Tiên thể là một loại tồn tại độc nhất vô nhị.
Muốn đúc ra tiên thể dường như là một điều viển vông. Có thể đúc ra Hồng
Liên đạo thể đã là cực hạn của nàng.
Nửa ngày qua đi.
Tất cả dị tượng đều biến mất.
Rồi sau đó.
Tâm niệm của Ngu Tuyết Lan vừa động, câu kết với Thiên Khải ấn ký, lấy được
tin tức về lần khảo hạch thứ ba, truyền tống nàng rời khỏi bí cảnh Khải Linh, đi
đến bí cảnh thứ ba bí cảnh Ngộ Đạo.
Tên như ý nghĩa.
Bí cảnh Ngộ Đạo chính là bí cảnh khảo hạch được thiết lập để nhằm vào ngộ
tính.
Vừa vặn.
Sau khi Ngu Tuyết Lan ra khỏi bí cảnh Khải Linh thì đụng phải Nguyên
Phượng và Tô Khinh Âm vừa mới đến bí cảnh Khải Linh. Hai bên lần đầu tiên
chính thức chạm mặt.
“Là nàng!”
Ngu Tuyết Lan nhìn Tô Khinh Âm thật sâu, hoàn toàn in bộ dáng của Tô Khinh
Âm vào trong óc, rồi sau đó quay đầu rời đi. Nàng thi triển khinh công, trong
nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người Tô Khinh Âm.
“Khinh công thật nhanh.”
Nguyên Phượng có chút kinh hãi, “Nàng chỉ sợ đã là Tiên Thiên võ giả.”
“Người này rất nguy hiểm.”
Tô Khinh Âm sợ hãi nói.
Hiển nhiên.
Bản năng của Tô Khinh Âm tựa hồ rất nhạy cảm với nguy hiểm.
“Đúng.”
Nguyên Phượng gật đầu, “Chúng ta mau đi vào bí cảnh Khải Linh.”
“Được.”
Tô Khinh Âm trả lời.
Xoát! Xoát!
Ánh sáng loé lên.
Hai người các nàng thông qua cửa vào lốc xoáy tiến vào bí cảnh Khải Linh.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tìm thấy hai bia Khải Linh, hai người nhìn nhau
một cái rồi duỗi tay ấn lên trên đó.
Ong! Ong!
Lập tức.
Bia Khải Linh của Nguyên Phượng sáng lên. Ánh sáng thuần trắng không quá
loá mắt, nhưng vẫn bao trùm toàn thân Nguyên Phượng.
Ngay sau đó.
Dần biến thành màu lam.
Không bao lâu.
Ở phía sau Nguyên Phượng, xuất hiện dị tượng hàn băng màu lam.
“Đây là Lam Băng linh thể.”
Thôi Khánh nói: “Coi như khá thích hợp tu luyện công pháp thuộc tính băng.”
“Ừ.”
Đám người Đàm trưởng lão không nói thêm gì.
Những trưởng lão khác của mười một phong không quá để ý đến Nguyên
Phượng mà ánh mắt của bọn họ chủ yếu đều dừng lại ở trên người Tô Kinh Âm,
người đang ở bên cạnh Nguyên Phượng.
“Khinh Âm, ngươi mau xem, thể chất của ta đã có rồi.”
Nguyên Phượng vui sướng nói: “Là Lam Băng linh thể.”
“Ngươi……”
Nguyên Phượng quay đầu nhìn về phía Tô Khinh Âm. Cảnh tượng ánh vào mi
mắt của nàng làm nàng im lặng, biểu tình vui sướng cũng trở nên cứng đờ.
Bởi vì.
Ong! Ong! Ong!!!
Quang huy của bia Khải Linh thật sự quá loá mắt, tản ra bao trùm cả một vùng.
Quang huy thuần trắng dần biến thành màu xanh tinh khiết.
“Chuyện này…… Chuyện này……”
“Chẳng lẽ là…… Chẳng lẽ là……”
Không khỏi.
Các trưởng lão và các đệ tử chân truyền của mười hai phong đều đứng thẳng
lên, nhìn thẳng vào hình ảnh và cảnh tượng trước mắt, trong lòng tràn đầy chờ
mong và hưng phấn.
Ầm vang!
Bí cảnh Khải Linh truyền đến một tiếng vang lớn.
Rồi sau đó.
Quang huy màu xanh tinh khiết kia dần ngưng tụ thành dị tượng thể chất vô
cùng lớn. Đó là một gốc cây cự mộc thông thiên, dường như nối liền trời và đất,
chống đỡ toàn bộ thế giới.
Vô cùng lớn.
“Đây…… Đây là……”
Nguyên Phượng hoàn toàn bị chấn kinh. Nàng nhìn dị tượng do thể chất của Tô
Khinh Âm tạo ra, Lam Băng linh thể của nàng hoàn toàn chính là gặp sư phụ.
Lúc này.
