Lôi Khải Hải nói.
“Thạch Triệu Nguyên.”
Nguyên Phượng nói.
“Ừm.”
Lôi Khải Hải gật đầu.
“Tốt.”
Nguyên Phượng không chút chần chừ, ngón tay ngọc của nàng chợt vung, lấy
máu tươi phía trên đầu ngón tay nhanh chóng viết xuống tên huý của Thạch
Triệu Nguyên lên trên hình nộm.
Sau đó.
Nguyên Phượng bước chân cương đấu, trong tay đã lấy ra lá bùa, kết hạ phù
chú, lấy Chân Hoả của bản thân đốt cháy, lại hơi vái hình nộm trên tế đài một
vái.
Hoàn thành công việc.
“Như vậy đã xong rồi?”
Đệ tử đứng ở bên cạnh kia hỏi.
“Ừm.”
Nguyên Phượng gật đầu, “Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, về sau vẫn còn bảy
ngày.”
“Được rồi.”
Hai đệ tử nhún vai.
“Trận bàn huyễn trận! Đi!”
Soạt!
Tay phải Lôi Khải Hải chợt vung, hắn đã lấy ra một trận bàn, đây là trận pháp
huyễn trận, trận bàn phá không mà ra, sau khi pháp lực kích phát đã hình thành
trận pháp, bao trùm xung quanh.
“Không biết huyễn trận này có thể chống đỡ được bao lâu.”
Lôi Khải Hải nói: “Thời gian tiếp theo, chúng ta không thể lại tuỳ ý ra ngoài,
nếu như có Bái Nguyệt giáo chúng mò đến bên này, chỉ cần không phát hiện
chúng ta, chúng ta sẽ coi như không nhìn thấy.”
“Nếu như đối phương có chỗ phát hiện, lập tức giết chết, không thể để đối
phương truyền những tin tức này đến trong tai Thạch Triệu Nguyên.”
“Biết rồi ạ.”
“Vâng, trưởng lão.”
Hai đệ tử trịnh trọng gật đầu.
Cảnh tượng chợt chuyển.
Ở trong thành Thiên Nguyên.
Phủ thành chủ.
Thông qua Cách Hằng Động Kiến, Tề Minh đã nhìn thấy giáo chủ Bái Nguyệt
Ma Giáo – Thạch Triệu Nguyên.
Đây là một nam tử trung niên khuôn mặt chữ điền, mái tóc màu đen rất dài, xoã
ra ở phía sau, mang theo một loại hơi xoăn nhẹ tự nhiên, hai tay đan xen ở trước
người theo thói quen, trên mặt có một tia thần sắc bi thương.
Sở dĩ Tề Minh có thể quan sát được Thạch Triệu Nguyên thông qua Cách Hằng
Động Kiến là bởi vì Tề Minh định vị được Thạch Triệu Nguyên thông qua
vướng mắc nhân quả giữa Nguyên Phượng và Thạch Triệu Nguyên.
Dù sao.
Tu vi hiện tại của Tề Minh không cao, chỉ là thân thể Kim Đan, không thể thật
sự làm được Thiên Nhãn Thông, càng không thể muốn nhìn ai thì nhìn, cũng
không thể muốn nhìn cái gì thì có thể nhìn được cái đó.
Hắn cách loại cảnh giới này vẫn còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi.
“Hửm?”
Thạch Triệu Nguyên khẽ nhíu mày, trong vô hình, hắn đã cảm nhận được một
loại thăm dò, nhưng sau khi linh thức thần niệm của bản thân quét qua xung
quanh, lại không phát hiện được gì cả.
“Lẽ nào là do ta đã quá mức cảnh giác?”
Thạch Triệu Nguyên trầm ngâm.
“Không hổ là Nguyên Anh.”
Tể Minh cảm khái trong lòng, “Vậy mà lại đã bị hắn phần nào nhận ra rồi, mặc
dù chỉ là một loại cảm ứng yếu ớt, có điều thật đáng tiếc, giữa ta và ngươi cách
nhau xa vạn dặm, ngươi căn bản không thể phát hiện được ta.”
Lúc này.
Thạch Triệu Nguyên là một thân một mình, giáo chủ và thuộc hạ của hắn đều đã
tạm thời tản đi, hắn đã đi vào phủ thành chủ, đi đến một vị trí ở hậu hoa viên,
linh thức thần niệm quét một chút đã xác định được vị trí.
“Chính là nơi này.”
Trong mắt Thạch Triệu Nguyên mơ hồ có vẻ kích động, hắn hít sâu một hơi,
vận chuyển pháp lực Nguyên Anh cuồn cuộn trong cơ thể, chân phải đạp một
cái lên trên mặt đất.
