Tề Minh tất nhiên là nạp linh thạch để Hoắc Trường Thanh treo máy trưởng
thành.
Chỉ là.
Tề Minh phát hiện tốc độ treo máy trưởng thành của Hoắc Trường Thanh chậm
hơn rất nhiều so với Hàn Tinh Nữ và Ám Bức Lê Minh đại yêu, tốc độ trưởng
thành của hai bên có chênh lệch nhiều lần.
“Cái này đã nói rõ.”
Tính trưởng thành của Hoắc Trường Thanh rất cao.
Đảo mắt.
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.
Tu luyện không rõ năm tháng.
Bốn năm sau.
Chân truyền đại bỉ sắp đến.
Thiên Khải tông mười hai phong vào ba tháng trước cũng đã bắt đầu truyền về
Chân truyền đại bỉ, thảo luận vô cùng náo nhiệt, truyền ra những chuyện liên
quan đến Chân truyền đại bỉ.
Có đủ loại phiên bản.
Chả qua.
Có thể xác định là.
Mười hai phong Thiên Khải tông, tổng cộng sẽ có một nghìn hai trăm ba mươi
đệ tử chân truyền tham gia thi đấu, số người còn nhiều hơn so với lúc đầu mười
hai phong khảo hạch ngoại môn.
Tề Minh lúc trước tham dự cuộc khảo hạch ngoại môn của mười hai phong chỉ
có một trăm hai mươi đệ tử mà thôi.
Đương nhiên.
Đó là tuyển chọn từ trong vạn người.
Đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong bao gồm cả Tề Minh, cũng chỉ có bảy
mươi bốn vị đệ tử chân truyền.
Bảy năm trở lại đây.
Thịnh hội Thiên Khải đã cử hành hai lần, chỉ xuất hiện một vị có đệ tử có tư
chất chân truyền, lại không được Thanh Vân phong thu làm môn hạ, mà là vào
Tàng Kiếm phong.
Còn có chính là.
Theo thời gian Chân truyền đại bỉ càng ngày càng đến gần, thì có rất nhiều chân
chạy vặt, quy kết tình báo của đông đảo đệ tử chân truyền mười hai phong của
Thiên Khải tông.
Sau đó.
Cho ra một Chân Long bảng của mười hai phong Thiên Khải tông.
Tất cả đệ tử chân truyền đều có tên trên bảng.
Chỉ là.
Thứ tự xếp hạng của Tề Minh trên Chân long bảng mười hai phong của Thiên
Khải Tông rất thấp, vừa đúng xếp ở vị trí thứ một nghìn mà thôi, vị trí này còn
là bởi vì Tề Minh đã luyện thành Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.
Nếu không.
xếp hạng của Tề Minh sẽ còn thấp hơn.
Bởi vì.
Cho tới bây giờ.
Tất cả mọi người vẫn cho rằng tu vi của Tề Minh vẫn chỉ là Kết Đan sơ kỳ.
Tất nhiên.
Tề Minh cũng không thèm để ý đến những thứ này.
Dù sao chỉ chờ tới sau khi Chân truyền đại bỉ bắt đầu, tất cả tự nhiên cũng sẽ
thấy rõ ràng, hiện tại tranh luận những thứ này đều là chuyện vô nghĩa, cũng
không có một chút tác dụng nào.
Dù sao.
Cái gọi là Chân Long bảng Thiên Khải tông cũng không bất kỳ chỗ nào hữu
dụng, cũng sẽ không trao phần thưởng cho người có tên trên bảng, tối đa cũng
là tăng lên danh khí, gia tăng chút danh tiếng thôi.
Một ngày này.
Buổi sáng.
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan đến chào hỏi, “Còn có một tháng, chân truyền đại bỉ sẽ bắt đầu,
ngươi có nắm chắc không?”
“Cố hết sức thôi.”
Tề Minh trả lời.
“Sư đệ, ngươi không cần nhụt chí.”
Lữ Thanh Nhan trấn an nói: “Tính đến bây giờ, ngươi mới trở thành đệ tử chân
truyền được mười mấy năm, mà có một số đệ tử chân truyền, đã làm đến một
hai trăm năm.”
“Lần này cho dù ngươi không được chọn gia nhập Thiên Khải Tiên Sơn, thì lần
sau vẫn còn có cơ hội.”
Ở bên cạnh.
Nguyên Phượng cùng Tiêu Phàm, một người thì đang đang nỗ lực nhóm lửa, mà
người còn lại thì nấu nướng linh thiện, lần này lại là ăn Tiệc nướng phiên bản
giới tu hành”
Trong lúc nói chuyện.
