“Hàn Vân sư huynh đi thong thả.”
Sau đó.
Tề Minh chắp hai tay sau lưng, thuận miệng nói một câu, rồi quay người đi trở
về Thiên Cơ phủ, đóng cửa, chỉ để lại Hàn Vân sắc mặt tái nhợt.
“Tề Minh.”
Hàn Vân đứng dậy, lớn tiếng quát về phía Thiên Cơ phủ: “Lần này ta mặc dù
thất bại, nhưng lại khiến ta thấy được hi vọng đột phá Hợp Đạo.”
“Lần tiếp theo.”
“Ta nhất định sẽ đột phá đến Hợp Đạo, khi đó sẽ tìm ngươi chiến tiếp một trận.”
Mà lần này.
Tề Minh cũng không đáp lại Hàn Vân.
Phải biết.
Linh sủng của Tề Minh – Hắc Viêm sớm đã là Hợp Đạo hậu kỳ, thực lực cường
đại, nếu như lại có đồng môn sư huynh giống Hàn Vân tìm đến, Tề Minh tất
nhiên sẽ không ứng chiến nữa.
Bởi vì không cần thiết.
Đến lúc đó.
Tề Minh sẽ để Hắc Viêm đi ứng chiến, để bọn họ biết thế nào là xã hội hiểm ác.
Hàn Vân cũng không ở lại, phi thân rời đi ngay, các đệ tử chân truyền chung
quanh tự nhiên cũng nhao nhao giải tán, có điều lúc bọn họ rời đi, đều hướng về
phía Thiên Cơ phủ rồi hành lễ cáo lui, thể hiện tôn kính với Tề Minh.
Bởi vậy có thể thấy được.
Địa vị của Tề Minh ở Thiên Khải tiên sơn càng ngày càng cao.
Mặc dù không hoàn toàn biểu hiện ra ngoài, nhưng từ những hành vi của các đệ
tử chân truyền Thiên Khải tiên sơn cũng có thể thấy được, Tề Minh bây giờ
chính là đệ tử chân truyền của Thiên Cơ lão tổ hàng thật giá thật.
Tại thời điểm trước kia.
Thực lực của Tề Minh không đủ, lại thêm Thiên Cơ nhất mạch tàn lụi, chỉ còn
lại Tề Minh lẻ loi một mình, tự nhiên là bị các mạch Thiên Khải tiên sơn xem
thường.
Thậm chí nhiều lần tới cửa khiêu khích.
Mà bây giờ.
Tề Minh lấy mấy lần chiến đấu chứng minh thực lực của mình, mặc dù tu vi của
hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu đã vượt xa cảnh giới
Nguyên Anh, Hóa Thần hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thực lực đại biểu cho địa vị.
Cường giả vi tôn.
Đây là Huyền Giới.
Cũng chính là thiết luật trong giới tu hành.
“Tề Minh.”
Tử Tiêu chân nhân nhìn Thiên Cơ phủ một cái thật sâu, lại ngẩng đầu nhìn một
cái đỉnh núi Phương Trượng tiên sơn, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt,
“Chẳng lẽ Thiên Cơ nhất mạch sắp quật khởi rồi sao?”
“Còn xa lắm.”
Vô Yếm lão tổ nói: “Chỉ dựa vào một mình Tề Minh còn chưa đủ, trừ phi Thiên
Cơ lão tổ triệt để khôi phục, trùng kiến Thiên Cơ nhất mạch, bằng không mà
nói, Thiên Cơ nhất mạch cơ hồ khó mà quật khởi được trong thời gian ngắn.”
“Đúng vậy.”
Ngụy Hà lão tổ cũng nói: “Ngươi hẳn là rõ ràng, bất luận mạch nào của Thiên
Khải tiên sơn, đều không chỉ tồn tại dựa vào thực lực cá nhân, mà là dựa vào
trưởng lão, đệ tử, Phong chủ các mạch cộng đồng cố gắng.”
“Ừm.”
Tử Tiêu chân nhân gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Xoát! Xoát!
Ba vị Thái Thượng trưởng lão rời đi.
Bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ là ở bên cạnh quan chiến, chưa hề chân chính
hiện thân.
Bên trong Thiên Cơ phủ.
“Thiếu… Thiếu chủ...”
Túc Kỳ Môn mặt mũi tràn đầy rung động và sùng bái, “Ngài… Ngài thật sự là
quá mạnh, quá lợi hại, vậy mà dựa vào tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đã chiến
thắng đối thủ Hóa Thần hậu kỳ, thực lực như vậy, thiên phú như vậy, thuộc hạ
chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, Thiếu chủ ngài chính là thiên hạ đệ
nhất nhân.”
“Nịnh hót.”
Thượng Quan Văn Cát xuất hiện, ngữ khí khinh thường.
“Lão già kia.”
Túc Kỳ Môn trừng mắt quét qua, “Ngươi có phải lại ngứa da muốn ăn đòn
không hả? Ta đang nói chuyện với Thiếu chủ, có chỗ cho ngươi chen miệng
sao? Nhớ rõ ràng thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một lão nô.”
“Lão khốn nạn, có phải thấy ta nể mặt nên lại lên mặt không hả?”
Thượng Quan Văn Cát trừng mắt, “Ngươi chỉ là một tên phủ linh, ngay cả sinh
mệnh cũng không phải mà cũng dám nói với ta loại lời này? Ta thấy ngươi là
chán sống rồi đấy.”
“Ha ha…”
Túc Kỳ Môn khinh thường cười lạnh.
“Im miệng.”
Tề Minh trầm giọng nói.
“Vâng.”
Túc Kỳ Môn và Thượng Quan Văn Cát đồng thời hành lễ.
“Tất cả đi xuống đi.”
Tề Minh phất phất tay.
“Tuân mệnh.”
Túc Kỳ Môn và Thượng Quan Văn Cát quay người rời khỏi chính viện.
“Tiếp tục tu luyện.”
Tề Minh ngồi xếp bằng, tâm niệm vừa động, nạp đại lượng linh thạch, bắt đầu
treo máy tu luyện Tam Thanh đạo kinh và những thần thông khác.
Đảo mắt.
Tại một tháng sau.
Giữa trưa.
“Ting!”
“Ngài treo máy trong phó bản trò chơi Thục Sơn Kiếm Tiên cung một ngày,
thông quan phó bản trò chơi một lần, thu hoạch được: tinh thạch truyền thừa
Thục Sơn Thái Cực Kiếm điển, một trăm vạn viên linh thạch cực phẩm.”
Nhắc nhở xuất hiện.
Trên thực tế.
Trong một tháng này.
Đây đã là lần thứ ba mươi Tề Minh thông quan Thục Sơn Kiếm Tiên cung, thu
được không ít đồ tốt, nhưng cũng không thu hoạch được Huyền pháp thần thông
cùng loại với Thiên Cương Ba Mươi Sáu thuật và Kim Đan Đại Đạo Chân
Kinh.
Có điều.
Cũng xem như không tệ rồi.
Có thể nói.
Tề Minh triển khai kho vật phẩm, bên trong có đại lượng đạo cụ, rực rỡ muôn
màu, tưởng chừng sức chứa đã có chút không đủ, bởi vì số lượng thật sự rất
nhiều.
Đạo cụ: tinh thạch truyền thừa Thục Sơn Thái Cực Kiếm điển.
Giới thiệu: tinh thạch truyền thừa có được từ phó bản trò chơi Thục Sơn Kiếm
Tiên cung, thích hợp với linh sủng tu luyện Thái Cực Kiếm đạo, có thể tăng lên
thành tính và tiềm lực của linh sủng.
“Tốt lắm.”
Tề Minh tra xét tin tức của viên tinh thạch truyền thừa này, cái này hiển nhiên là
tinh thạch truyền thừa thích hợp với Hoắc Trường Thanh, Tề Minh cũng không
do dự, lập tức gọi Hoắc Trường Thanh ra.
Xoát!
Bạch quang lóe lên.
“Chủ nhân.”
Hoắc Trường Thanh đã xuất hiện.
“Ừm.”
Tề Minh lấy Tinh thạch truyền thừa Thục Sơn Thái Cực Kiếm điển ra, tinh
thạch truyền thừa này là một bộ thư tịch ngọc chất, giao nó cho Hoắc Trường
Thanh.
“Bắt đầu dung hợp đi.”
Tề Minh nói.
“Vâng.”
Hoắc Trường Thanh hai tay cất kỹ, thần sắc có chút hưng phấn và kích động,
“Tuân mệnh, chủ nhân.”
Vù!
Dung hợp bắt đầu.
Thư tịch ngọc chất trong tay Hoắc Trường Thanh tự động lật, xuất hiện từng
đạo lưu quang đen trắng, diễn hóa ra Thái Cực đồ, bao phủ toàn thân Hoắc
Trường Thanh.
Có năng lượng thần bí tràn vào cơ thể Hoắc Trường Thanh.
“Thu.”
Tề Minh vung tay phải lên.
Xoát!
Hoắc Trường Thanh bị Tề Minh thu vào ô linh sủng thứ hai.
“Nạp mười vạn viên linh thạch trung phẩm.”
Tề Minh nói.