trời đất đổ sập, đủ loại sát kiếp vô thượng sắp sửa ập đến.
Không một chút do dự.
Tề Minh lập tức cắt đứt suy diễn và thần thông.
Thế nhưng.
Tề Minh vẫn bị phản phệ mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Tề Minh, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Dương Lệ cau mày hỏi.
“Bẩm… bẩm Tông chủ, đệ tử không sao ạ.”
Tề Minh hít sâu một hơi, kiềm chế lại nỗi hoảng sợ trong lòng rồi nhỏ giọng trả
lời.
Rõ ràng.
Cảnh giới của sáu vị Thái thượng trưởng lão quá cao.
Hơn nữa.
Sáu vị Thái thượng trưởng lão vẫn còn sống trên đời, không giống như động
thiên Ứng Long chỉ là một nơi động thiên phúc địa, hơn nữa Yêu Hoàng
Thượng Cổ cũng đã chết rồi. Thế nên, Tề Minh muốn suy diễn lai lịch và thân
phận của sáu vị Thái thượng trưởng lão, với tu vi của hắn thì không thể nào làm
được, thậm chí sẽ có tai họa ngập đầu, e rằng Kim Thân Vô Cấu cũng gánh đỡ
không nổi mà phản phệ.
“Suy nghĩ xong chưa?”
Dương Lệ hỏi.
“Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi.”
Tề Minh trả lời.
“Chọn ai?”
Dương Lệ lại hỏi tiếp.
“Đệ tử chọn…”
“Chờ đã!”
Tề Minh còn chưa nói xong thì bỗng dưng bị ngắt lời, hơn nữa, giọng nói này
xuất hiện vô cùng đột ngột, không có dấu hiệu báo trước nào cả, giống như từ
trên trời ập xuống vậy.
Chính Tề Minh cũng ngây ra một lúc, hiện tại hắn không biết cụ thể là đang xảy
ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy thần sắc của sáu vị Thái thượng trưởng lão và tông
chủ Dương Lệ thay đổi rất lớn.
Thần sắc của bọn họ thay đổi từ bình tĩnh sang kính trọng và sợ hãi.
“Cung nghênh Thiên Cơ lão tổ.”
Động tác và nét mặt của sáu vị Thái thượng trưởng lão đều cực kỳ đồng bộ, bọn
họ cúi đầu xuống cùng lúc, đồng thời cúi đầu hành lễ về hướng có âm thanh
truyền tới, đồng thanh nói.
“Thiên Cơ lão tổ…”
Trong lòng Tề Minh cũng hơi giật mình, “Chẳng lẽ là lão tổ tông của Thiên
Khải tông sao?”
Vù!
Ngay sau đó.
Xuất hiện biến động không gian.
Không gian nứt ra.
Có một cái bàn quay bát quái bị thiếu mất một góc đã bay ra từ trong vết nứt
không gian này, bàn quay bát quái cổ xưa và cũ nát, bên trên trải đầy các vết
nứt, như thể muốn nứt ra luôn vậy.
Đồng thời.
Tràn ngập một mùi mục nát nghiêm trọng.
“Đây là…”
Tề Minh do dự.
“Thiên Cơ Bàn!”
Vẻ mặt của Dương Lệ cứng lại, hắn hít sâu một hơi, đi về phía trước nửa bước,
chắp tay hành lễ với cái bàn quay bát quái vừa xuất hiện, “Bái kiến Thiên Cơ
lão tổ.”
Hiển nhiên.
Thiên Cơ lão tổ không hề hiện thân, chỉ là Thiên Cơ Bàn của hắn xuất hiện,
nhưng Thiên Cơ Bàn xuất hiện cũng đại diện cho chính hắn tới, bởi vì Thiên Cơ
Bàn chính là pháp bảo bản mệnh của Thiên Cơ lão tổ.
Chỉ là.
Tình hình của Thiên Cơ Bàn có vẻ không được tốt cho lắm, tràn ngập mùi mục
nát, giống hệt như văn vật vừa mới được đào từ trong mộ ra vậy, khiến Dương
Lệ bọn họ có chút e sợ và lo lắng.
“Các ngươi không cần tranh luận nữa.”
Có một giọng nói hùng hồn và trầm thấp được truyền ra từ trong bàn quay bát
quái thiếu mất một góc này, “Tề Minh sẽ trở thành môn hạ của bổn tọa, trở
thành đệ tử chân truyền của bổn tọa.”
“Chuyện này…”
“Nhưng mà lão tổ tông, dựa theo khuôn phép, nên để Tề Minh tự lựa chọn bái ai
làm thầy mới đúng.”
