nhiên cảm ngộ được không ít sự huyền diệu, bắt đầu kết hợp với tình trạng của
bản than, dung hợp cảm ngộ, ở từng bước tìm hiểu và thôi diễn đại đạo pháp
môn.
Có thể thấy.
Ở xung quanh Tề Minh.
Đủ loại dị tượng thay nhau hiện lên, đạo vận của thiên địa đại đạo cũng theo
sau.
Vô cùng huyền diệu.
Xuân đi thu tới.
Ngày tháng thoi đưa.
Đảo mắt.
Đã là chín mươi năm sau.
Vào một ngày.
“Ting!”
“Chúc mừng kí chủ dưới trạng thái treo máy tăng tốc một trăm triệu lần tu luyện
một trăm năm, tìm hiểu Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn, tiến hành dung
hợp với huyền pháp của bản thân, dung hợp Thanh Vân luyện khí quyết, Vô
Tướng chân kinh, Kim Đan đại đạo, Tam Thanh đạo kinh, Kinh Dịch chân kinh,
Hỗn độn Thanh Liên kiếm kinh…, hiểu ra Thiên Địa Đại Đạo, sáng tạo ra Đại
đạo pháp môn, tên là: Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng.”
Lúc này.
Tề Minh thu hồi lại nhắc nhở.
Oanh!
Sau một khắc.
Toàn thân Tề Minh chấn động, treo máy lĩnh ngộ và thôi diễn một trăm năm,
hơn nữa Tề Minh chìm trong trạng thái lĩnh ngộ, dưới đủ loại trạng thái tăng tốc
chồng chất.
Tề Minh dùng đúng một trăm năm.
Cuối cùng cũng lĩnh hội được Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn,
Đồng thời, Tề Minh hoàn dung hợp chân kinh hắn nắm giữ, đạo kinh, pháp
thuật thần thông…
Cuối cùng.
Sáng tạo ra một đại đạo pháp môn chân chính.
Tên là: Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng.
Ông! Ông!
Tề Minh thức tỉnh, mở hai mắt ra, ở sâu bên trong mắt hắn, có các tia đạo kinh
lưu chuyển, có các loại huyền ảo, phảng phất như ẩn chứa tất cả chân ý của
thiên địa đại đạo.
Đồng thời.
Ở bên trong không gian Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, Hỗn độn sắc
thiên địa đại đạo phù văn bị ảnh hưởng và dẫn dắt, cuối cùng cũn xuất hiện
động tĩnh và chấn động.
Có thể thấy.
Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn bắt đầu thoát khỏi không gian bên trong
Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, đang tiến gần về phía Tề Minh, muốn
hòa cùng một thể với Tề Minh.
Oanh! Oanh! Oanh!!!
Trong đầu Tề Minh, hiện lên các loại chân ý Thiên Địa Đại Đạo, hắn đang
không ngừng tìm hiểu và lý giải, các loại chân ý của pháp thuật thần thông,
pháp môn tu luyện đang hiện lên.
Giống như là phù văn của từng đạo từng đạo kinh.
Cuối cùng.
Những phù văn của từng đạo từng đạo kinh, tựu dĩ một loại đặc thù trật tự sắp
hàng cùng một chỗ, hợp thành Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng đạo
kinh chân ý.
Hỗn loạn lộn xộn, tất cả bắt đầu, tất cả khởi nguyên…
“Đây cũng là Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng.”
Tề Minh hít sâu một hơi, “Đại đạo pháp môn này, ta đang ở trạng thái ngộ hiểu,
hơn nữa Phần mềm treo máy tăng tốc một trăm triệu lần, đủ tu luyện lĩnh ngộ và
thôi diễn một trăm năm.”
“Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn làm căn cơ, lại dung hợp với tất cả pháp
môn và pháp thuật ta nắm giữ, có thể dung hợp thế gian vạn đạo.”
“Thậm chí.”
“Ngay cả Kim đan đại đạo chân kinh và Tam Thanh đạo kinh ta năm giữ trước
đây, đều trở thành một phần của Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng, trở
thành cốt lõi để tạo thành và sáng tạo ra Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển
thượng.”
“Có thể nói.”
“Bộ Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng đã dung hợp tất cả Đại đạo pháp
môn ta có, lấy hiện nay mà nói, cao nhất là có thể tu luyện tới Đại Thừa cảnh.”
“Đương nhiên.”
