Trong nháy mắt.
Tề Minh chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh lùi lại về sau, một khắc sau, Pháp
Thuyền của Thanh Vân cung đã ngừng lại, cảnh sắc xung quanh đã trở lại bình
thường.
Ngay trước mắt.
Tề Minh nhìn lại.
Trong mây mù lượn lờ.
Một tòa cung điện nguy nga thật lớn lơ lửng giữa không trung, kim bích huy
hoàng, quầng sáng pháp trận rất lớn, giống như một hình cầu màu sắc rực rỡ,
bao phủ toàn bộ cung điện ở trong.
Trừ cái này.
Xung quanh tòa cung điện nguy nga thật lớn này.
Còn có từng tòa cung điện nhỏ.
Tổng cộng mười hai tòa.
Vừa vặn đúng với mười hai phong của Thiên Khải tông.
“Chúng ta tới rồi.”
Miêu Hoành Kiếm nói với đám người Tề Minh: “Tòa cung điện nguy nga lớn
nhất ở chính giữa kia, chính là Cung điện chân truyền đại bỉ của Thiên Khải
tông mà các ngươi sắp tới.”
“Thái thượng trưởng lão và tông chủ đánh giá các ngươi lần này ở trong Cung
điện chân truyền đại bỉ của Thiên Khải tông.”
“Mười hai tòa cung điện xung quanh, đại biểu cho mười hai phong của Thiên
Khải tông, tòa cung điện đại diện cho Thanh Vân Phong nằm ở phía đông nam,
tên là: Thanh Vân Phù Không điện.”
“Sư tôn của các ngươi, và các trưởng lão đạt tới Xuất Khiếu kỳ, đều sẽ ở trong
Thanh Vân Phù Không điện quan sát biểu hiện của các ngươi ở chân truyền đại
bỉ.”
“Vâng.”
“Đa tạ phong chủ đã giải thích.”
“....”
Đám người Tề Minh nhìn về vị trí mà Miêu Hoành Kiếm chỉ, xuất hiện trong
tầm mắt là một tòa cung điện, giống như khán đài hình cầu thang, huyền phù lơ
lửng giữa không trung, có thể nhìn thấy mấy chữ Thanh Vân Phù Không điện.
Mặt khác.
Tề Minh thấy Lữ Thanh Nhan ở trong Thanh Vân Phù Không điện.
Lữ Thanh Nhan chú ý thấy ánh mắt của Tề Minh, lập tức mỉm cười, vẫy tay với
Tề Minh, lộ ra cánh tay ngọc trắng nõn, quơ tay cổ vũ cho Tề Minh.
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu đáp lại.
Nói thật.
Tề Minh thấy thế trận như vậy, trong lòng có cảm giác giống như nhóm vận
động viên lên sân thi đấu, sau đó đội cổ động viên ở ngoài hò hét cổ vũ.
Loại cảm giác này còn rất quen thuộc.
“Chuẩn bị một chút.”
Miêu Hoành Kiếm nói: “Đệ tử chân truyền của mười một phong khác đều tới,
trận pháp của cung điện chân truyền đại bỉ của Thiên Khải tông sắp mở ra, đến
lúc đó các ngươi đi vào theo ta.”
“Vâng.”
“Đã biết.”
“.....”
Đám người Tề Minh trả lời.
Quả nhiên.
“……”
Ở xung quanh.
Pháp Thuyền của mười một phong khác cũng đã đến, mỗi một Pháp Thuyền đều
nguy nga đồ sộ, khí thế rộng lớn, không kém Pháp Thuyền của Thanh Vân cung
chút nào.
“Miêu Hoành Kiếm, số lượng đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong các
ngươi có hơi ít thì phải.”
Bên cạnh.
Đó là phong chủ Vi Hoa Đông của Kim Linh Phong, đứng trên mũi Pháp
Thuyền Kim Ling cung, hắn mặc một bộ trường bào hắc y, tóc dài tung bay,
chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía này, lướt qua một lượt, mỉm cười nói.
Miêu Hoành Kiếm không dao động, lạnh nhạt nói: “Đệ tử chân truyền Thanh
Vân phong của bổn tọa tuy ít, nhưng mỗi người đều là nhân trung long phượng,
không giống Kim Linh phong của ngươi, số lượng đệ tử chân truyền tới 123
người, nhưng đa số đều là thật giả lẫn lộn.
