“Tiểu Lục bị giết rồi!”
“Sao có thể như vậy?”
Ba Quy Tắc Thiên Tôn Nhất Trọng Thiên kia cũng vô cùng hoảng hốt.
Răng rắc! Răng rắc!
Lúc này.
Vũ Linh thiên tôn cũng đã ra uy, tiếng nổ vang lên từ bên trong Khốn Thiên
Chung, từng sợi xích của Khốn Thiên Chung đứt lìa gãy rụng, không còn giam
cầm được nữa.
“Gay go rồi!”
“Khốn Thiên Chung!”
“…”
Đùng!
Ngay sau đó.
Khốn Thiên Chung trực tiếp nổ tung, tan nát ra thành từng mảnh vỡ, văng ra
bốn phía, lóe lên vầng sáng chói mắt. Bóng dáng của Vũ Linh thiên tôn lao ra
như một luồng lưu quang màu xanh lục.
“Bọn chán sống, các ngươi thật là to gan.”
Ánh mắt Vũ Linh thiên tôn lạnh lẽo trên gương mặt trắng nõn, nàng quát lên:
“Cả gan ở đây mai phục ta và sư đệ, chết hết cho ta! Thiên Vũ Cửu Kiếp Liên!”
Vụt! Vụt! Vụt!
Răng rắc! Răng rắc!
Vũ Linh thiên tôn vung vẩy hai tay, chín sợi dây xích màu xanh lục phóng ra từ
ống tay áo của nàng, vô số phù văn bay lượn giống như từng sợi lông vũ màu
xanh lục đang rơi xuống.
“Chạy mau!”
“Đây… đây là…”
“Đi!”
“…”
Trong sáu người thuộc hạ của Slyon có một người đã bị Tề Minh chém chết
ngay tại chỗ, năm người còn lại vừa nhìn thấy uy thế của Vũ Linh thiên tôn
xong đã lập tức xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng.
Họ đã muộn rồi.
Chỉ thấy.
Chín sợi dây xích màu xanh lục giống như chín con Thanh Long phóng nhanh
đến với tốc độ cực hạn, trói lại hết năm người còn lại kia chỉ trong chớp mắt.
Sau đó.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi văng tứ tung.
Vũ Linh thiên tôn giết chết bốn người ngay tại chỗ, còn bắt sống một người
nữa. Nguyên nhân mà nàng giữ lại người này chính là định hỏi ra được chút gì
đó từ miệng hắn.
Tí tách! Tí tách!!!
Huyết dịch sền sệt vô cùng đang chảy, lại giống như giọt nước, từng giọt từng
giọt rơi trên mặt đất, có tiếng giọt máu gõ vào mặt đất vang lên, vô cùng rõ
ràng.
Quan sát cẩn thận.
Sẽ phát hiện.
Những huyết dịch này có màu sắc giống như trộn lẫn giữa kim và lục.
“Sư tỷ.”
Tề Minh nhìn thấy sáu kẻ địch, bản thân đã giết chết một người trong đó, năm
người khác có bốn người bị sư tỷ giết chết, còn một người cuối cùng còn lại
cũng bị sư tỷ nhẹ nhàng bắt lấy, trong lòng đã thở phào một hơi, Hỗn Độn Cự
Phủ hóa thành ba đạo lưu quang từ chỗ lòng bàn tay hắn chui vào trong cơ thể.
“Sư tỷ, thế nào rồi?”
Tề Minh đi đến bên cạnh Vũ Linh Thiên Tôn, quan tâm hỏi một câu, sau đó ánh
mắt phóng đến trên người một tên kẻ địch nửa sống nửa chết cuối cùng này.
“Ta không sao.”
Vũ Linh Thiên Tôn lắc đầu: “Kẻ địch chẳng qua chỉ là ba tên Quy Tắc Thiên
Tôn nhất trọng thiên mà thôi, bọn họ căn bản không tổn thương ta được, chỉ có
điều nhìn điệu bộ của bọn họ, mục tiêu của bọn họ có lẽ không phải là ta.”
“Chuyện này…”
Tề Minh nhíu mày, trầm giọng nói: “Lẽ nào bọn họ là vì đối phó ta sao? Nhưng
mà…, ta quanh năm đều sống ở trong Hồng Mông Cảnh của Đệ Nhất Thượng
Giới, sao lại đắc tội đến những tên này được chứ?”
“Ta cũng không rõ nữa.”
Sư tỷ nói: “Chuyện này phải hỏi bản thân ngươi rồi.”
