Làm vậy cũng có thể đảm bảo an toàn cho Tề Minh.
Mà sau đó.
Lại thêm một cái hộp ngọc tinh xảo rơi xuống.
Tề Minh giơ tay lên.
Hộp ngọc bay vào tay Tề Minh.
Hắn mở ra nhìn.
Đây là một món Linh vật thiên địa.
Nó có tên là: Anh Linh Vạn Năm.
Món Linh vật thiên địa này có thể trợ giúp tu sĩ Kết Đan hậu kỳ vỡ đan thành
anh, có thể làm tăng xác suất thành công, hơn nữa còn có thể nâng cao phẩm
chất của Nguyên Anh.
Đây chính là phần thưởng giành cho người đầu tiên thông qua khôi lỗi sàng lọc
của Tề Minh.
“Anh Linh Vạn Năm.”
Tề Minh cười cười, cũng coi như hài lòng về phần thưởng này rồi thu Anh Linh
Vạn Năm vào trong kho vật phẩm. Đối với người ngoài thì chỉ thấy Tề Minh
thu vào túi trữ vật của mình mà thôi.
Vù!
Giây tiếp theo.
Chợt lóe lên ánh sáng màu xanh.
Tề Minh bị truyền tống ra ngoài, trở về quảng trường của cung điện Thiên Khải
tông chân truyền đại bỉ, Tề Minh nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ có một mình
hắn.
Tiếp theo.
Vụt!
Có một luồng sáng màu xanh xông thẳng lên trời.
Xuất hiện một cái bảng.
Ở trên đó.
Tên của Tề Minh đứng ở vị trí thứ nhất, chứng tỏ hắn là đệ tử chân truyền đầu
tiên thông qua khôi lỗi sàng lọc, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Thế mà ta lại là người đầu tiên thông quan.”
Tề Minh quả thực có chút bất ngờ.
Nên biết rằng.
Tề Minh cố tình để các Linh sủng ra tay để có thể thông quan chậm hơn chút.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không có ra tay nhưng dẫu vậy, hắn vẫn giành được
hạng nhất.
“Bởi vậy mới nói không phải là ta quá mạnh, mà là những đệ tử chân truyền của
mười hai Phong này quá yếu.”
Tề Minh nhún vai.
Hắn chỉ có thể nhận định như vậy.
“Hạng nhất! Sư đệ giành được hạng nhất!”
“Tuyệt quá đi!”
Lữ Thanh Nhan vừa mừng vừa sợ: “Hơn nữa, ấy thế mà sư đệ lại còn bồi dưỡng
ra được ba vị Linh sủng đạt đến Nguyên Anh, dùng tư thái dễ như trở bàn tay
thông quan ba cửa khảo hạch mà không một trở ngại, giành lấy hạng nhất.”
“Ha ha ha…”
Phùng Tử Mục cũng sửng sốt một chút nhưng hắn đã phản ứng lại ngay sau đó,
liên tục cười to: “Làm tốt lắm, không hổ là đệ tử mà ta coi trọng nhất, giành lấy
được hạng nhất khảo hạch khôi lỗi một cách dễ dàng.”
“Vậy thì có gì để đắc ý chứ? Chẳng qua chỉ là dựa vào Linh sủng mà thôi.”
“Đúng đấy.”
“Chẳng qua chỉ là khôi lỗi sàng lọc mà thôi, đứng nhất thì sao chứ? Cũng đâu
phải là chân truyền đại bỉ thật sự, vẫn còn sớm lắm.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
Ở xung quanh.
Có những trưởng lão chân truyền ở các Phong khác quái gở nói.
“Tên Tề Minh này…”
Dương Lệ nói: “Linh sủng được bồi dưỡng ra từ khi nào?”
“Ơ…”
Đám trưởng lão Thanh Long không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì họ cũng không biết.
“Khinh Âm, ngươi có nắm chắc không?”
Dương Lệ hỏi một câu.
“… Rồi ạ.”
Tô Khinh Âm cúi đầu, trả lời lại một cách yếu ớt nhưng trong lòng lại đang nhớ
đến cảnh tượng chiến đấu của Tề Minh, khiến nàng có chút căng thẳng và thấp
thỏm.
Bởi vì.
Trong trận khôi lỗi sàng lọc này.
Tề Minh không hề ra tay, người ra tay chỉ là Linh sủng của hắn.
Vì vậy.
Tô Khinh Âm không thể nào phán đoán được thực lực chân chính của Tề Minh
nhưng khi đối mặt với câu hỏi của sư tôn, Tô Khinh Âm đành phải gắng gượng
trả lời.