“Thật giả lẫn lộn?”
Vi Hoa Đông cười, “Miêu phong chủ, ngươi có lẽ đã nói sai rồi, chờ khi chân
truyền đại bỉ bắt đầu là sẽ biết có phải thật giả lẫn lộn hay không.”
“Hơn nữa, gần đây bổn phong chủ có nghe nói có một thiên tài của Thanh Vân
phong các ngươi luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh? Không biết là
vị nào? Là thật hay giả?”
“Chậc chậc.”
Vi Hoa Đông nói: “Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh à, toàn bộ lịch sử Thiên
Khải Tông cũng chỉ có ba người luyện thành, mà mỗi người đều là đại nhân vật
tung hoành một thời.”
“Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
Miêu Hoành Kiếm nhàn nhạt nói.
“Ồ?”
Vi Hoa Đông cười khinh miệt, “Ngươi sợ sao? Hay là nói chuyện này là giả?”
“Tề Minh.”
Miêu Hoành Kiếm hừ lạnh một tiếng, “Ngươi qua đây bái kiến Vi phong chủ
đi.”
“Vâng.”
Trong lòng Tề Minh có chút bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với sự phân phó của
Miêu Hoành Kiếm, hắn cũng chỉ có thể đi qua, đứng bên cạnh Miêu Hoành
Kiếm, hành lễ với Vi Hoa Đông, “Đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong, Tề
Minh, bái kiến Vi phong chủ.”
“Thì ra người luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh chính là ngươi.”
Vi Hoa Đông đánh giá Tề Minh vài lần, trong ánh mắt có chút khen ngợi, nhưng
lại có chút tiếc hận, “Quả thật là một thiên tài có thiên phú siêu cấp trác tuyệt.”
“Chỉ tiếc.”
“Thời gian quá ngắn.”
“Cho dù ngươi đã luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, nhưng lấy tu
vi trước mắt của ngươi, căn bản không thể tỏa sáng trong chân truyền đại bỉ lần
này, thật sự rất đáng tiếc.”
“Ngươi chỉ có thể chờ lần tiếp theo.”
Xung quanh.
Có rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên người Tề Minh.
Không chỉ có phong chủ mười hai phong, còn có đệ tử chân truyền của mười
hai phong, bọn họ đều đánh giá và nhìn kỹ Tề Minh, Tề Minh trở thành tiêu
điểm của mọi người.
Phải biết rằng.
Đệ tử chân truyền của mười hai phong.
Mỗi một người đều được tiếp xúc với Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, nhưng
pháp môn Trúc Cơ này thật sự là quá khó khăn, bọn họ không cách nào luyện
thành, chỉ có thể từ bỏ.
Cho nên.
Tề Minh có thể luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh, đương nhiên
khiến các đệ tử chân truyền chú ý.
“Hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh chưa?”
“Nếu đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, sẽ là một đối thủ rất mạnh.”
“Chắc là chưa đâu, dù sao cũng mới mười năm.”
“Nói cũng phải.”
“Chỉ mới là Kết Đan, không cần quá để ý.”
“……”
Đệ tử chân truyền của mười hai phong đều đang bàn luận về Tề Minh.
Tuy Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh rất mạnh, nhưng các đệ tử chân truyền
của mười hai phong cũng đều là thiên tài thiên phú trác tuyệt, thực lực mạnh
mẽ, có thể chiến đấu vượt cảnh giới.
Nếu tu vi của Tề Minh quá thấp, trong mắt bọn họ, căn bản không thể tạo thành
uy hiếp.
Cho dù như thế.
Các đệ tử chân truyền của mười hai phong cũng rất tò mò về Tề Minh.
Đều đang nói chuyện về Tề Minh.
“Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh sao? Vậy mà có thể luyện thành pháp môn
Trúc Cơ này, Tề Minh này quả nhiên không tầm thường, hắn vậy mà thật sự
luyện thành, trước đó ta còn tưởng là giả, hiện tại xem ra lúc trước tôi cũng có
chút nhìn lầm.”
Ngu Tuyết Lan hơi cúi đầu, trong mắt lập lòe, giống như đang tính kế.
Xoạt! Xoạt!
Lúc này.