“Có điều…”
Tề Minh trầm tư một lúc: “Sư tỷ ngươi đã là Quy Tắc Thiên Tôn thất trọng
thiên rồi, nếu như là nhằm vào sư tỷ ngươi, không thể chỉ phái đến ba tên Quy
Tắc Thiên Tôn nhất trọng thiên và ba tên Pháp Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên,
căn bản chính là tìm chết.”
“Cho nên nói.”
“Bọn họ đúng thật là vì đối phó ta, đầu tiên là từ đạo bảo gọi ra của ba tên Quy
Tắc Thiên Tôn nhất trọng thiên, muốn tạm thời vây lấy sư tỷ để giúp ba tên
Pháp Tắc Thiên Tôn cửu trọng thiên còn lại kia lại vây giết ta.”
“Ừm.”
Vũ Linh Thiên Tôn khẽ gật đầu: “Ngươi phân tích rất đúng, trên căn bản chính
là khả năng này rồi.”
“Ngược lại không ngờ rằng ngươi chỉ là tu vi và pháp cảnh Pháp Tắc Thiên Tôn
tứ trọng thiên, vậy mà có thể cản được sự vây giết của ba tên Pháp Tắc Thiên
Tôn cửu trọng thiên, thậm chí còn giết ngược lại một tên kẻ địch.”
“Sư đệ.”
“Thực lực của ngươi đúng thật là có hơi vượt ra khỏi dự liệu của ta.”
“Sư tỷ quá khen rồi, sư đệ cũng chỉ may mắn thôi.”
Tề Minh nói.
Vũ Linh Thiên Tôn khẽ cười một tiếng, không còn truy vấn quá nhiều, mà ánh
mắt lại lạnh lùng nhìn về phía tên kẻ địch nửa sống nửa chết cuối cùng kia, trầm
giọng chất vấn. “Là ai phái ngươi đến đây?”
“Ha ha ha…”
Tên kẻ địch nửa sống nửa chết này ngẩng đầu lên, ngửa đầu lên trời cười to,
trên dưới toàn thân tuôn ra vô số đạo phù văn huyết sắc, nhanh chóng bao bọc
lấy toàn thân: “Các ngươi đều phải chết! Đều phải chết!!!”
“Hắn muốn tự bạo!”
Vũ Linh Thiên Tôn kinh hãi nói.
Ầm ầm!
Một tiếng cực vang.
Kẻ địch này đúng thật là đã tự bạo, trong cơ thể ấp ủ uy năng mênh mông, dẫn
bạo bản nguyên Đạo Quả, toàn bộ cơ thể bành trướng nổ nứt ra, sinh ra từng
trận tiếng ầm vang, năng lượng đáng sợ xông lên một đám mây hình nấm cực
lớn.
Vù!
Tay ngọc của Vũ Linh Thiên Tôn chợt vung, hình thành một mảnh màn sáng
trong suốt giống như vô hình cản lấy uy năng tự bạo của đối phương, nhưng
cũng sinh ra động tĩnh rất lớn.
“Phù…”
Tề Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
Phải biết rằng.
Đây là ba Quy Tắc Thiên Tôn, ba Pháp Tắc Thiên Tôn đấy, không phải là tồn
tại bình thường đâu, thế mà kẻ địch vậy mà dám tự mình tự bạo, có thể thấy kẻ
địch phía sau màn không đơn giản cỡ nào.
“Quả nhiên quyết tuyệt.”
Vẻ mặt của Vũ Linh Thiên Tôn cũng có hơi ngưng trọng.
Soạt! Soạt! Soạt!!!
Ngay sau đó.
Có từng đạo bóng dáng phá không bay đến, chính là tiểu đội sĩ binh của đại
quân Ma Liên, xuất hiện ở nơi này, vị tiểu đội trưởng trong đó kia đi đến.
“Là các ngươi!”
Vị tiểu đội trưởng quen biết Tề Minh và Vũ Linh Thiên Tôn này chính là vị tiểu
đội trưởng hộ tống đám người Tề Minh đến khu vực ngoại môn lúc trước kia,
tên đội trưởng này nhíu mày, quan sát xung quanh.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bọn ta đã bị phục kích.”
Vũ Linh Thiên Tôn trả lời.
“Ồ.”
Tay phải của tên đội trưởng này chợt vung, trong tay có một ấn kí Ma Liên, vận
chuyển đạo lực liền hình thành cộng hưởng với toàn bộ tiên thành Lang Gia:
“Thời Quang Hồi Tố.”
Nhất thời.
Thời không xung quanh xảy ra vặn vẹo và thay đổi.
Quả nhiên.
Tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra đều hiện ra trước mắt.
“Đúng thật là gặp phải tập kích.”