“Đó... Đó...”
Hai mắt Khâu Vạn Đạo trợn trừng: “Vậy mà hắn thực sự có thể đánh vỡ.”
“Cừ thật.”
“Những người tham gia khác đều tìm đường ra trong không gian mật thất một
cách thành thật, còn Tề Minh thì lại dùng sức mạnh đánh nát thế cục, thẳng tay
đánh vỡ không gian của căn phòng.”
“Đúng là rung động!”
“...”
Thế giới bên ngoài.
Đã có không ít Chí Tôn Vĩnh Hằng đang chú ý đến hành động thông quan của
Tề Minh, khi thấy Tề Minh phá cục như thế, đúng là bọn họ có phần sửng sốt và
bất ngờ.
Tất nhiên.
Bọn họ cũng chấn động với thủ đoạn của Tề Minh, càng ngạc nhiên với việc Tề
Minh có thể thu phục được cường giả cảnh giới Chí Tôn Vĩnh Hằng như vậy.
Đúng là không thể tin được.
Nên hiểu rằng.
Muốn dùng sức mạnh để đánh vỡ không gian của mật thất không phải là chuyện
đơn giản, dù là Chí Tôn Vĩnh Hằng bình thường cũng không thể làm được. Nói
cách khác, nếu được thì những người khác đã làm như vậy, cũng không thành
thật bỏ ra phần lớn thời gian để tìm đường ra.
Soạt!
“Không gian mật thất đã bị đánh vỡ, chúc mừng các ngươi thông quan.”
Tiếp theo sau.
Trên màn hình trước mặt Tề Minh xuất hiện thông báo.
“Phần thưởng nhận được: Hỗn Độn Thiên Đạo Chí bảo cực phẩm, Lưỡi kiếm
hủy diệt.”
Vù!
Tiếp sau đó.
Trong hư không.
Một lưỡi kiếm sắc bén dài chừng một thước xuất hiện, hình dáng giống như một
thanh kiếm thẳng kiểu nhà Đường, bên ngoài có màu xanh lam đậm, trên thân
có hoa văn thần bí huyền ảo.
“Cũng được.”
Tề Minh đưa tay ra cầm lấy Lưỡi kiếm hủy diệt này. Cầm nó trong tay, hắn có
thể cảm nhận được uy năng lớn mạnh ẩn chứa bên trong thân kiếm, đúng là sức
mạnh hủy diệt đến cực hạn.
Tuy nhiên.
Dù Lưỡi kiếm hủy diệt rất mạnh, nhưng vẫn không bằng đạo bảo bản mệnh của
Tề Minh.
Soạt!
Tề Minh cất Lưỡi kiếm hủy diệt này vào kho vật phẩm.
“Đi vào thế giới bên trong tầng thứ hai tòa tháp.”
Tề Minh nói.
Xung quanh.
Sau khi Tề Minh khiến Ma La đánh tan không gian của mật thất, tất cả mọi thứ
xung quanh đều vỡ vụ, nhóm người Tề Minh đi đến một khoảng không gian
toàn màu trắng.
Vù! Vù!
Trước mặt.
Không gian đang chầm chậm vặn vẹo.
Không lâu sau.
Một cánh cửa hình vòng xoáy xuất hiện.
Cánh cửa này là cửa đi vào thế giới bên trong tầng thứ hai của tòa tháp.
“Đi.”
Tề Minh nói.
“Vâng.”
“Tuân lệnh.”
“...”
Nhóm người Thích Không, Vạn Trọng Sơn, Ma La và Khâu Vạn Đạo nhanh
chóng đuổi theo.
Vù!
Nhóm người Tề Minh bước vào cánh cổng này, bóng dáng biến mất, cánh cổng
hình lốc xoáy cũng nhanh chóng khép lại và tan biến, thời không trở lại bình
thường.
Thế giới bên trong tầng thứ hai tòa tháp.
Nhóm người Tề Minh đi đến nơi này, trái lại thế giới trong tòa tháp này trông
rất bình thường, nhưng quan sát cẩn thận, xung quanh được bao bọc bởi những
khoảng không vô tận, chỉ có một ngọn núi cao chót vót tồn tại.
Trên đỉng núi.
Có một đình viện.
Bên trong đình viện.
Có một bàn cờ vây và hai cái ghế đẩu, có một lão giả tóc trắng đang ngồi trên
một trong hai chiếc ghế. Ván cờ vẫn chưa bắt đầu, lão giả tóc trắng nhắm mắt
nghỉ ngơi như đang chờ một người chơi cờ đến.
Rõ ràng.
Thế giới bên trong tầng thứ hai tòa tháp.