Sáu vị Thái thượng trưởng lão nhìn nhau, nhưng vẫn nói ra.
“Tề Minh.”
Thế là.
Giọng nói bên trong Thiên Cơ Bàn bèn hỏi Tề Minh, “Ngươi có muốn trở thành
môn hạ của bổn tọa?”
“Đệ tử Tề Minh, bái kiến sư tôn.”
Tề Minh không hề chần chừ, cũng không có chút do dự nào, lập tức đồng ý,
hành lễ với Thiên Cơ Bàn, khiến cho sáu vị Thái thượng trưởng lão đều sững
sờ.
Đồng ý gì mà nhanh vậy?
Sáu vị Thái thượng trưởng lão nhìn nhau, lắc lắc đầu, cười khổ tâm, cũng không
tiếp tục nói thêm gì nữa, Dương Lệ về cơ bản là im lặng không nói gì.
“Ha ha ha…”
Thiên Cơ Bàn truyền ra tiếng cười lớn của Thiên Cơ lão tổ, tâm trạng trạng hiển
nhiên rất tốt, “Tốt tốt tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử thứ ba của bổn
tọa.”
“Lại còn là đệ tử chân truyền duy nhất.”
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu.
“Bổn tọa tự phong ấn mình tại Thiên Vẫn cấm địa, một trong tam đại cấm địa
của Thiên Khải Tiên Sơn, chỉ có thể để Thiên Cơ Bàn thay thế bổn tọa, nếu
ngươi đã bái bổn tọa làm sư, vậy ta sẽ ban tặng Thiên Cơ phủ cho ngươi.”
Giọng nói của Thiên Cơ lão tổ tiếp tục được vang ra từ Thiên Cơ Bàn.
Lời vừa dứt.
Liền có một đạo lưu quang màu đen xuất hiện từ trong Thiên Cơ Bàn, biến
thành một tấm lệnh bài hình thoi màu đen, được khắc bốn chữ Thiên Cơ phủ
lệnh bay về phía Tề Minh.
“Nhận lấy.”
Giọng nói của Thiên Cơ lão tổ một lần nữa vang lên.
“Vâng.”
Tề Minh trịnh trọng nhận lấy tấm lệnh bài này.
“Tốt.”
Thiên Cơ lão tổ có vẻ khá hài lòng về Tề Minh, sau khi giao Thiên Cơ phủ lệnh
cho Tề Minh, Thiên Cơ Bàn liền biến mất vào trong không gian, biến mất
không thấy đâu nữa.
Có lẽ là trở lại Thiên Vẫn cấm địa.
Vô Yếm lão tổ nhìn về Tề Minh, hít sâu một hơi, nói một câu với tình ý sâu xa,
“Tề Minh, nếu như ngươi đã lựa chọn bái Thiên Cơ lão tổ làm thầy, vậy thì
không còn gì để nói nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“Không ngờ là Thiên Cơ lão tổ lại tới.”
Tử Tiêu chân nhân nói.
“Đúng vậy.”
“……”
Soạt! Soạt! Soạt!
Sáu vị Thái thượng trưởng lão cũng không tiếp tục nói thêm gì nhiều, đều nhìn
Tề Minh một cái, rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tề Minh và Dương Lệ.
“Tông chủ.”
Tề Minh hành lễ với Dương Lệ.
“Hơ.”
Dương Lệ khẽ cười một tiếng, “Tề Minh, ngươi đồng ý cũng nhanh đấy.”
“Tông chủ nói đùa rồi.”
Tề Minh trả lời: “Có thể bái Thiên Cơ lão tổ làm sư, đây chính là vinh hạnh của
đệ tử, nếu như còn tiếp tục do dự chần chừ, vậy thì chính là không biết điều
rồi.”
“Ngươi bái Thiên Cơ lão tổ làm sư, chuyện này có lợi hay hại, sau này ngươi sẽ
dần dần hiểu rõ thôi.”
Dương Lệ nói.
“Tông chủ.”
Tề Minh ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Mấy ngày trước đệ tử có biết được một
chuyện từ chỗ của Miêu phong chủ.”
“Nói.”
Dương Lệ nói.
“Miêu phong chủ nói với đệ tử rằng, ở trong Huyền Giới, ngoại trừ Thái thượng
trưởng lão Lữ Phụng Kiếm của Thiên Khải tông mười vạn năm trước phá vỡ hư
không phi thăng, đến nay đã gần mười vạn năm, hoàn toàn không có bất cứ
người tu hành nào thực sự phá vỡ được hư không phi thăng Tiên Giới.”