“Hỗn độn Đại Đạo chân kinh vẫn còn chưa hoàn thiện, ngay cả Hỗn độn sắc
thiên địa đại đạo phù văn ta vẫn chưa hoàn toàn tìm hiểu hết, chỉ có thể lĩnh ngộ
một phần huyền ảo trong đó, do đó sáng tạo ra Hỗn độn Đại Đạo chân kinh
quyển thượng.”
“Nhưng mục đích của ta đã đạt được.”
Tề Minh đứng dậy.
Chỉ thấy.
Xung quanh Tề Minh.
Ban đầu.
Lúc Tề Minh tìm hiểu Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn, xung quanh nổi
lên các loại dị tượng, có Tam Thanh nguyên anh, Kinh Dịch Bát Quái nguyên
anh, Bắc Đẩu ba mươi sáu tinh, Vạn Kiếp diễn hóa, Tiên Thiên bát quái, Âm
Dương Ngũ Hành…
Các loại dị tượng.
Toàn bộ đều do thần thông và công pháp của Tề Minh biến đổi thành.
Thế nhưng.
Sau khi Tề Minh sáng tạo ra Hỗn độn Đại Đạo chân kinh quyển thượng, những
dị tượng này biến mất toàn bộ, hóa thành một, dung hợp tất cả pháp thuật và
thần thông, cùng với các pháp môn tu luyện.
Cuối cùng.
Chỉ còn lại có một dị tượng.
Duy nhất một dị tượng.
Xung quanh tràn ngập sương mù, phảng phất như vô cùng vô tận, giống như
một thế giới hỗn độn, mà ở giữa thế giới hỗn độn vô tận, có một dáng người to
lớn vô tận không nhìn thấy điểm cuối.
Đỉnh thiên lập địa.
Chống đỡ thế gian hỗn độn.
Trấn áp tất cả.
Đây là: Hỗn độn Chân thân dị tượng.
Ở bên ngoài Tiên Vương động thiên.
Trăm năm đã trôi qua.
“Thời gian đã đến.”
Huyết Tôn Tiên Vương mở hai mắt ra, trên mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng, liếc
mắt nhìn Linh Lung Tiên Vương, “Chư vị, có thể đóng Tiên Vương động thiên
rồi.”
“Trăm năm rồi.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, cảm giác như mới nháy mắt một cái, đã một
trăm năm rồi.”
“Đúng vậy!”
“Nhân Bảo Kỳ còn chưa đi ra.”
“Xem ra lành ít dữ nhiều.”
“Đã như vậy…”
“Đóng Tiên Vương động thiên đi.”
Vì vậy.
Sau khi các vị Tiên Vương Tiên tộc nghe thấy Huyết Tôn Tiên Vương nói, cũng
đều tỉnh lại từ trong tu luyện, bọn họ tính toán thời gian một chút, đúng là đã
qua trăm năm.
Nói cách khác.
Bọn họ đợi Nhân Bảo Kỳ một trăm năm.
Thế nhưng.
Nhân Bảo Kỳ vẫn không đi ra.
Như vậy.
Cũng chỉ có một khả năng.
Nhân Bảo Kỳ đã chết ở giữa Tiên Vương động thiên.
“...”
Linh Lung Tiên Vương trầm mặc, hắn nhìn “Cánh cửa Tiên Vương động thiên”,
rơi vào trầm tư, hắn vận chuyển Pháp thuật Linh Lung thiên cơ, bấm ngón tay
tính toán, tính được kết quả như trước.
Thiên cơ của Nhân Bảo Kỳ không hề đứt đoạn.
Cho nên.
Nhân Bảo Kỳ không chết.
Thế nhưng.
Đã trôi qua đúng một trăm năm, Nhân Bảo Kỳ còn chưa đi ra từ bên trong Tiên
Vương động thiên, điều này làm cho Linh Lung Tiên Vương cũng cảm thấy
nghi ngờ bản thân mình, không biết có phải là bởi vì “Thiên địa đại kiếp nạn”
sắp xảy ra, thiên cơ hỗn loạn, dẫn đến việc hắn thôi diễn xảy ra vấn đề.
“Qua một trăm năm rồi.”
“Nhân Bảo Kỳ chắc đã bỏ mạng ở trong Tiên Vương động thiên.”
“Nếu như Nhân Bảo Kỳ không bỏ mình, mặc kệ ở bên trong Nhân Bảo Kỳ đã
xảy ra chuyện gì, một trăm năm này cũng cũng đủ để hắn xử lý để đi ra.”