xa, vị Phượng Hi tiên tử này và nhóm người sư tôn Phùng Tử Mục ngồi trên
chỗ ngồi ở nơi cao.
Hiển nhiên là Phượng Hi tiên tử cảm nhận được cái nhìn của Tề Minh, nên nhìn
hắn và mỉm cười ra hiệu.
“Không cần đâu.”
Tề Minh nói thẳng: “Đa tạ ý tốt của Khâu chân truyền, sau khi ta sắp xếp xong
chuyện ở Thanh Vân phong, ngày mai sẽ đi Thiên Khải tiên sơn, tạm thời
không có hứng thú ra ngoài mạo hiểm.”
“Mặc dù di tích Hợp Đạo không tồi, nhưng ta vẫn không nên tham gia thì hơn.”
“Chuyện này…”
Khâu Lập Xuân giật mình, muốn nói thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy ánh
mắt kiên định không cho phép phản bác của Tề Minh, lời nói đến bên miệng rồi
hắn lại nuốt xuống, giọng nói có phẩn lấy làm tiếc: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Chuyện này…”
Ánh mắt xinh đẹp của Nguy Tuyết Lan chợt lóe, âm thầm nhìn Phượng Hi tiên
tử, thấy sự giật mình trong đôi mắt đối phương.
Các nàng không ngờ rằng Tề Minh sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, không để cho
người ta cơ hội thương lượng.
Đến chập tối.
Bữa tiệc đã kết thúc.
Lúc này mọi người mới từ từ tản đi.
Sau đó.
Tề Minh trở về Lạc Vân Phong.
Ngày hôm sau.
Đây là ngày thứ ba từ sau khi kết thức chân truyền đại bỉ.
Buổi sáng.
Có không ít trưởng lão đến Lạc Vân phong tặng quà cho Tề Minh, muốn gặp
mặt Tề Minh. Bọn họ chúc mừng Tề Minh trở thành đệ tử chân truyên của
Thiên Khải Tông, sắp bước vào Thiên Khải tiên sơn tu hành.
Thực ra.
Đúng là để thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Tề Minh.
Người đến chúc mừng không chỉ là các trưởng lão của Thanh Vân phong, đến
cả các trưởng lão của mười một phong khác cũng đến.
Thêm nữa.
Hai ngày nay Tề Minh nghe mấy câu chúc mừng này đến sắp nôn luôn, nhưng
Tề Minh cũng không nói được gì, dù sao thì bọn họ đều có ý tốt, còn đến cửa
tặng quà.
Tề Minh không khách khí, nhận hết, được tặng thì cứ nhận thôi.
Vào giữa trưa.
Ở Thanh Vân phong xảy ra một chuyện lớn, Tiêu Phàm bộc lộ thiên phú và tu
vi của mình, ngưng luyện ra Cửu Phẩm Kim Đan, chuyện này gây ra động tĩnh
không nhỏ.
Dưới sự chứng kiến của chín vị trưởng lão chân truyền, các trưởng lão nội môn
và Phong chủ Miêu Hoành Kiếm ở Thanh Vân phong, Tiêu Phàm thông qua
khảo nghiệm, trở thành đệ tử chân truyền rồi bái nhập môn hạ Phùng Tử Mục.
Không thể không nói.
Động tĩnh do chuyện này gây ra cũng khá lớn, dù sao cũng là xuất hiện thêm
một đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong.
So với Tề Minh thì con đường thăng cấp của Tiêu Phàm tương đối vững vàng.
Cũng giống vậy.
Nhiều đệ tử nội môn ở Thanh Vân phong nghe nói đến chuyện của Tiêu Phàm
xong, họ càng có thêm nhiều hy vọng đối với tương lai, có thêm nhiều động lực
tu luyện.
Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Thế là.
Bởi vì Tiêu Phàm đã bái sư Phùng Tử Mục nên bối phận của hắn cũng tăng
thêm một bậc, không còn là sư điệt của Tề Minh nữa, mà là sư đệ của Tề Minh
rồi.
“Chúc mừng Tiêu sư huynh thăng cấp chân truyền.”
Nguyên Phượng chúc mừng hắn.
Đồng thời.
Trong lòng Nguyên Phượng cũng tràn đầy ngưỡng mộ và khát vọng, nhất là khi
nhìn thấy Tiêu Phàm thăng cấp thành công và trở thành đệ tử chân truyền của
Thanh Vân phong. Nàng cũng muốn trở thành đệ tử chân truyền và sẽ lấy
chuyện này làm mục đích phấn đấu.
