Long, “Con Giao Long này có chút bất phàm, hẳn là đang đi Hóa Rồng Chi
Đạo.”
“Ừm.”
Tề Minh khẽ gật đầu.
“Không hổ là Thiếu chủ.”
Thượng Quan Văn Cát nói: “Bồi dưỡng linh sủng đều có thể đạt tới loại trình độ
này, đi Hóa Rồng Chi Đạo, mà đã đạt đến cấp độ như vậy, lão nô thật sự là bội
phục đến cực điểm.”
“Cũng tạm được.”
Tề Minh nhún vai, “Nuôi một hồi rồi lại hóa rồng, ta cũng rất bất đắc dĩ.”
“...”
Khóe miệng Thượng Quan Văn Cát co quắp.
Đáng ghét.
Hắn lại nữa rồi…
“Tề Minh, ngươi không nên quá khoa trương.”
“Ngươi làm thế này quả thực là không coi chúng ta ra gì.”
“Đáng ghét.”
“Vậy mà lại dùng linh sủng để làm nhục chúng ta.”
“...”
Có không ít các đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn lớn tiếng quát.
“Ha ha.”
Tề Minh lại cười khẽ, lơ đễnh dựa lưng vào ghế nằm, bắt chéo chân nhịp nhịp,
nhàn nhạt nói: “Cho nên mới nói, thực lực các ngươi không đủ, chỉ biết khua
môi múa mép, chả khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ, các ngươi không ngại mất
mặt, nhưng ta lại ngại mất mặt đấy.”
“Không có bản lĩnh thì câm miệng lại cho ta, từ đâu tới thì cút về chỗ đó đi.”
“Ta xấu hổ khi làm đồng môn với các ngươi.”
“Về sau đi ra ngoài, tuyệt đối đừng nói ta và các ngươi là đồng môn.”
“Ngươi…”
“Đáng ghét…”
“Tề... Tề Minh…”
“Aaaaaa!!!”
“Ta muốn liều mạng với ngươi… ngươi là cái đồ hỗn đản…”
Chung quanh lôi đài.
Những đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn bị Tề Minh chọc cho tức tới
đỏ mặt, toàn thân phát run, muốn mắng người, nhưng lại tìm không thấy chỗ
nào để mắng Tề Minh.
Mà bọn họ còn đánh lôi đài thua nữa.
Còn là thua linh sủng của Tề Minh.
Đúng là quá mất mặt.
Chỉ có thể vô năng cuồng nộ.
Chính là buồn bực muốn thổ huyết.
“Nếu ta mà là các ngươi, bây giờ sẽ tìm một cái lỗ chui vào, hoặc là tìm khối
đậu phụ đập đầu mà chết cho rồi.”
Tề Minh tiếp tục vũ nhục bọn họ.
“Aaaaaa!!!”
Chung quanh các đệ tử chân truyền đã bị đỏ lên vì tức mắt.
“Đủ rồi.”
Ầm ầm!
Lúc này.
Một tiếng vang thật lớn.
Có một người hình thể khôi ngô từ dưới đài nhảy lên, giống như một tòa cự
thạch đập xuống lôi đài, khiến cho lôi đài Tứ Phương đều chấn động.
“Ồ.”
Tề Minh nhíu mày, cảm giác được cảm giác áp bách trên người đối phương
truyền đến, vị đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn này rõ ràng là khác
biệt với những tên thật giả lẫn lộn trước mặt này.
“Công Dương sư huynh!”
“Là Công Dương sư huynh tới.”
“Quá tốt rồi.”
“Công Dương sư huynh ra sân, thu thập con linh sủng này còn không phải là
chuyện quá đơn giản sao?”
“Đánh Tề Minh thành đầu heo!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Lập tức.
Đám người lại lần nữa hưng phấn kích động.
Công Dương là một họ kép.
“Tề Minh sư đệ.”
Vị Công Dương sư huynh này trên mặt cũng không có biểu lộ gì, đứng ở Trên
lôi đài Tứ Phương, ánh mắt nhìn phía Tề Minh, “Ngươi không cảm thấy làm
vậy có phần quá đáng sao?”
“Ha ha.”
Tề Minh lần nữa cười khẽ, bắt chéo chân, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Quá đáng cái
gì cơ? Chẳng phải các ngươi nhất định muốn khiêu chiến ta sao?”
