Đúng vậy, thanh trường kiếm đã bị đứt gãy này chính là pháp bảo bản mệnh do
Xích Giao tạo ra. Chỉ là bây giờ, sau khi lưu lạc khắp đất trời, pháp bảo bản
mệnh này không chỉ đứt gãy mà còn mất đi phần lớn linh tính.
Nhưng mà, có thể lấy được linh tính bên trong đó thì đây cũng là một món bảo
vật Thượng Cổ tốt.
Món thứ hai, đây là một viên ngọc, một viên ngọc màu đỏ vàng. Trên đó có rất
nhiều vết nứt chằng chịt, tinh hoa bên trong đó đã bị mất đi rất nhiều rồi.
“Xích Giao Long Châu.”
Mắt Tề Minh sáng lên: “Long Châu của Xích Giao đã bị hủy rồi, mà nó vẫn còn
được lưu lại. Tuy rằng mức độ tổn hại của nó rất nghiêm trọng nhưng mà nó
còn đáng quý hơn cả Ly Long Long Châu.”
“Món cuối cùng…”
Tề Minh nhìn một cái, đó chính là miếng ngọc bội được truyền lại, ghi chép lại
những truyền thừa và pháp thuật của Xích Giao. Xích Giao là yêu tộc, vậy nên
truyền thừa và những pháp thuật của nó không có tác dụng gì lớn với nhân loại,
rất khó để tu luyện.
Đương nhiên rồi, có thể chuyển thành yêu tu.
Còn Tề Minh bọn họ thân là chân truyền chính đạo của Thiên Khải Tông,
đương nhiên là họ không thể làm mấy cái chuyện ngu ngốc nhỏ nhặt như
chuyển thành yêu tu thế này được.
“Tề sư đệ.”
Trần Phong Linh quan sát sắc mặt của hắn, nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Tề
Minh đang dừng lại trên viên ngọc màu đỏ vàng đó lâu hơn hắn.
“Lần này may mà nhờ ngươi ra tay thì bọn ta mới may mắn thoát được.”
“Thế này đi. Ta sẽ tặng viên ngọc đỏ vàng này cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Mong ngươi đừng từ chối, nếu không có sư đệ ngươi giúp thì đừng nói là bảo
vật, đến cả tính mạng cũng chẳng giữ được mất.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Trịnh Phi Quyên gật đầu: “Sư đệ, đệ nhận đi.”
“Mong Tề chân truyền nhận lấy.” Ba đệ tử chân truyền còn lại cũng lên tiếng.
“Được thôi.”
Tề Minh cười: “Nếu các vị đồng môn đều nói như vậy thì ta mà còn không nhận
thì không hợp tình hợp lý nữa rồi. Viên ngọc màu đỏ vàng này, ta xin được
nhận.”
“Được.”
Bọn người Trần Phong Linh đều nở nụ cười nhẹ nhõm.
Sau đó, Tề Minh cho Linh sủng Ám Hắc Long Vương nuốt viên ngọc đỏ vàng
đó.
Ở quanh đó, các hậu bối chân truyền của các thế lực đang đứng trong các góc
tối quan sát đều đã rời đi trước khi trận chiến kết thúc.
Bởi vì thực lực của Tề Minh mạnh quá, chỉ với sức mạnh của một mình hắn thôi
mà đã giết được hậu bối long duệ của Tứ Hải Long cung và cả năm đệ tử chân
truyền của Xuân Thu môn nữa.
Với thực lực như vậy, nếu bọn họ ra mặt thì sợ là sẽ bị Tề Minh giết thẳng luôn.
Vậy nên họ không dám xuất hiện, khi trận chiến sắp kết thúc thì đã vội vàng rời
đi, truyền tin về Tề Minh ra ngoài.
Lúc này, ở Tứ Hải Long cung và Xuân Thu môn.
Câc trưởng lão của Xuân Thu môn và các trưởng lão của Tứ Hải Long cung đều
đang trầm mặc, bọn họ đã quan sát trận chiến này từ đầu đến cuối.
Trong tình huống này, sáu hậu bối Long duệ và năm đệ tử chân truyền đã kết
hợp với nhau. Có ưu thế về cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thế nhưng, bọn họ
vẫn thất bại, vẫn thua, lại còn thua một cách triệt để.