Chẳng qua.
Ở trong tận đáy lòng nàng.
Tô Khinh Âm cảm thấy mình không thể nào đánh lại Tề Minh.
Điều này như một lời báo động và nhắc nhở theo bản năng của nàng.
“Hạng nhất khôi lỗi sàng lọc.”
Vù!
Thanh Long chân nhân điều khiển Thanh Long tuyên bố kết quả, âm thanh
truyền vào tai tất cả mọi người đang có mặt tại đây: “Đệ tử chân truyền Tề
Minh của Thanh Vân Phong! Đạt được phần thưởng và tư cách.”
“Tề Minh! Tề Minh! Tề Minh!”
Lúc này.
Ở Thanh Vân Phù Không điện.
Các trưởng lão đều đang hô tên Tề Minh, hơn nữa còn càng lúc càng nhiều,
thoạt nhìn tuy rất ấu trĩ nhưng thật ra là đang tạo uy thế cho Tề Minh.
“Chết tiệt.”
Ở xung quanh.
Trưởng lão và Phong chủ của các Phong khác đều có vẻ mặt hơi khó coi.
Trên quảng trường.
Vụt! Vụt!
Người đứng hạng nhì và hạng ba lần lượt đi ra chỉ cách nhau nửa giây.
“Ta là hạng nhất!”
“Ta mới là hạng nhất!”
Sau khi họ đi ra nhìn thấy đối phương, bèn không khỏi bắt đầu tranh luận.
“Khụ khụ.”
Lúc này.
Tề Minh khẽ tằng hắng một tiếng, thu hút sự chú ý của hai người họ: “Hai vị
hãy ngẩng đầu nhìn xem, trên đó có bảng xếp hạng đấy, có hiện rõ vị trí xếp
hạng rồi.”
“Bảng ở đâu?”
“Hạng nhất, đệ tử chân truyền của Thanh Vân Phong, Tề… Tề Minh…”
Đồng tử của hai đệ tử chân truyền kia lập tức co lại.
Không thể nào.
Ánh mắt của họ cùng lúc đặt lên người Tề Minh, còn mang theo thâm ý dò xét
hắn từ trên xuống dưới mấy lần, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là Tề Minh?”
“Ừ.”
Tề Minh mỉm cười gật đầu: “Không cần phải kinh ngạc, quả thực chính là ta.”
Trên bảng xếp hạng.
Người đứng hạng nhì là Đổng Nguyên, đệ tử chân truyền của Lăng Tiêu Phong.
Người đứng thứ ba là Khâu Văn Sĩ, đệ tử chân truyền của Phiêu Miểu Phong.
“Ngươi chính là Tề Minh đã luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh đó
ư?”
Đổng Nguyên nhìn chằm chằm Tề Minh, tựa như muốn nhìn ra được sơ hở gì
trên người hắn: “Đúng là đã xem thường ngươi rồi, ta vốn cho rằng ngươi vừa
mới trở thành chân truyền không lâu nên tu vi sẽ không quá mạnh, cho nên dù
ngươi đã luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh cũng không có gì đáng
uy hiếp.”
“Bây giờ xem ra.”
“Sức uy hiếp của ngươi rất lớn đấy!”
“Vừa rồi ta và Đổng Nguyên còn cãi nhau tranh giành hạng nhất.”
Khâu Văn Sĩ đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hờ hững nói: “Không ngờ, hạng nhất đã
sớm bị ngươi lấy mất, nghĩ lại đúng là đã làm trò hề rồi.”
“Nếu đã như vậy.”
“Thì hãy quyết chiến một trận thắng thua trong chân truyền đại bỉ chân chính
đi.”
“Xin phụng bồi bất cứ lúc nào.”
Tề Minh nhún vai.
Trên thực tế.
Ở trên quảng trường.
Cuộc đối thoại của ba người Tề Minh, Đổng Nguyên và Khâu Văn Sĩ đều lọt
vào tai của tất cả mọi người tại đây, những người này đều nhìn thấy hết và cũng
nghe được hết.
Thế là.
Lăng Tiêu Phù Không điện, Thanh Vân Phù Không điện, Phiêu Miểu Phù
Không điện.
Trong ba tòa Phù Không điện này.
Ba vị Phong chủ liếc mắt nhìn nhau cách một khoảng không.
Tuy rằng họ không nói một lời nào.
Thế nhưng lại rập rờn một mùi thuốc súng.
Vụt! Vụt! Vụt!
Không bao lâu sau.
Từng đệ tử chân truyền được truyền tống ra ngoài.
Trên bảng xếp hạng.