Lữ Thanh Nhan cùng Tề Minh cũng ăn như gió cuốn rồng leo, Tề Minh thỉnh
thoảng lấy ra Thiên Cương Tửu Hồ uống mấy ngụm linh tửu, nhưng Lữ Thanh
Nhan không thích linh tửu, cho nên Tề Minh để Nguyên Phượng nghiên cứu ra
nước trái cây và đồ uống phiên bản giới tu hành.
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan thưởng thức một chén nước trái cây Linh bồ được nghiền ép từ
Linh Diễm bồ, lại tiện tay tuốt một chuỗi Giao ngưu nhục xuyến, môi bóng mỡ,
nói: “Không ngờ một mình ngươi ở trên Lạc Vân phong này, còn nghiên cứu ra
được loại mỹ thực này.”
“Vẫn ổn.”
Tề Minh cười cười, “Còn may có Nguyên Phượng giúp đỡ, bằng không, thì
không dễ dàng thành công như vậy.”
“Vậy sao?”
Lữ Thanh Nhan giật mình, ánh mắt mang theo thâm ý ngắm nhìn Nguyên
Phượng đang lật đồ nướng, Nguyên Phượng đứng thẳng rụt rụt cái cổ trắng
ngọc, không hiểu sao có chút buồn phiền.
Tề Minh cũng nếm thử linh quả cùng nước trái cây và đồ uống được làm từ các
loại phối liệu khác.
Mùi vị đúng là không tệ.
Chỉ là.
Tề Minh vẫn thích linh tửu hơn.
Kỳ thật.
Lữ Thanh Nhan bởi vì mấy năm nay bế quan, dẫn đến đã lâu không tiếp xúc với
Tề Minh, mà Nguyên Phượng và Tiêu Phàm đều tiếp xúc với Tề Minh tương
đối nhiều, Tề Minh còn nhiều lần chỉ điểm cùng trợ giúp bọn họ.
Cho nên.
Nguyên Phượng và Tiêu Phàm hiểu rất rõ thực lực của Tề Minh.
Mặc dù nói.
Tu vi của Tề Minh sư thúc vẫn chỉ là Kết Đan kỳ, cụ thể là cảnh giới gì bọn họ
không biết, nhưng mà, Nguyên Phượng và Tiêu Phàm hoàn toàn có thể khẳng
định, lần Chân truyền đại bỉ này, Tề Minh sư thúc chắc chắn sẽ tỏa hào quang
rực rỡ.
Trên thực tế.
Vào một năm trước Tiêu Phàm đã đúc thành cửu phẩm Từ Cực Kim Đan,
nhưng hắn không nói cho tông môn, mà giấu đi, tính toán đợi sau khi Chân
truyền đại bỉ kết thúc lại thông báo cho tông môn, trở thành đệ tử chân truyền
Thanh Vân phong.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tiêu Phàm muốn tránh Tề Minh.
Bởi vì Tiêu Phàm vô cùng hiểu rõ sự khủng bố của Tề Minh sư thúc, hoàn toàn
không cùng một đẳng cấp, ngược hắn giống như ngược đồ ăn vậy, là kiểu chỉ
cần sử dụng một ngón tay đã khiến hắn không nhúc nhích nổi.
Cho nên nói.
Nếu hiện tại hắn trở thành đệ tử chân truyền, theo quy củ Thiên Khải tông, hắn
nhất định phải tham gia lần Chân truyền đại bỉ này, đến lúc đó, có sư thúc Tề
Minh ở đấy, hắn hoàn toàn chỉ có thể làm nền, nói không chừng sẽ còn bị đánh
cho vô cùng thảm.
Trong loại tình huống này.
Tiêu Phàm đã quyết định.
Lại chơi bời thêm một trăm năm nữa.
Đợi đến lần Chân truyền đại bỉ một trăm năm sau, hắn trở thành Nguyên Anh
đại tu sĩ, sẽ có thể đại phát thần uy ở lần Chân truyền đại bỉ tới, hoành tảo tứ
phương.
Chẳng phải sung sướng hơn sao?!
Còn về Nguyên Phượng.
Bởi vì tư chất của nàng được nâng cao, sau khi Lữ Thanh Nhan biết cũng có
chút giật mình, sau đó Lữ Thanh Nhan hồi báo cho tông môn, xin sử dụng pháp
môn Kết Đan Cửu phẩm Kim Đan.
Cho nên bảy năm trở lại đây.