Lúc này.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống và đáp xuống trước mặt ba người họ.
“Khấu kiến đại nhân.”
Ba yêu tu nhanh chóng quỳ xuống.
“Ừm.”
Người này mặc một bộ trường bào hoa lệ tôn quý, đưa lưng về phía ba người
bọn họ, đầu đội một cái vương miện, ẩn chứa khí thế cửu ngũ chí tôn: “Mang
trở về sao?”
“Đã mang trở về.”
“Long Tử hoàn hảo không chút tổn hại, đã ngủ say.”
“Long Ngạc tôn giả đã chết.”
Ba yêu tu nhanh chóng trả lời.
“Chết như thế nào?”
Bóng người này hỏi.
“Dương Lệ ra tay, Nhất Kiếm Tây Lai trực tiếp chém chết nguyên thần của
Long Ngạc tôn giả, khiến Long Ngạc tôn giả không còn khả năng sống sót.”
“Quá mạnh.”
“...”
Trong lòng ba yêu tu bọn họ còn sợ hãi.
“Không hổ là hắn, Long Ngạc tôn giả lại không đỡ được một kiếm của hắn.”
Bóng người này gật đầu, cảm thán một tiếng, lại xoay người lại, quanh thân bao
phủ một tầng sương mù không cách nào nhìn thấu, đưa tay tiếp nhận đứa nhỏ
mới sinh kia: “Vận mệnh vô thường, tạo hóa khó tìm.”
“Ai có thể ngờ được định mệnh của Yêu Đình Long Tử lại sinh ra trong Thiên
Khải tông, vì đón về vị Yêu Đình Long Tử này mà Long Ngạc tôn giả không
tiếc trả giá bằng sinh mệnh.”
“Long Ngạc tôn giả, lên đường bình an.”
“...”
Tất cả ba yêu tu đều im lặng.
Thật vậy.
Thực lực của Dương Lệ tông chủ Thiên Khải tông quá mạnh, đè ép Yêu Đình
bọn họ cũng có chút không thở nổi.
Nếu như không phải có Vạn Ma Quật ngăn lại thì sợ là Nam Vực đã sớm thay
đổi lật trời.
Vù!
Đột nhiên.
Bóng người này giơ tay lên, một cỗ lực lượng vô hình tuôn ra, trực tiếp bao
trùm ba yêu tu này. Ba yêu tu chạy trốn trong chỗ chết này hoàn toàn không có
thời gian phản ứng.
Toàn thân bọn họ cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ lại
như vậy.
Hiển nhiên.
Làm sao bọn họ cũng không ngờ tới, bọn họ chạy trốn từ trong chỗ chết của
Thiên Khải tông để mang về Yêu Đình Long Tử, lại phải chết trong tay đại
nhân mà bọn họ trung thành.
Vù! Vù!
Một cơn gió nhẹ thổi tới.
Ba yêu tu hóa thành tro tàn phiêu tán.
“Đây xem như là di nguyện của Long Ngạc tôn giả.”
Bóng người này nói: “Ngoại trừ Yêu Đình Long Tử thì tất cả yêu tu tham dự sự
kiện lần này đều phải chết, không thể lưu lại một người sống.”
Lời nói kết thúc.
Hắn biến mất tại chỗ.
Đã đi rồi.
Chớp mắt.
Đã đến ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Vù!
Tề Minh sử dụng hóa thân Kính Thiên Khải để truyền tống đi tới một địa
phương khác, săn giết số lượng lớn ma tu và tán tu, còn chém giết rất nhiều yêu
thú.
Cuộc chinh chiến đã diễn ra suốt cả đêm.
Đương nhiên.
Thu hoạch của Tề Minh cũng rất lớn.
Đầu tiên.
Huyết Sát Lệ Quỷ bởi vì hấp thu lượng lớn tinh huyết thi thể, trong đó lại không
ít là ma tu và tán tu Kết Đan cảnh, thực lực của nàng tăng lên trên phạm vi lớn.
Hiện tại đã đột phá đến Kết Đan cảnh.
Chỉ có điều.
Nàng ngưng tụ chỉ là Giả Đan tam phẩm.
Cứ như vậy
Huyết Sát Lệ Quỷ tiến giai trở thành Huyết Sát Quỷ Vương.
Bên cạnh đó.
Tề Minh cướp đoạt được lượng lớn tài nguyên, tạm thời không thanh lý, toàn bộ
đặt ở trong kho vật phẩm, đợi đến khi Thịnh hội Thiên Khải lần này kết thúc lại
sửa sang lại.
Cuộc bạo loạn đã được đàn áp hoàn toàn.
Yêu thú, ma tu, tán tu.
Dọn dẹp tất cả.