Là đánh cờ vây.
Tề Minh phải chơi cờ và đánh thắng lão giả tóc trắng này thì mới có thể thông
quan thế giới bên trong tầng thứ hai tòa tháp, đi đến thế giới bên trong tầng thứ
ba tòa tháp. Tề Minh lại không biết đánh cờ.
Dĩ nhiên.
Với cảnh giới của Tề Minh, lĩnh hội Thiên Địa Đại Đạo, đối với loại người có
cảnh giới như Tề Minh thì đánh cờ đã không còn là đánh cờ, mà là đánh cờ liên
quan đến đạo.
“Các hạ.”
Lãi giả tóc bạc khẽ ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy Tề Minh, trên gương mặt
nở nụ cười: “Hay là ngồi xuống đánh một ván cờ, thế nào?”
“Được!”
Ánh mắt Tề Minh bình tĩnh, hắn bước chân vào đình viện, nhóm người Ma La
theo sát phía sau, Tề Minh đi đến trước mặt lão giả tóc trắng, ngồi xuống vị trí
đối diện với đối phương: “Ai đi trước?”
“Quân trắng đi trước.”
Lão giả tóc trắng nói.
“Được.”
Tề Minh gật đầu, bàn tay phải nhẹ nhàng cầm một quân cờ màu trắng lên, tầm
mắt rơi trên bàn cờ. Trên bàn cờ, những đường chéo đan xen, hình thành nên
bàn cờ vận mệnh.
Song.
Trong khoảnh khắc này.
Trong mắt Tề Minh, bàn cờ không còn là bàn cờ, nó đã trở thành trời đất, thế
giới, chư thiên. Những đường chéo đan xem đó là hóa thân của đạo vô cùng vô
tận.
Đùng!
Âm thanh giòn tan.
Tề Minh tập trung tinh thần, trong vô thức, hiểu biết của bản thân với Thiên Địa
Đại Đạo đã nhập vào trong quân cờ trắng này, đồng thời cũng đặt vào vị trí
thiên nguyên trên bàn cờ.
Vị trí này là vị trí ngôi sao nằm ở chính giữa bàn cờ.
Nhưng.
Vị trí giữa bàn cờ vây.
Người ta có câu: vùng đất ở góc là vàng, vùng đất ở biên là bạc, vùng đất chính
giữa là cỏ. Để có được hiệu suất đánh cờ lớn nhất, người chơi nên chiếm lấy vị
trí gần biên và góc, hình thành xu thế bao quanh mới có thể nắm được lợi thế
lớn nhất, quân đầu tiên đã đánh vào vị trí thiên nguyên là lãng phí lợi thế được
đi trước.
Ầm ầm ầm!
Nhưng.
Khoảnh khắc khi Tề Minh hạ quân cờ này xuống, thế cục của ván cờ đã hoàn
toàn thay đổi. Trong bàn cờ, vạn đạo trong trời đất đan xen với nhau, bao hàm
sự huyền diệu vô cùng vô tận, hình thành nên một vòng xoáy vô cùng khủng bố,
giống như có thể nuốt chửng mọi thứ.
“Ngươi… Ngươi…”
Trong khoảnh khắc đó.
Bàn tay cầm quân đen của lão giả tóc bạc cứng đơ giữa không trung, ánh mắt
hắn nhìn chăm chú vào bàn cờ. Hắn thấy dường như ván cờ đã hóa thân thành
tồn tại kinh khủng không gì sánh được, chỉ cần hắn hạ quân đen của mình
xuống, nó sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng, nó sẽ hoàn toàn trở thành một phần của
Thiên Địa Đại Đạo.
Đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Dễ nhận thấy.
Lão giả tóc trắng gần như không dám hạ cờ.
Khủng bố.
Quá khủng bố.
“Mời.”
Tề Minh lạnh nhạt nói.
“Ta… Ta…”
Trên trán lão giả tóc trắng đổ đầy mồ hôi lạnh, bàn tay phải đang cầm quân đen
củ hắn không dám hạ xuống, thân thể cũng run rẩy một chút, đối mặt với Thiên
Địa Đại Đạo ẩn chứa bên trong bàn cờ, hắn chỉ có lo ngại và sợ hãi.
Đánh cờ vây?
Nực cười.
Quá nực cười!
Bản thân căn bản không xứng được đánh cờ với Tề Minh!
“Ta… Ta thua rồi…”
Cạch cạch…
Cánh tay phải của lão giả tóc bạc buông lỏng, quân cờ màu đen hắn đang nắm
trong tay tự do rơi xuống lăn khỏi bàn cờ, rơi trên mặt đất, khiến mọi người
kinh ngạc.