Bây giờ Nguyên Phượng đúng là cũng có hy vọng và tiềm lực trở thành đệ tử
chân truyền của Thanh Vân phong.
“Khụ khụ.”
Tiêu Phàm tằng hắng một tiếng: “Nguyên Phượng, bây giờ ngươi hẳn là nên gọi
ta là Tiêu sư thúc rồi.”
“Tiêu… Tiêu sư thúc…”
Nguyên Phượng đành phải cất tiếng gọi.
“Ha ha ha…”
Tiêu Phàm cười lớn, tâm trạng của hắn rất tốt.
“Ngươi…”
Nguyên Phượng đen mặt.
Đáng ghét!
“Tiêu Phàm.”
Đúng lúc này, Tề Minh vừa khéo đi tới, sắc mặt hắn để lộ chút ý cười như có
như không: “Khá lắm, có thể đúc ra được Cửu Phẩm Kim Đan, còn thông qua
cả khảo nghiệm, trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong.”
“Tề… Tề sư thúc…”
Vốn dĩ Tiêu Phàm muốn gọi Tề Minh là sư huynh nhưng khi nhìn thấy ý cười
mơ hồ trong mắt Tề Minh, lời đến bên miệng lập tức thay đổi, hắn bèn nở nụ
cười lấy lòng.
“Như vậy không tốt lắm đâu.”
Tề Minh nói: “Sư tôn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi tiếp tục gọi ta là sư thúc
dường như không tốt lắm, xét về bối phận thì không đúng đâu.”
“Nào có chuyện đó.”
Tiêu Phàm khoát tay, lập tức lên tiếng với những lời lẽ đầy chính đáng: “Trong
lòng ta, sư thúc mãi mãi là sư thúc, người chính là sư thúc trong lòng ta, không
bao giờ thay đổi.”
“Sư thúc tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử.”
Vừa dứt lời.
Tiêu Phàm chắp hai tay cúi người bái lễ.
Tề Minh vỗ vỗ vai Tiêu Phàm, rồi cảm khái nói: “Tiêu Phàm, ta rất coi trọng
ngươi, cứ tiếp tục giữ vững sơ tâm này, tương lai ngươi nhất định sẽ xán lạn.”
“Sư thúc dạy phải.”
Tiêu Phàm gật đầu.
“Phụt…”
Nguyên Phượng không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Đảo mắt một cái.
Một ngày lại trôi qua.
Buổi sáng.
Tề Minh đã chuẩn bị ổn thỏa.
Hắn phải rời khỏi Thanh Vân phong, tiến đến Thiên Khải tiên sơn.
Tề Minh quay đầu lại nhìn Lạc Vân phong và Lạc Vân động phủ, nơi mình đã
sinh sống hơn mười năm, hắn có chút cảm khái trong lòng. Hắn cũng không
phải là kiểu người hay hoài niệm nhưng rời đi như vậy, tâm tình cũng sẽ có chút
mất mát.
Thế nhưng.
Cảm giác mất mát này trôi qua rất nhanh.
Ở xung quanh.
Chín vị trưởng lão chân truyền như Miêu Hoành Kiếm, Phùng Tử Mục, Phượng
Hi tiên tử và Lư Thanh Nhan, Nguyên Phượng, Tiêu Phàm, còn có các vị trưởng
lão Thanh Vân phong, và cả đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong.
Toàn bộ đều đến đưa tiễn.
Có thể nói rằng.
Đây là quy mô lớn nhất của Thanh Vân phong.
“Tề sư đệ.”
Trên bầu trời.
Có một chiếc Pháp Thuyền tinh xảo hình thoi, cũng không phải lớn lắm, màu
chủ đạo là màu bạc thuần, trên Pháp Thuyền có khắc trận văn màu vàng kim.
Trên mũi thuyền.
Có một vị nam tử thanh niên mặt mũi trắng nõn, tóc dài bồng bềnh, mặc pháp
bào Thiên Khải, xinh đẹp như nữ tử, đang chắp tay sau lưng đứng đấy với vẻ
mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm nào cả.
“Nên đi rồi.”
Vị này chính là Lê Vũ Lân, đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông từ Thiên
Khải tiên sơn đến đây đón Tề Minh: “Thời gian không còn sớm nữa, đừng để
các tông chủ đợi lâu.”
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu đáp lại.
Vụt!
Bóng dáng của hắn bay lên.
Hắn đặt chân lên chiếc Pháp Thuyền màu bạc thuần.
“Sư huynh.”