Vô Lệnh thua hắn cũng đã nhận ra có gì đó không thích hợp, thực lực của Tề
Minh thật sự rất không bình thường, quá mức nghịch thiên.
Cho nên.
Hắn không chần chờ gì nữa.
Sau khi toàn lực một kích đẩy lui Trần Phong Linh, thi triển Ngũ Hành Độn
Thuật, thân hóa thành một đạo độn quanh cực nhanh thoát khỏi nơi này, sau đó
bốn đệ tử chân truyền khác của Xuân Thu môn cũng theo sát.
“Ngũ Hành Độn Thuật.”
Tề Minh khẽ cười lạnh, “Dám thi triển loại Ngũ Hành Độn Thuật này trước mặt
ta.”
“Buồn cười.”
Xoạt!
Tiếng nói vừa dứt.
“Ngũ Hành Đại Độn.”
Đầu tiên, Tề Minh loại bỏ huyền pháp thần thông thuật Đại Tiểu Như Ý và
Hàng Long Phục Hổ. Hình thể của hắn trong nháy mắt khôi phục lại bình
thường, rồi sau đó hắn vung tay lên, thi triển ra Ngũ Hành Đại Độn.
Một trong Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật, Ngũ Hành Đại Độn.
Loại huyền pháp thần thông thuật này không chỉ đơn giản là độn thuật, mà nó
còn ghi lại ngũ hành tiên pháp, bao hàm các loại Ngũ Hành Độn Thuật khác
nhau, thống ngự lực lượng của ngũ hành.
Có thể nói.
Ở trước mặt Ngũ Hành Đại Độn.
Tất cả pháp thuật và độn thuật có liên quan đến ngũ hành.
Tất cả đều bị trấn áp.
Chỉ thấy.
Sau khi Tề Minh thi triển Ngũ Hành Đại Độn, giữa thiên địa, lực lượng ngũ
hành đều được Tề Minh nắm giữ. Ngũ hành chi lực hội tụ vào trong tay hắn.
“Định!”
Tề Minh quát lớn một tiếng.
Ngay sau đó.
“Aaaaa!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Độn thuật của năm người Dương Huy Chi đều mất đi hiệu lực. Ngũ hành chi
lực do bọn họ tụ tập bị phá vỡ, không còn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ
nữa. Đương nhiên Ngũ Hành Độn Thuật cũng mất đi tác dụng.
Bọn họ rơi từ trên trời rơi xuống.
“Ngươi…… Ngươi……”
Đám người Dương Huy Chi lộ ra vẻ hoảng sợ, “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Vì
sao độn thuật của chúng ta lại đột nhiên mất đi hiệu lực? Vừa rồi ngươi… ngươi
đã sử dụng thủ đoạn gì?”
Xoát!
Tề Minh ngự không mà đến.
“Nếu các ngươi đã ra tay với chúng ta trước thì các ngươi chính là kẻ thù.”
Tề Minh quan sát bọn họ, “Nếu là kẻ thù thì nhất định phải giết chết tất cả, tuyệt
không lưu lại hậu hoạn. Các ngươi muốn dùng Ngũ Hành Độn Thuật để đào tẩu
trước mặt ta? Si tâm vọng tưởng.”
“Phiên Giang Đảo Hải.”
Xoạt!
Tề Minh vung tay lên, lần thứ hai thi triển một loại huyền pháp thần thông thuật
khác trong Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật.
Mà huyền pháp thần thông thuật này giống như tên gọi.
Có thể kiểm soát sông nước hồ biển, nhấc lên sức mạnh to lớn của những cơn
sóng cuồn cuộn ngút trời.
Uy lực rất lớn.
“Khởi!”
Ầm ầm ầm!!!
Mặt đất rung chuyển.
Cách đó không xa.
Là sông Ứng Long, Tề Minh điều khiển nước sông ngập trời của sông Ứng
Long. Trong khoảnh khắc, hắn nhấc lên vô tận sóng lớn che phủ cả trời.
Ào ào…
Nước sông cuồn cuộn giống như màn trời, hoàn toàn phong tỏa mọi hướng đi
của đám người Dương Huy Chi.
“Không!!!”
“Đây… Đây là kiểu sức mạnh to lớn gì?!”
“Tha mạng! Tha mạng!!!”
“…”
Sợ hãi!
Vô biên sợ hãi!
Giờ khắc này.
