Cách Hằng Động Kiến, hắn vượt qua khoảng cách xa xôi nhìn thấy trận đại
chiến của tông môn.
“Đó là...”
Vẻ mặt của Tề Minh chìm xuống.
Trên chiến trường.
Tề Minh nhìn thấy vài vị phong chủ của Thiên Khải tông, cùng với các vị
trưởng lão chân truyền, cùng phần lớn đệ tử và trưởng lão của Thiên Khải tông.
Và kẻ địch của Thiên Khải tông là Xích Huyết Ma tông.
Xích Huyết Ma tông.
Địa chỉ của ma tông này ở khu vực bên trong sơn mạch Vạn Phong, nằm ở điểm
giáp ranh giữa Thiên Khải tông và Vạn Ma Quật, và đằng sau lưng Xích Huyết
Ma tông, đương nhiên là phụ thuộc vào Vạn Ma Quật.
Thực thế.
Thực lực của Xích Huyết Ma tông rất mạnh, mặc dù chỉ là một tông môn phụ
thuộc của Vạn Ma Quật, nhưng lại là ma tông hàng đầu, tông chủ Xích Huyết
Ma tông Tiêu Vô Cực càng là một tên đại ma đầu lớn mạnh có tu vi Hợp Đạo
hậu kỳ.
Điều quan trọng nhất là.
Tiêu Vô Cực còn mở ra được hai thế giới động thiên, có thể nhận được sức
mạnh bổ sung của thế giới động thiên nên thực lực của hắn đã vượt xa so với
Hợp Đạo hậu kỳ bình thường.
“Tại sao Thiên Khải tông sẽ tuyên chiến với Xích Huyết Ma tông?”
Tề Minh trầm ngâm.
Rồi sau đó.
Hắn vận chuyển thần thông.
Cũng véo tay tính toán.
Trong lòng bàn tay và ngón tay của Tề Minh đang chuyển động thiên cơ, nhưng
thiên địa của toàn bộ Huyền Giới đã tràn ngập sát khí vô hình, khiến cho thiên
cơ trở nên mờ mịt hỗn loạn.
Thế nhưng.
Tề Minh vẫn dựa vào pháp lực cường đại để biết toàn bộ nguyên nhân của
chuyện này.
Lần tông môn đại chiến này lại liên quan đến rất nhiều thứ.
“Không ổn!”
Ngay sau đó.
Trên gương mặt Tề Minh lộ ra vẻ kinh hãi, không chút do dự, hắn trực tiếp phát
huy Độn Địa Kim Quang, biến mất bên trong phủ Thiên cơ.
Hắn đang hướng đến chiến trường.
Bởi vì.
Tề Minh vừa thôi diễn ra một chuyện rất không tốt.
Hắn phải đến ngăn cản chuyện đó.
“Thiếu chủ làm sao thế?”
Túc Kỳ Môn liếc nhìn về phương hướng mà Tề Minh dùng Độn Địa Kim
Quang lao đi: “Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện? Nếu không, sao thiếu chủ có thể
vội vàng rời đi như vậy?”
“Không biết.”
Thượng Quan Văn Cát liếc nhìn hắn, ánh mắt trầm ngâm: “Thiếu chủ ở trong
phủ Thiên Cơ bế quan tu luyện nhiều năm như vậy, hầu như không rời khỏi đây,
lần này đột nhiên đi ra ngoài, hẳn là có chuyện lớn.”
“Đừng lo lắng.”
Môn chủ của nhóm người Bát môn nói: “Với thực lực của thiếu chủ, khắp
Huyền Giới, người có đủ thực lực để gây tổn thương cho thiếu chủ có lẽ có thể
đếm được bằng đầu ngón tay.”
“Ta tin thiếu chủ sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện đó.”
Chuyển hình ảnh.
Chiến trường giữa Thiên Khải tông và Xích Huyết Ma tông.
Soạt!
Tề Minh đã xuất hiện.
Hắn đến rồi.
Đùng đùng đùng!
Tề Minh nghe thấy những tiếng gầm khác nhau, hắn nhìn xung quanh thì thấy
đệ tử Thiên Khải tông và đệ tử Xích Huyết Ma tông đang chiến đấu quyết liệt,
trưởng lão Thiên Khải tông cùng đang liều mạng với trưởng lão của ma tông.
Ngoài ra.
Bầu trời bên trên chiến trường.
Có ba vị phong chủ Thiên Khải tông và ba tên Thái thượng trưởng lão của Xích
Huyết Ma tông đang chém giết lẫn nhau, bọn họ đều là cường giả cảnh giới Hợp
Đạo, chấn động do cuộc chiến của họ gây ra vô cùng lớn.