Ầm ầm!!!
Mặt đất kịch liệt chấn động, giống như đã xảy ra động đất.
Toàn bộ phủ thành chủ đều lung lay kịch liệt, Bái Nguyệt giáo chúng xung
quanh nhìn về phía bên này, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không
dám đến gần, mà là liếc nhìn mấy lần đã thu ánh mắt trở về.
Bởi vì Thạch Triệu Nguyên có lệnh, bất kể ở phủ thành chủ xảy ra bất kì chuyện
gì, bọn họ cũng không được đến gần, người đến gần xử lí theo giáo quy.
Giết không tha.
Răng rắc! Răng rắc!
Mặt đất ở hậu hoa viên phủ thành chủ đã sụp đổ, xuất hiện từng vết nứt, tay
phải của Thạch Triệu Nguyên chợt giơ lên, pháp lực quét sạch xung quanh,
cuộn lên một lớp đất.
Sau đó.
Có một cánh cửa màu đen xuất hiện ở trên mặt đất, đây là một lối ra vào tầng
hầm.
Trên cánh cửa có một biểu tượng trăng khuyết màu đen.
“Tìm được rồi.”
Thạch Triệu Nguyên cười ra tiếng.
Thế là.
Hắn bước nhanh đi đến, đứng ở trước cánh cửa màu đen, cúi đầu nhìn xuống,
hai tay nặn ra từng đạo pháp ấn, ngưng tụ ra một vòng phù chú giống như trăng
khuyết màu đen, dung nhập vào trong biểu tượng trăng khuyết màu đen phía
trên cánh cửa màu đen.
Ầm ầm!!!
Mặt đất khẽ chấn động.
Cánh cửa màu đen đã từ từ mở ra.
Thông đạo tối tăm xuất hiện trước tầm mắt.
“Đi.”
Thạch Triệu Nguyên không hề chần chừ chút nào, hắn nhanh chóng đi vào bên
trong thông đạo tối tăm, tay phải giơ lên, bên trong lòng bàn tay đã bốc cháy lên
một ngọn lửa màu đỏ, chiếu sáng thông đạo này.
Một mạch đi thẳng xuống dọc theo thông đạo bậc thang này.
Khoảng chừng trăm mét.
Đi đến cuối cùng.
Phía trước lại là môt cánh cửa màu đen, nhưng càng thêm to lớn hơn, trăng
khuyết màu đen ngay chính giữa cũng đã phóng to rất nhiều lần, Thạch Triệu
Nguyên lại lần nữa hai tay nặn ấn, ngưng tụ ra trăng khuyết màu đen, mở ra
cánh cửa màu đen to lớn này.
Không gian dưới mặt đất đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
“Ha ha ha…”
Thạch Triệu Nguyên đi vào, hắn nhìn cảnh vật xung quanh, ngay phía trước là
một cái hồ cỡ nhỏ đường kính chín mét, lấy phương vị bát quái, đã bày xuống
chín toà điêu khắc giống y hệt nhau ở bên bờ hồ.
Ngoại hình điêu khắc chính là: Ly Long.
Sinh động như thật.
Nơi chính giữa hồ có một đạo đài trôi nổi phía trên mặt nước, mà phía trên đạo
đài lại là một đạo Ly Long màu đen giống như trăng khuyết.
Đương nhiên.
Đây không phải là Ly Long thật sự.
“Ba trăm năm, vỏn vẹn ba trăm năm!!!”
Thạch Triệu Nguyên ngửa măt lên trời cười to, “Đây chính là tâm huyết cả đời
của Thạch Triệu Nguyên ta, Ly Long Hoá Sinh đại trận, cách ba trăm năm, cuối
cùng đã sắp nuôi dưỡng thành công rồi.”
“Ha ha ha…”
Thạch Triệu Nguyên điên cuồng cười không ngớt, “Niếp Phong Vân, ngươi biết
ba trăm năm này ta đã sống như thế nào không? Mối thù ba trăm năm trước, cả
đời này ta cũng không quên được.”
“Cứ đợi đấy.”
“Đợi ta hoàn toàn dung hợp Ly Long nguyên tinh đã luyện hoá ra từ Ly Long
Hoá Sinh đại trận, đến lúc đó, tư chất của ta nhất định sẽ tăng lên một cấp bâc,
đột phá Nguyên Anh là chuyện trong tầm tay, nhất định sẽ hoàn trả lại gấp trăm
lần nghìn lần nỗi nhục ba trăm năm trước!”