“Cũng được.”
Lữ Thanh Nhan cười khẽ. Nàng cẩn thận quan sát Ngu Tuyết Lan và Tô Khinh
Âm, sau khi im lặng nửa ngày, nàng nói: “Theo quan sát của ta, tốc độ mà Ngu
Tuyết Lan hấp thu Linh Vân rất nhanh, hơn nữa tốc độ của Khải Linh cũng
không giống bình thường.”
“Cho nên, ta suy đoán ngộ tính của Ngu Tuyết Lan hẳn đã đạt tới tứ đẳng Tuyệt
Thế. Còn Tô Khinh Âm cũng giống thế, các nàng hẳn đều thuộc trình độ tứ
đẳng Tuyệt Thế.”
“Ngươi cảm thấy thế nào, sư đệ?”
Lữ Thanh Nhan hỏi.
Tề Minh cười, nói: “Ta lại không nghĩ giống sư tỷ.”
“Theo ánh mắt của sư đệ thì ngộ tính của Ngu Tuyết Lan xác thật hẳn là ở tứ
đẳng. Nhưng ngộ tính của Tô Khinh Âm vượt qua Ngu Tuyết Lan, đạt tới mức
cao nhất, ngũ đẳng Yêu Nghiệt.”
“Chuyện này…… Yêu Nghiệt……”
Đám người Đàm Thành Lĩnh sửng sốt, nói: “Tề chân truyền, ngươi quá xem
trọng Tô Khinh Âm rồi. Ngộ tính ngũ đẳng Yêu Nghiệt, sao có thể!”
“Sư đệ, ngươi chắc chắn chứ?”
Lữ Thanh Nhan hỏi lại.
“Chắc chắn.”
Tề Minh gật đầu.
“Vậy chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Lữ Thanh Nhan nói.
“Được.”
Tề Minh trả lời.
Nhưng mà.
Nửa giờ sau.
Trên đường Ngu Tuyết Lan đi đến bí cảnh Ngộ Đạo thì lại gặp phải nguy hiểm.
Trước mặt nàng, xuất hiện vài con hung thú, và thêm một con yêu thú có thể so
với Luyện Khí tầng một, chặn đường đi của nàng.
“Yêu thú.”
Ngu Tuyết Lan nhíu chặt đôi mày lá liễu.
Rống! Rống! Rống!!!
Đột nhiên.
Bốn phía có rất nhiều tiếng gầm của hung thú vang lên.
“A!!!”
“Cứu mạng! Cứu mạng!!!”
“Yêu thú! Có yêu thú!”
“Không!!!”
“Chạy mau!!!”
“……”
Phốc!!!
Ngay sau đó.
Là tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê lương vang lên.
Không biết bao giờ.
Trong phạm vi của Thịnh hội Thiên Khải.
Đột nhiên lại có từng con yêu thú xuất hiện. Chúng nó vọt ra từ nơi ẩn núp
trong bóng tối, tập kích mãnh liệt về phía đám người tham dự của Thịnh hội
Thiên Khải.
Trong thời gian ngắn.
Đã tạo thành rất nhiều thương vong.
“Không ổn.”
Thông qua hoá thân của Thiên Khải kính, Tề Minh phát hiện được trước tình
huống, quát: “Sư tỷ, hai vị trưởng lão, đã xảy ra chuyện. Ở Thịnh hội Thiên
Khải, đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú và hung thú.”
“Đã có không ít người tham dự bị giết hại.”
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan phản ứng lại, trầm giọng nói: “Lập tức thông qua hoá thân của
Thiên Khải kính liên hệ tất cả trưởng lão ngoại môn, để bọn họ hành động ngay
lập tức, giết đám yêu thú và hung thú còn sót lại này.”
“Được.”
Tề Minh gật đầu.
Tâm niệm vừa động.
Hắn ngay lập tức sử dụng hoá thân của Thiên Khải kính để liên hệ các trưởng
lão ngoại môn của mười hai phong. Nhưng hắn lại phát hiện, năng lực của hoá
thân Thiên Khải kính bị chặn lại bởi một lực lượng vô hình.
Tề Minh không thể liên hệ trưởng lão ngoại môn của mười hai phong.
Không chỉ có như thế.
Dưới sự phản chiếu từ hoá thân của Thiên Khải kính, Tề Minh nhìn thấy các
trưởng lão ngoại môn của mười hai phong đều bị cuốn vào trận chiến và đang
giao chiến với những yêu tộc mạnh mẽ.
“Sao lại thế này?”
“Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều yêu thú như vậy?”
“Không phải chúng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trưởng lão ngoại môn đâu?”
“Còn không mau chóng ra tay, chẳng lẽ muốn xem đám người tham dự bị yêu
thú giết hết hay sao?”
“Đáng chết!”
Các trưởng lão nội môn của mười hai phong lộ ra vẻ u ám.
Hiển nhiên.
Đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện lớn.
“Sư tỷ.”
Tề Minh quát: “Năng lực của hoá thân Thiên Khải kính bị chặn lại bởi một
luồng lực lượng vô hình. Ta không thể phá vỡ được cỗ lực lượng này, chắc chắn
đã xảy ra chuyện lớn.”
“Tất cả trưởng lão ngoại môn đều bị yêu thú mạnh mẽ cản trở, không thể phân
thân.”
“Chuyện này……”
Ánh mắt của Lữ Thanh Nhan lập tức trở nên nghiêm túc.
“Năng lực của hoá thân Thiên Khải kính bị chặn.”
Vẻ mặt của Đàm Thành Lĩnh trở nên trịnh trọng.
“Tề chân truyền.”
Thôi Khánh trầm giọng nói: “Vì bảo đảm an toàn của ngươi, thỉnh ngài đừng
tuỳ tiện rời đi, phải ở bên cạnh chúng ta. Hiện tại xem ra, đây nhất định là một
kế hoạch đã được lên từ lâu.”
“Ừ, ta đã biết.”
Tề Minh gật đầu.
“A!!!”
“Đừng! Cứu mạng!!”
“Súc sinh đáng chết.”
“Cứu ta! Cứu ta!!!”
“Đừng ăn ta!”
“……”
Tiếng kêu thảm thiết, rống giận, sợ hãi.
Thông qua hoá thân của Thiên Khải kính, Tề Minh nghe thấy tiếng kêu thảm
thiết của những người tham dự. Hầu hết những người tham dự này đều là người
phàm, còn một số ít là võ giả.
Nhưng mà.
Kẻ thù của bọn họ lại là yêu thú và hung thú.
Căn bản không phải là đối thủ.
Đã có rất nhiều người tham dự bị yêu thú giết chết.
Máu tươi, thi thể, phần còn lại của chân tay đã bị cụt.
Giống như luyện ngục.
“Nghiệt súc.”
Nét mặt Tề Minh trở nên u ám, trong mắt lộ ra sát ý, “Quả thực đáng chết.”
“Xem ra là đã xảy ra chuyện.”
“Không thể để yêu thú tiếp tục tàn sát nữa.”
“Ta sẽ đi một chuyến.”
Rất nhanh.
Các trưởng lão nội môn của Lăng Tiêu phong, Thông Thiên phong, Bá Đao
phong đều đứng dậy. Bọn họ muốn thông qua thông đạo không gian để truyền
tống đến đó, cứu giúp những người tham dự này.
Nhưng mà.
Ầm ầm ầm!!!
Rung chuyển giống như trời động.
Rống! Rống! Rống!!!
Nháy mắt.
Một con yêu thú có hình thể khổng lồ xuất hiện. Bọn họ vọt ra từ bốn phía, đã
ẩn náu rất lâu rồi.
Đám yêu thú này vốn dĩ chính là những tồn tại mạnh mẽ sống trong Thiên Khải
Tông. Vào ngay lúc này, bọn chúng lại tụ tập với nhau.
Hơn nữa.
Mỗi một con đều đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh.
Ngoài ra.
Bọn họ còn không hiện hóa ra hình người, mà là bày ra chân thân yêu thú của
mình. Mỗi một hình thể đều cực kỳ khổng lồ, dài tới hơn 1000 mét.
“Thiên Khải Tông, mấy năm nay các ngươi đều bóc lột và ngược đãi chúng ta.
Hôm nay, các ngươi phải trả giá.”
“Ha ha ha……”
“Chúng ta muốn huỷ diệt hoàn toàn Thịnh hội Thiên Khải lần này.”
“Các ngươi đừng mơ tưởng sẽ có thể cứu được đám người tham dự đó.”
“Đi tìm chết đi.”
“Thiên Khải Tông, các ngươi cao cao tại thượng, tự cho là đã khống chế được
hết thảy, nuôi dưỡng tộc của ta, coi tộc của ta như một nguồn tài nguyên tái tạo
để cho các ngươi có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn. Hôm nay các ngươi sẽ
phải trả giá đại giới cho những thứ này.”
“Yêu tộc tuyệt không làm nô!”
“……”
Oanh! Oanh! Oanh!!!
Yêu khí xông thẳng lên trời.
Từng đám mây đen kéo đến từ xung quanh, giấu trời che đất, chặn mất ánh sáng
lộng lẫy của trời sao. Mỗi một con yêu thú đều vô cùng mạnh mẽ, không hề yếu
hơn các trưởng lão chân truyền của các phong.