Hơn thế nữa.
Bọn họ đã tiến vào tầng Cương Khí, chiến đấu ác liệt bên trong tầng Cương
Khí.
Cho đến tận lúc này.
Tông chủ Xích Huyết Ma tông Tiêu Vô Cực vẫn chưa xuất hiện.
“Sư phụ!”
Ngay khi Tề Minh đến, hắn đã nghe thấy tiếng gào thét thảm thương của
Nguyên Phượng.
Ầm ầm!
Tiếng nổ.
Ở phía đông nam của chiến trường.
Ánh mắt Tề Minh nặng nề, hắn đã nhìn thấy một hình ảnh khiến hắn đau khổ.
Sư tỷ Lữ Thanh Nhan bị mấy tên trưởng lão của Xích Huyết Ma tông vây công,
nàng dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân, cứng rắn đột phá vòng vây của
mấy tên trưởng lão này.
Thế nhưng.
Mọi chuyện lại thay đổi đột ngột.
Nguyên Phượng đứng trước mối nguy hiểm.
Có một tên trưởng lão Xích Huyết Ma tông Hóa Thần cảnh đánh một chưởng từ
xa, đánh về phía Nguyên Phượng, chưởng ấn khổng lồ tối đen như mực, ma khí
cuồn cuộn, như một ngọn núi rộng lớn, đuổi đến.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này.
Vì để cứu Nguyên Phượng, Lữ Thanh Nhan cố gắng chống lại một chưởng này
của tên trưởng lão Hóa Thần cảnh của Xích Huyết Ma tông, lại bị đánh đến
trọng thương, miệng nôn ra máu, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay sau đó.
Vài tên trưởng lão Xích Huyết Ma tông đang vây công Lữ Thanh Nhan đã lao
đến, pháp bảo bản mệnh của bọn họ chọc thủng thân thể của Lữ Thanh Nhan,
sức mạnh lớn mạnh cắt đứt sức sống của nàng.
Thực tế thì.
Tất cả những điều này xảy ra trong tích tắc.
Nó diễn ra quá nhanh.
Chuyện xảy ra ngay sau khi Tề Minh đến chiến trường, hắn còn chưa kịp ra tay
thì đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn đau buồn như vậy.
Hắn vẫn đến chậm một bước.
“Phi Thân Thác Tích.”
Vù!
Cơ thể Tề Minh lóe lên, hắn vận chuyển thuật thần thông huyền pháp, lập tức
tiến vào trong chiến trường, vung tay phải, lực lượng mạnh mẽ đẩy lùi kẻ địch ở
xung quanh. Rồi hắn vươn tay đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của Lữ Thanh
Nhan.
Lấy Tề Minh làm tâm, hơn một nghìn mét xung quanh hắn không có một bóng
người, bất kể là đệ tử và trưởng lão của Thiên Khải tông, hay là của Xích Huyết
Ma tông.
Tất cả bọn họ đều bị Tề Minh đánh bay ra ngoài bằng pháp lực và cảnh giới
mạnh mẽ của hắn.
“Là ai?”
“Sao lại như vậy?”
“Hắn là...”
Xung quanh.
Mọi người chung quanh đều tập trung ánh mắt trên người Tề Minh, trên khuôn
mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ban nãy, luồng pháp lực mạnh mẽ kia đã đánh bay tất cả
bọn họ, một sức mạnh khó có thể chống lại.
“Sư... Sư thúc…”
Nguyên Phượng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy đầy máu, nàng vừa mới giữ
vững cơ thể, có phần khá thảm hại, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tề Minh, giọng điệu
vừa mừng vừa sợ.
“Sư tỷ...”
Tề Minh cúi đầu, nhìn Lữ Thanh Nhan trong lòng, quần áo của nàng nhuốm đầy
máu, sức sống đã bị chặt đứt, nguyên thần tan vỡ, nàng đã chết.
Cuối cùng nàng cũng không thể nhìn thấy Tề Minh.
“Ta vẫn đến muộn rồi.”
Trên gương mặt Tề Minh dường như không có một chút biểu cảm, nhưng trong
mắt hắn hiện lên sự tức giận và sát khí, giống như sắp không kìm được mà phun
ra ngoài.
“Tề Minh! Hắn là Tề Minh!”
“Hóa ra là hắn!”
“Là Tề Minh! Tề chân truyền!”
“...”
Các đệ tử và trưởng lão Thiên Khải tông, còn có của Xích Huyết Ma tông, bọn
họ đều nhận ra Tề Minh, kinh ngạc nói.
“Sư... Sư phụ.. Nàng…”