Tất cả mọi người đều mất mạng, không có một ai sống sót.
“Tên Thiên Khải Tông hay lắm!”
“Điều tra thân phận, lai lịch của đệ tử chân truyền Thiên Khải Tông này. Tay
muốn biết mọi thứ về hắn, để khi cần thiết thì có thể nghĩ cách giết hắn.”
“Thiên Khải Tông đào tạo ra một tên Dương Lệ là đủ rồi, tuyệt đối không thể để
người thứ hai xuất hiện.”
“Tuyệt đối không được!”
Rất hiển nhiên, Tề Minh đã rơi vào tầng mắt của các bậc lãnh đạo của Xuân
Thu môn và Tứ Hải Long cung rồi. Hơn nữa Tề Minh đã giết đệ tử chân truyền
và hậu bối Long duệ của bọn họ, hắn đã kết thù rồi.
Đương nhiên, bây giờ Tề Minh vẫn chưa biết tình hình.
Nhưng mà cho dù Tề Minh có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm đâu, sau lưng
hắn có Thiên Khải Tông làm chỗ dựa, nếu như các bậc lãnh đạo và trưởng lão
của Xuân Thu môn và Tứ Hải Long cung hay là mấy lão già kia ra tay thì Thái
thượng trưởng lão của Thiên Khải Tông cũng không đứng nhìn thôi đâu, hắn
chắc chắn sẽ ra tay.
Chỉ cần không phải là mấy lão già đó ra tay thì Tề Minh đều không sợ.
Hơn nữa, tông chủ Dương Lệ đã đích thân lên tiếng rồi, Thanh Long trưởng lão
truyền tin tức cho tất cả các đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông mười hai
Phong qua Chân truyền lệnh rằng, nếu gặp các hậu bối của Nam Vực hoặc
Đông Vực thì cứ việc đánh giết, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có Thiên Khải
Tông gánh vác.
Vậy nên về cơ bản là Tề Minh không hề kiêng kỵ gì cả.
“Ha ha ha…”
Vô Yếm Lão Tổ cười liên tục, đôi mắt có vài tơ máu, hắn nói: “Được, làm tốt
làm tốt lắm! Cái gì mà Tứ Hải Long cung khỉ gió ấy, cái bọn phế vật Xuân Thu
môn, được người nào tính người nấy, người hai người thì được cả đôi, cứ việc
giết thôi.”
“Sát tính của Tề Minh hơi nặng đó nha.”
Tử Tiêu chân nhân hơi cau mày: “Trong chân truyền đại bỉ lần trước, Hồ Bình
Định lấy giết nhập đạo, ngưng tụ và luyện ra Sát Thần Đạo Anh, lấy việc giết
chóc ngăn việc giết chóc lại. Vốn dĩ việc này có hơi nguy hiểm, lần này Tề
Minh cũng vậy.”
“Không nói như vậy được.”
Thanh Long chân nhân nói: “Lẽ nào không nên giết yêu nhân Ma đạo của Vạn
Ma Quật sao? Hậu bối Long duệ của Tứ Hải Long cung và đệ tử chân truyền
của Xuân Thu môn bao vây, giết đệ tử Thiên Khải Tông chúng ta, lẽ nào không
nên giết sao?”
“Vậy nên mới nói những người Tề Minh giết đều là những người đáng chết, thế
này sao mà được coi là thích giết chóc chứ? Cùng lắm thì được coi là thủ đoạn
hơi máu me thôi, kẻ địch mà Tề Minh giết chết về cơ bản đều chết không toàn
thây, không một ai có cái kết tử tế cả.”
Trong Ứng Long động thiên, Tề Minh và bọn người Trần Phong Linh chia nhau
ra, bởi vì hai bên không đi cùng hướng. Tề Minh muốn đến nơi cực Đông, còn
bọn người Trần Phong Linh thì nhận được một vài tin tình báo và bản đồ của
Xích Giao điện, phải đi theo một hướng khác.
Đương nhiên, Trần Phong Linh có mời Tề Minh nhưng Tề Minh đã từ chối.