Thịnh hội Thiên Khải vẫn diễn ra như bình thường.
“Truyền tống.”
Vù!
Tề Minh vừa động tâm niệm, sử dụng năng lực hóa thân của Kính Thiên Khải,
bóng người lóe lên, biến mất ở chỗ ban đầu, ngay sau đó đã xuất hiện trong
Thanh Vân Bảo của Thiên Khải thành.
“Sư đệ.”
Tề Minh vừa trở về, chợt nghe được giọng nói của sư tỷ Lữ Thanh Nhan, trước
mắt bỗng nhiên xuất hiện hai bóng đen thật lớn, bao trùm toàn bộ tầm mắt Tề
Minh.
Và sau đó.
Trong mũi Tề Minh ngửi thấy một mùi thơm thấm vào ruột gan.
Tề Minh sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra hắn bị sư tỷ ôm vào trong
ngực: “Sư... Sư tỷ... Ta sắp không thở nổi.”
“Khụ khụ...”
Bên cạnh.
Đàm Thành Lĩnh và Thôi Khánh ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
“Sư đệ, đến bây giờ ngươi mới trở về khiến ta lo lắng chết đi được.”
Lữ Thanh Nhan buông Tề Minh ra, sau đó liếc mắt nhìn Tề Minh một cái.
“Sư tỷ.”
Tề Minh không để lại dấu vết mà liếc nhìn bộ ngực to lớn của Lữ Thanh Nhan
một cái, trên đó còn có dấu vết của chính mình, chỉ có thể nói rất lớn, vừa rồi
suýt nữa nghẹn chết Tề Minh.
Đương nhiên.
Đó là một mô tả phóng đại.
Dù sao Tề Minh cũng đã Trúc Cơ, làm sao có thể tùy tiện bị nghẹn chết được.
“Sư tỷ, vết thương của ngươi sao rồi?”
Tề Minh quan tâm hỏi.
“Ta đã dùng Nguyên Linh Đan do sư tôn cho, thương thế đã ổn định.”
Lữ Thanh Nhan mỉm cười.
“Nhưng…”
Tề Minh muốn nói lại thôi.
Phải biết rằng
Pháp bảo bản mệnh của Lữ Thanh Nhan đều bị hao tổn.
Thương thế nhất định không nhẹ.
Thậm chí có thể đã tổn thương tới căn cơ.
Có thể nói.
Lữ Thanh Nhan đối với Tề Minh quả thật rất tốt, hơn nữa đây là ân tình cứu
mạng.
“Được rồi.”
Lữ Thanh Nhan nói: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, Thịnh hội Thiên Khải còn phải
tiếp tục.”
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu, ghi nhớ những thứ này trong lòng.
Lúc này.
Phùng Tử Mục đến.
“Tề Minh.”
Ánh mắt Phùng Tử Mục rơi vào trên người Tề Minh, mang đến áp lực không
nhỏ cho Tề Minh: “Lá gian của ngươi cũng không nhỏ, ngay cả sư tôn cũng
dám gạt.”
“Đệ tử biết sai rồi.”
Tề Minh lập tức hành lễ xin lỗi.
“Thôi, biết sai là được.”
Phùng Tử Mục cũng không muốn truy cứu nhiều: “Nhưng lần sau không thể
chiếu theo lệ này nữa.”
“Tạ ơn sư tôn.”
Tề Minh nói.
“Sư tôn.”
Tề Minh nhớ tới chuyện tông chủ dặn dò, nói: “Trước đó ta gặp được tông chủ,
tông chủ đã dẫn Tô Khinh Âm đi, muốn thu nàng làm đệ tử, nên bảo ta trở về
nói rõ chuyện này với mọi người.”
“Tông chủ vậy mà thu đệ tử?”
Phùng Tử Mục mở to hai mắt, vô cùng khiếp sợ.
Sở dĩ Phùng Tử Mục khiếp sợ như vậy là có nguyên nhân, bởi vì đã tám trăm
năm mươi chín năm kể từ khi Tông chủ nhậm chức đến nay cũng chưa từng thu
nhận một đệ tử nào, nhưng bây giờ đột nhiên lại thu nhận Tô Khinh Âm kia.
Vô cùng bất ngờ.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào.
“Đây là một chuyện lớn.”
Phùng Tử Mục hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tề Minh, bây giờ ngươi hãy kể
lại chi tiết cho vi sư tình hình cụ thể của Tô Khinh Âm.”
“Không bao lâu nữa, chuyện này sẽ truyền khắp cả Thiên Khải tông.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu, ngay lập tức nói lại cặn kẽ chuyện của Tô Khinh Âm.
“Thổ mộc song linh căn, Kiến Mộc tiên thể.”