần này bọn họ đã thấy, quả thật đã vượt quá dự đoán của bọn họ, cho
nên mới không tự chủ được, không nhịn được mà lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Phải biết là.
Từ lúc mà Tề Minh lấy được Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh cho đến bây giờ,
cũng chỉ là thời gian nửa tháng mà thôi, cứ coi như lúc trước Tề Minh đã tu
luyện Ngự Phong kiếm thuật, nhưng bây giờ, Tề Minh lại tu luyện cả ba môn
tiền trí pháp thuật đều tới Cảnh Giới Viên Mãn.
Tốc độ tu luyện như vậy.
Thiên phú như vậy.
Tư chất như vậy.
Ngộ tính như vậy.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm cũng đều kinh ngạc đến ngây người.
Thậm chí có chút khó mà tin tưởng được hình ảnh đang thấy trước mắt.
Ở trong ghi chép của Thiên Khải tông.
Cho dù là người sáng lập của Thiên Khải tông, chính là lão tổ tông đã phi thăng
lên tiên giới từ lâu Thiên Khải Chân Nhân, cũng không có tốc độ tu luyện nhanh
như vậy.
Thật sự là quá khiếp sợ.
“Ba môn! Lại thật sự có thể luyện thành ba môn!”
Phùng lão nói.
“Không đúng!”
Ánh mắt Miêu Hoành Kiếm co rút lại, “Kiếm chiêu của Tề Minh vẫn còn đang
biến hóa, đây không phải là ba môn, mà là bốn môn…”
Quả nhiên.
Băng Hàn chi ý tiêu tán.
Quả đúng là kiếm chiêu của Tề Minh lại biến hóa, từ Ngự Băng kiếm thuật trực
tiếp thay đổi thành Ngự Hỏa kiếm thuật, một cái là giá rét băng hàn thấu xương,
một cái là nhiệt độ cao thiêu đốt nóng bỏng.
Xoạt! Xoạt!
Chỗ kiếm chiêu đi qua, giống như liệt hỏa cháy lan ra đồng cỏ.
Ngự Hỏa kiếm ý xuất hiện.
Băng hỏa hai tầng đan xen.
Hai loại kiếm ý này nối tiếp không có một tia gợn sóng.
Vô cùng thuần thục.
“Trời ơi!”
Phùng lão nói: “Tên tiểu tử Tề Minh này thật đúng là yêu nghiệt…”
Cheng! Cheng! Cheng!!!
Kiếm minh bùng nổ.
Kiếm chiêu của Tề Minh lại trải qua hai lần biến hóa, lần lượt thi triển ra Ngự
Kim kiếm thuật và Ngự Mộc kiếm thuật, tổng cộng có sáu loại kiếm ý khác
nhau xuất hiện ở trên người Tề Minh.
Hơn nữa.
Vây quanh lẫn nhau, không can thiệp chuyện của nhau.
Vô cùng hài hòa.
“Sư tôn.”
Tề Minh chậm rãi thu kiếm, chắp tay hành lễ với Phùng lão và Miêu Hoành
Kiếm, nói: “Đệ tử ngu dốt, trong thời gian nửa tháng, cũng chỉ luyện thành sáu
môn tiền trí pháp thuật, còn dư lại sáu môn chưa thể luyện thành.”
“Nếu như có chỗ nào thiếu sót, vẫn mong sư tôn có thể chỉ điểm.”
Lúc này.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm cạn lời không nói.
Bởi vì.
Lúc mà Tề Minh thi triển ra ba môn tiền trí pháp thuật, Phùng lão và Miêu
Hoành Kiếm đều đã bị khiếp sợ rồi, mà bây giờ Tề Minh lại thi triển ra đủ cả
sáu môn tiền trí pháp thuật, hai người bọn họ đã không biết nên dùng từ ngữ nào
để hình dung tâm tình vô cùng khiếp sợ trong giờ phút này.
Hơn nữa.
Tề Minh còn nói mình đệ tử ngu dốt?
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm nghe xong đều muốn mắng người.
Ngươi luyện thành sáu môn tiền trí pháp thuật trong nửa tháng, nếu như ngươi
được coi là ngu dốt, thì trên đời này không có thiên tài rồi, tất cả đều là tầm
thường, ngay cả đến heo chó cũng không bằng.
Thiên tài tuyệt thế.
Yêu nghiệt!
Tiềm long!
Thế nhưng.
Sau khi hết khiếp sợ qua đi.
Phùng lão và Miêu Hoành Kiếm cũng hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì lấy
thiên phú như vậy của Tề Minh, tất nhiên có thể luyện thành Hỗn Độn Thanh
Liên Kiếm Kinh, tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế vạn năm cũng khó tìm.
Bây giờ.
Tề Minh là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong.
Đặc biệt là Phùng lão.
Trong lòng hắn đã vui mừng tới mức nở hoa.
Bởi vì Tề Minh là đệ tử của hắn, là con mắt tinh tường của hắn vừa nhìn đã có
thể chọn trúng Tề Minh vẫn đang còn ở viện tạp dịch, tự mình thu nhận Tề
Minh làm đệ tử chân truyền.
“Khụ khụ.”
Một lát sau.
Phùng lão bình phục được tâm tình đang dậy sóng trong nội tâm, hắn ho nhẹ
một tiếng, nhìn Tề Minh bằng ánh mắt vô cùng hòa ái, nói: “Tề Minh, quả nhiên
vi sư không có nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là như vi sư nghĩ, vô cùng
thích hợp tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
“Có thể luyện thành sáu môn tiền trí pháp thuật trong vòng nửa tháng, quả thật
vô cùng giỏi, thế nhưng cũng không thể kiêu ngạo tự mãn quá mức, phải hiểu
được đạo lý núi còn có núi cao hơn.”
“Được rồi.”
Phùng lão vỗ vỗ bả vai Tề Minh, “Nếu nói như vậy, ngươi cứ tiếp tục tu luyện
Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, cố gắng luyện thành mười hai môn tiền trí
pháp thuật, nhanh chóng lên tới Trúc Cơ, nếu như có khó khăn gì thì trực tiếp
tìm vi sư là được.”
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu, “Sư tôn, chuyện của Thịnh hội Thiên Khải có thể an bài
những đệ tử chân truyền khác được không?”
“Cái này…”
Phùng lão hơi trầm ngâm, dư quang trong khóe mắt liếc về phía Miêu Hoành
Kiếm.
“Tề Minh này.”