“Trước kia ta đang bế quan, không có thời gian để ý đến các ngươi, bây giờ ta
cố ý bày xuống lôi đài, thỏa mãn yêu cầu của các ngươi, ngươi bây giờ lại nói ta
quá đáng?”
“Nực cười.”
“Đến cùng là ai quá đáng?”
“Là các ngươi mới đúng.”
“Cho dù là thế, ngươi cũng không nên để linh sủng của ngươi thủ lôi, dẫn đến
đệ tử chân truyền các mạch Thiên Khải tông thất bại, mất hết mặt mũi.”
Công Dương sư huynh trầm giọng nói: “Hành động này của ngươi, là đang đánh
vào mặt của các mạch Thiên Khải tông chúng ta, ngươi biết không?”
“Ha ha ha…”
Tề Minh cười to, “Cái này mà cũng có thể trách ta sao? Ngươi thật đúng là làm
ta cười chết, rõ ràng chính là đám rác rưởi này thực lực không đủ, cho nên mới
thua linh sủng của ta, đây là chính bọn hắn tự rước lấy nhục.”
“Đáng ghét…”
“Tức chết ta rồi…”
“...”
Chung quanh.
Những đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn đã thua Hắc Viêm đều tức tới
đỏ mặt, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, mặc dù không cam lòng, nhưng Tề
Minh nói là sự thật, bọn họ cũng không thể phản bác.
Trên thực tế.
Trong Thiên Khải tiên sơn.
Cũng chia làm mười hai mạch.
Phân biệt đối ứng với mười hai Phong của Thiên Khải tông.
Mà mỗi một mạch.
Đều sẽ có một hai vị Thái Thượng trưởng lão làm trụ cột các mạch Thiên Khải
tông.
Vị Công Dương sư huynh này chính là Luyện Thể nhất mạch của Thiên Khải
tông.
Xuất thân Vũ Chiếu Phong.
Bái Thái Thượng trưởng lão Võ Thánh chân nhân làm sư.
“Được lắm.”
Công Dương sư huynh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn kỹ Tề Minh, “Tề Minh sư đệ,
ngươi nói rất có lý, nếu ngươi thờ phụng tôn chỉ thực lực vi thượng, cường giả
vi tôn như thế.”
“Như vậy.”
“Để Công Dương Chỉ Qua ta dạy ngươi một cái đạo lý...”
“Ồ.”
Tề Minh cười cười, “Vậy ta xin rửa tai lắng nghe.”
Xoát! Xoát! Xoát!
Lúc này.
Lại có ba đạo thân ảnh phá không mà đến, đứng ở trên lôi đài Tứ Phương, bọn
họ cũng giống Công Dương Chỉ Qua, đều là Luyện Thể nhất mạch, cũng đều là
đệ tử của Võ Thánh chân nhân.
“Công Dương sư huynh, chuyện nhỏ như đối phó linh sủng thế này, đâu cần tới
ngươi xuất thủ.”
“Cứ giao cho các sư đệ đi.”
“Đúng vậy.”
Ba người kia nói.
“Được.”
Công Dương Chỉ Qua khẽ gật đầu, “Làm phiền ba vị sư đệ.”
“Chuyện nhỏ.”
“Sư huynh khách khí quá rồi.”
“Xem chúng ta đây.”
Oanh! Oanh! Oanh!
Vừa mới nói xong.
Ba người này chấn động toàn thân, bạo phát toàn bộ thực lực của ti vi Xuất
Khiếu hậu kỳ, bọn họ cùng là Luyện Thể nhất mạch, pháp môn tu luyện tự
nhiên đều là pháp môn Luyện thể cường đại.
“Kim cương Bá Thể.”
“Huyền Thủy chân thân.”
“Bát Hoang Lục Hợp Kim Thân công.”
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Ba người bọn họ liên thủ, phát huy ra pháp môn Luyện thể cường đại, các loại
quang huy lấp lánh, thực lực mạnh mẽ, lôi đài Tứ Phương đều bị bọn họ đạp
chấn động không ngừng, công sát về phía Hắc Viêm.
Rống!
Ứng Long cửu biến!
Hắc Viêm gào thét, đầu tiên là trực tiếp phun ra một đạo long tức, lại thi triển ra
thần thông pháp thuật Ứng Long cửu biến, các loại hình rồng quang mang lấp
lóe, tràn ngập tại trong tầm mắt.
Song phương lao vào nhau.
Chiến đấu kịch liệt bạo phát.
Ầm ầm!!!
Rầm rầm rầm!!!
Trên lôi đài Tứ Phương