Mục lục
Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ tử và trưởng lão Thiên Khải tông trốn ra từ trong thành Thiên Nguyên, bao

gồm cả Nguyên Phượng trong đó, chỉ còn lại năm người, toàn bộ những người

khác đều đã chết ở trong thành Thiên Nguyên.

Đương nhiên.

Bái Nguyệt Ma Giáo cũng tổn thất không ít.

“Khụ khụ...”

Đầu tóc của Nguyên Phượng có hơi tán loạn, trong tay nàng cầm một thanh

pháp kiếm, Huyết Hầu cũng đã gãy một chân, thương thế không nhẹ, trạng thái

của bọn họ đều vô cùng tệ.

“Trưởng lão.”

Lúc này.

Có một đệ tử trẻ tuổi khuôn mặt gầy gò nhìn về phía nam tử trung niên mặt chữ

điền bên cạnh kia, “Hiện tại chúng ta nên làm sao? Có phảo là nên cầu viện

tông môn không”

“Ừm.”

Tên đầy đủ của vị nam tử trung niên mặt chữ điền kia là Lôi Khải Hải, hắn là

một trưởng lão ngoại môn Kết Đan hậu kỳ, ngưng tụ Chân Đan ngũ phẩm.

Vào trăm năm trước Lôi Khải Hải đã nhận nhiệm vụ của tông môn, trấn giữ

thành Thiên Nguyên, bảo vệ an ninh xung quanh thành Thiên Nguyên, để ngăn

chặn yêu nghiệt Ma Giáo sinh sôi.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành.

Hắn sẽ có thể trở về Thiên Khải tông, nhận lấy phần thưởng tương ứng, dựa vào

những phần thưởng này, hắn sẽ có hi vọng càng tiến thêm một bước, đột phá

đến Nguyên Anh.

Đến lúc đó.

Hắn sẽ có thể trở thành trưởng lão nội môn.

Tuy nhiên.

Hắn làm sao cũng không ngờ rằng, thời gian qua đi ba trăm năm, Bái Nguyệt

Ma Giáo đã bị đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông tiêu diệt ở ba trăm năm

trước, vậy mà lại tro tàn lại cháy, trực tiếp đã công phá thành Thiên Nguyên.

Nếu như hiện tại Lôi Khải Hải cầu viện tông môn, nhiệm vụ của hắn đã trực

tiếp thất bại, tâm huyết trăm năm đã trôi theo dòng nước, chỗ tốt gì cũng không

lấy được.

Hơn nữa.

Cho dù Lôi Khải Hải cầu viện tông môn, sợ rằng chi viện cũng không đến

nhanh như vậy, cần phải có thời gian, trong lúc chờ đợi chi viện của tông môn,

Giáo chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo rất có thể sẽ đánh đến, một mẻ hốt gọn bọn

họ.

“Quả thực là hoang đường mà.”

Lôi Khải Hải không nhịn được quát mắng: “Bái Nguyệt Ma Giáo cũng đã biến

mất ba trăm năm rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ? Hơn nữa còn không có

chút dấu hiệu nào!”

“Còn nữa.”

“Tạo sao Bái Nguyệt Ma Giáo nhất định phải đánh hạ thành Thiên Nguyên?”

“Trưởng lão.”

Một đệ tử khác vẻ mặt có hơi lo lắng, nói: “Không thể lại do dự nữa, chúng ta

thật không dễ dàng trốn ra từ trong thành Thiên Nguyên, nhất định phải nhanh

nhất có thể liên hệ với Thiên Khải tông, thực lực của Giáo chủ của Bái Nguyệt

Ma Giáo quá mạnh, hắn có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, đại trận hộ thành của thành

Thiên Nguyên cũng đã bị hắn mạnh mẽ phá vỡ rồi.”

“Trưởng lão!”

Cuối cùng đệ tử kia cũng nói.

“Thôi vậy.”

Lôi Khải Hải rất bất lực, nhưng cũng không có cách nào, hắn hít sâu một hơi,

“Các ngươi nói đúng vậy, quả thực không thể trì hoãn, nếu như bị người của Bái

Nguyệt Ma Giáo đuổi đến đây, sợ là cũng không trốn thoát nổi nữa.”

Chỉ thấy tâm niệm hắn chợt động.

Soạt!

Đã lấy ra phù chú có thể liên hệ Thiên Khải tông.

Tên là: Vạn Lí Truyền Âm phù.

Lôi Khải Hải vận chuyển pháp lực, rót vào bên trong, chuẩn bị kích phát Vạn Lí

Truyền Âm phù cầu viện Thiên Khải tông.

Đột nhiên.

Đã xảy ra chuyện bất ngờ.