Bức tường sóng mà đám người Dương Huy Chi phải đối mặt lớn đến mức, có
thể so với sóng thần cuồn cuộn ngút trời đủ để bao phủ cả thành thị, ẩn chứa uy
lực của thiên nhiên.
Khó có thể chống lại.
Dưới tình huống như thế.
Hai chân bọn họ nhũn ra, dường như mất đi dũng khí để chiến đấu.
“Quá mạnh, quá mạnh…”
Trịnh Phi Quyên ngây ra như phỗng. Nàng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng
trước mặt, vô cùng kinh ngạc, “Thao túng sông nước, nhấc lên vô biên sóng lớn.
Thực lực của sư đệ quả thực là sâu không lường được, các loại thủ đoạn đều
xuất hiện.”
“Tề Minh!”
Trần Phong Linh hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ vô cùng, “Quả
nhiên chính là người có tên cây có bóng. Thực lực của Tề Minh quả nhiên giống
như thanh danh của hắn ở Thiên Khải Tông.”
“Mạnh đến mức không đo lường được.”
“Vốn dĩ ta còn muốn chiến đấu một trận với Tề Minh, để xem ai mạnh hơn,
Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh có phải mạnh giống như lời đồn hay không.”
“Hiện tại……”
Trần Phong Linh thở ra một ngụm trọc khí, cười khổ, “Ta đã hoàn toàn không
có cái ý tưởng kia. Ta căn bản không phải là đối thủ của Tề Minh, trừ phi ta đột
phá đến Xuất Khiếu cảnh mới có thể chiếu đấu với hắn một trận.”
“A!!!”
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Tề Minh thao túng cơn sóng cuồn cuộn ngút trời thổi quét đến, không có bất kỳ
sự do dự nào, càng không có thủ hạ lưu tình. Hắn ra tay chính là sát chiêu tuyệt
đi đường sống.
Chỉ thấy.
Hai tên đệ tử chân truyền Nguyên Anh sơ kỳ của Xuân Thu Môn kia thi triển
các loại thủ đoạn khác nhau. Nhưng dưới ảnh hưởng của cơn sóng lớn đến đáng
sợ, tất cả pháp thuật đều tan biến, không thể làm được.
Rồi sau đó.
Sóng gió cuồn cuộn quấn hai người bọn họ vào. Lực lượng xé toạc tác động
mạnh mẽ vào bọn họ, cưỡng ép xé nát bọn họ.
“Không! Khôngggggg!!!”
Ầm ầm ầm!!!
Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp không ngừng.
Hai tên đệ tử chân truyền Nguyên Anh trung kỳ chống đỡ hồi lâu, phối hợp với
Dương Huy Chi để đối kháng lại sóng gió cuồn cuộn. Các loại thủ đoạn và pháp
thuật đều thi triển ra.
“Hai sư đệ, mau giúp ta một tay.”
Lúc này.
Dương Huy Chi rít gào, Đạo Anh của hắn hiện hóa mà ra. Quanh thân hắn xuất
hiện hàn khí đóng băng thiên địa, tựa như mùa đông rét lạnh đã đến.
“Được!”
Hai tên đệ tử chân truyền Nguyên Anh trung kỳ đồng thanh đáp lại.
“Ta tuyệt đối không thể thua!!!”
Dương Huy Chi ngửa mặt lên trời rống giận, phát ra tiếng rít gào chấn động tứ
phương. Hắn giận dữ hét: “Ta Dương Huy Chi chính là đại sư huynh của Đông
Môn Tiểu Tuyết Điện ở Xuân Thu Môn!”
“Ta tuyệt đối sẽ không thua!!”
Tiếng nói vừa dứt.
Từng đạo ấn quyết xuất hiện.
Trong nháy mắt.
Trên đỉnh đầu của Dương Huy Chi, một toà pháp trận vô cùng lớn được hình
thành. Đường kính của pháp trận đạt tới trăm mét, bao phủ chung quanh.
“Ồ.”
Tề Minh nhìn Dương Huy Chi, cảm nhận rõ ràng hàn ý từ bốn phía làm hắn
cũng cảm thấy được sự rét lạnh, nhưng hắn lại có chút hứng thú, “Ngươi còn có
thể thi triển ra thủ đoạn gì nữa?”
“Thiên Địa Chí Đông Cửu Tuyệt Chân Kinh.”
Xoạt!
Đầu tiên.
Dương Huy Chi vận chuyển công pháp mà hắn tu luyện đến cực hạn. Pháp lực
trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, diễn hoá ra vô tận phù văn pháp chú, hợp thành
một tòa pháp trận lớn.