Nguyên Phượng ngược lại lại khá bình tĩnh.
Giờ phút này.
Nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tô Khinh Âm chính là một tuyệt thế thiên tài chân chính.
Tương lai.
Tô Khinh Âm nhất định một bước lên trời.
Cho nên.
Trong lòng nàng không còn có ghen ghét mà chỉ có hâm mộ sâu sắc, cùng với
sự kính sợ mà chính nàng cũng không biết. Nàng khao khát mà nhìn chăm chú
vào dị tượng cự mộc.
“Kiến Mộc tiên thể!”
Lữ Thanh Nhan hít sâu một hơi. Trong sự khiếp sợ nàng phục hồi tinh thần lại,
“Không ngờ trong Thịnh hội Thiên Khải này lại xuất hiện Kiến Mộc tiên thể.”
Kiến Mộc!
Trong truyền thuyết, Kiến Mộc là cây cầu nối thiên địa nhân tiên thần, chống đỡ
thế giới chi mộc. Trên Kiến Mộc, có cành lá, hoa cỏ, trái cây, các loại phi cầm,
thú vật, huyền long, thần linh.
Trong tất cả thần thoại truyền thuyết.
Đều có rất nhiều bàn luận.
Mặc kệ như thế nào.
Cái tên Kiến Mộc đã ăn sâu vào lòng người.
Mà hiện tại.
Thể chất của Tô Khinh Âm lại chính là Kiến Mộc tiên thể.
“Chúc mừng sư đệ, ngươi hơn ta một chút.”
Lữ Thanh Nhan nói.
“Đa tạ sư tỷ.”
Tề Minh trả lời: “Đây cũng là bởi vì sư đệ hoá thân của Thiên Khải kính trợ
giúp. Lúc này mới có thể nhìn trộm được một ít bí mật, cho nên ta mới thắng
được sư tỷ.”
“Sư đệ, ai thua ai thắng còn chưa xác định.”
Lữ Thanh Nhan nói: “Phía sau còn có ba khảo hạch nữa.”
“Đúng vậy.”
Tề Minh gật đầu, “Nhưng mà sư đệ vẫn hơn sư tỷ một điểm.”
“Hừm!”
Lữ Thanh Nhan khẽ hừm một tiếng.
Trong bí cảnh Khải Linh.
Ong! Ong!
Dị tượng Kiến Mộc của Tô Khinh Âm dần thu liễm lại, rồi biến thành một đạo
ánh sáng xanh, trốn vào trong cơ thể nàng. Tô Khinh Âm cũng mở mắt ra.
“Nguyên tỷ tỷ.”
Tô Khinh Âm vui sướng và hưng phấn nói: “Thể chất của ta vừa rồi được kiểm
tra ra là Kiến Mộc tiên thể.”
“Tiên…… tiên thể!”
Nguyên Phượng há miệng thở dốc. Tuy rằng nàng đã sớm đoán được, nhưng khi
chính tai nghe thấy lời nói của Tô Khinh Âm, Nguyên Phượng vẫn nhịn không
được mà thất thần, “Khinh Âm, chúc mừng ngươi. Linh căn của ngươi là thổ
mộc song hệ, hiện tại lại có thể chất Kiến Mộc tiên thể, ngươi nhất định sẽ được
Thiên Khải Tông thu làm đệ tử chân truyền.”
“Nguyên tỷ tỷ.”
Tô Khinh Âm hiển nhiên cũng đã nhận ra. Giọng điệu của nàng vô cùng nghiêm
túc nói: “Lần này, ta có thể sống sót đều nhờ Nguyên tỷ tỷ trợ giúp. Nếu không
có Nguyên tỷ tỷ, ta có thể đã chết rồi.”
“Ân tình này, ta sẽ vĩnh viễn khắc vô tâm khảm.”
“Khinh Âm muội muội nói quá lời rồi.”
Nguyên Phượng nói: “Chúng ta là tỷ muội tốt, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Dưới tình huống như vậy, sao ta có thể bỏ mặc ngươi được? Mặc kệ về sau
ngươi sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại chúng ta là tỷ muội tốt sống chết có
nhau.”
“Ừ.”
Tô Khinh Âm trịnh trọng gật đầu, “Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Rồi sau đó.
Hai người các nàng cùng nhau rời khỏi bí cảnh Khải Linh, đi đến bí cảnh Ngộ
Đạo.
Không bao lâu.
Những người tham dự khác cũng lục tục đến bí cảnh Khải Linh, tiến vào trong
đó. Hầu hết những người được kiểm tra ra đều là phàm thể, còn có rất nhiều phế
thể, phế thể bị đào thải ngay lập tức.
Đương nhiên.
Cũng có hơn một ngàn vị linh thể, cùng với đạo thể có thể đếm được trên đầu
ngón tay.
Thấm thoát.
Thời gian đã đến đêm khuya.
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan nói: “Lần này, ngươi đoán tư chất của các nàng là gì?”
“Sư tỷ.”