Bên trong ba đệ tử, trong đôi mắt của tên đệ tử cách Lôi Khải Hải gần nhất kia

đã hiện ra huyết sắc, trên mặt càng là đã lộ ra vẻ mặt điên cuồng.

Keng!

Tay hắn cầm pháp kiếm, vận chuyển linh lực toàn thân, trực tiếp đã đâm về phía

trái tim của Lôi Khải Hải.

“Muốn chết!”

Lôi Khải Hải vô cùng tức giận.

Tuy nhiên.

Khoảng cách như vậy quả thực là đã quá gần, lại thêm cả Lôi Khải Hải đã bị

thương, lại không phòng bị, thời khắc nguy cơ như vậy, hắn cũng chỉ có thể

miễn cưỡng phóng ra phòng ngự.

Rầm!

Màn sáng phòng ngự bị pháp kiếm đâm thủng, nhưng một kiếm này cũng đã

mất đi phần lớn sức mạnh, chỉ là đã đâm thủng da thịt của Lôi Khải Hải, chưa

thể đâm tới trái tim của Lôi Khải Hải.

Nhưng mà.

Mục tiêu của đệ tử này rõ ràng không phải là Lôi Khải Hải, mà là Vạn Lí

Truyền Âm phù của Lôi Khải Hải, hắn cắn nát đầu lưỡi, ngưng tụ một mũi tên

máu phun ra, nhân lúc Lôi Thiên Hải hoảng hốt lo sợ, mũi tên máu đã đánh nát

Vạn Lí Truyền Âm phù.

“Nghiệt chướng! Cái đồ nghiệp chướng nhà ngươi!!!”

Lôi Khải Hải gầm lên giận dữ.

“Ha ha ha…”

Tên đệ tử này cười điên cuồng, “Bái Nguyệt Thần Giáo, vô thượng vô ngã, tín

phụng Bái Nguyệt, thấy được trường sinh.”

Keng!!!

Trong nháy mắt.

Đó là một đạo kiếm quang sắc bén loé qua.

Phụt!!!

Máu tươi bắn tung toé.

Đầu của tên đệ tử này đã bị một kiếm của Nguyên Phượng chém xuống, máu

tươi phun bắn ra, thi thể không đầu ngã xuống, huyết dịch sền sệt đã hình thành

vũng máu xung quanh phần cổ bị đứt của thi thể.

“Nguyên Phượng.”

Lôi Khải Hải hơi sửng sốt.

“Loại phản đồ này chết chưa hết tội.”

Nguyên Phượng lạnh giọng nói.

“Ừng ực!”

Hai tên đệ tử khác nuột nước miếng.

Trên thực tế.

Ở trong trận chiến ở thành Thiên Nguyên đó, thực lực của Nguyên Phượng quả

thực đã được mọi người công nhận, mặc dù chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng phối

hợp với linh sủng Huyết Hầu, đã chém giết rất nhiều đám ma Bái Nguyệt.

“Trưởng lão.”

Nguyên Phượng hỏi: “Trong tay ngươi có còn Vạn Lí Truyền Âm phù không?”

“Không còn.”

Vẻ mặt Lôi Khải Hải có hơi ảm đạm, “Loại phù chú này khá trân quý, ta cũng

chỉ có một tấm, không ngờ rằng bên cạnh vậy mà lại có một phản đồ đi theo,

đây thật sự là...”

“Haizz…”

“Ta thật sự đã quá sơ suất rồi.”

Nghe thấy câu nói này.

Hai đệ tử khác cũng vẻ mặt ảm đạm.

Hiển nhiên.

Tình hình hiện tại đã là tử cục rồi, bọn họ không thể cầu viện Thiên Khải tông,

lại thêm cả bên cạnh có một tên phản đồ đi theo, vị trí của bọn họ chắc chắn đã

bại lộ rồi, trốn cũng trốn không thoát, đánh cũng đánh không lại.

Chỉ có một con đường chết thôi.

“Trưởng lão.”

Nguyên Phượng hít sâu một hơi, lúc này nàng vô cùng bình tĩnh, cũng vô cùng

quả quyết, “Hiện tại chúng ta nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này trước, tìm

nơi ẩn thân khác.”

“Còn nữa.”

“Đệ tử có cách đối phó Giáo chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo!”

“Ngươi có cách?!”

Lôi Khải Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt hơi sáng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm

xuống, hiển nhiên không tin Nguyên Phượng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ có thể có

cách hay gì.

“Trưởng lão.”

Nguyên Phượng nói tiếp: “Xin người hãy tin tưởng ta, hơn nữa, ngươi cũng chỉ

có thể tin tưởng ta, bất kể nói thế nào, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”

“Được rồi.”

Lôi Khải Hải gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK