các thế lực lớn chết trong tay hắn rồi, thuật pháp thần thông của hắn tuyệt đối
không thể duy trì mãi được, nhất định có cực hạn!”
“Liên thủ tiếp!”
“…”
Khi nỗi sợ và hoảng loạn qua đi.
Các hậu bối chân truyền đã bình tĩnh lại, họ đưa mắt nhìn nhau, đè nén nỗi sợ
trong lòng rồi lại lần nữa liên thủ với nhau, vây giết Tề Minh.
Hơn nữa.
Bọn họ không còn chỉ đơn thuần dùng pháp thuật để tấn công Tề Minh, mà còn
sử dụng các thủ đoạn khác nhau, các công kích khác nhau, tất cả đều đuổi giết
về phía Tề Minh.
Ngay tức thì.
Tề Minh lại bị bao vây lần nữa.
Quả thật.
Đúng như dự đoán của các hậu bối chân truyền này, Kim Thân Vô Cấu của Tề
Minh đúng là có cực hạn, không thể nào duy trì mãi được.
Trước tiên.
Sức tiêu hao của Kim Thân Vô Cấu rất lớn, mỗi một lần thi triển toàn lực đều
cần có pháp lực Kim Đan dồi dào, pháp lực của Tề Minh không thể khiến hắn
vận chuyển không ngừng.
Còn nữa.
Kim Thân Vô Cấu có cực hạn, tuy rằng Vạn Pháp Bất Xâm nhưng nếu cảnh
giới và tu vi của kẻ địch vượt xa Tề Minh quá nhiều cấp bậc, thì Kim Thân Vô
Cấu cũng sẽ bị đánh nát.
Chỉ tiếc.
Tề Minh có thể dùng thuật thần thông huyền pháp Đạo Xuất Nguyên Dương
này để cưỡng chế dẫn hết nguyên dương trong cơ thể kẻ địch ra ngoài, lại thêm
luyện hóa hấp thu, có thể khôi phục pháp lực toàn thân chỉ trong thoáng chốc.
Thế nên.
Tề Minh có thể lợi dụng điều này để tiếp tục chiến đấu.
Còn nữa.
Cực hạn của Kim Thân Vô Cấu không phải là thứ mà bọn hậu bối chân truyền
này có thể đánh vỡ, ít ra cũng cần có tu vi của cảnh giới Hóa Thần mới có thể
lay động được nó.
Nên biết rằng.
Lúc đầu Tề Minh tiến vào Ứng Long thần điện chính là đã dùng Kim Thân Vô
Cấu cố gắng kháng cự được Thượng Cổ Sát Trận. Thượng Cổ Sát Trận còn sót
lại của Ứng Long thần điện cũng không tổn hại được hắn chút nào.
Rầm! Rầm! Rầm!
Các loại đạo pháp và pháp thuật đan xen va chạm vào nhau, xuất hiện đủ loại
ánh sáng bị nổ tung ra, tựa như từng đóa pháo hoa năng lượng nở rộ, chấn động
bốn phía.
Răng rắc! Răng rắc!
Cả lục địa phù không đang sụp đổ không ngừng.
Gần như sắp bị phá hủy mất.
Có thể thấy được.
Tề Minh đang tung hoành tứ phương, đối mặt với sự vây giết của mọi người,
hắn vẫn có vẻ ung dung điêu luyện, thi triển ra các loại thuật thần thông huyền
pháp, đúng là làm người ta hoa cả mắt, không kịp nhìn kỹ.
Không thể không nói.
Thực lực của Tề Minh thật quá mạnh mẽ.
Trong số các hậu bối chân truyền của tất cả thế lực ở Nam Vực và Đông Vực,
Tề Minh chính là người xứng đáng đứng nhất, hắn đủ sức trấn áp hậu bối chân
truyền của tất cả thế lực.
Trong số các hậu bối chân truyền của tất cả thế lực.
Hắn có thể nói là vô địch rồi.
“Aaaaaa!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên một cách thê lương.
Trận chiến cho đến hiện tại.
Tề Minh lại liên tiếp giết chết mười hậu bối chân truyền của các thế lực lớn, ba
người của Ma Tiên tông, hai người của Yêu Đình, ba người của Tứ Hải Long
cung, hai người của Thần Linh Đình, hai người của Vạn Ma Quật.
Mỗi người đều bị Tề Minh dẫn nguyên dương toàn thân ra ngoài, thi thể cũng
biến thành xác khô, mất hết năng lượng, mà toàn bộ nguyên dương đã bị dẫn ra
ngoài đều bị Tề Minh luyện hóa, bổ sung pháp lực bị tiêu hao của chính mình.
Vào giờ phút này.
Tề Minh đã giết đến nỗi tất cả sinh linh tại đây đều phải khiếp sợ.
“Chuyện… chuyện này…”
“Chết… chết nhiều như vậy, thế mà lại chết nhiều như vậy rồi…”
“Không! Không!”
“Sao… sao hắn có thể mạnh đến mức độ này được?”
“Không thắng nổi, chúng ta không đánh thắng được hắn, dẫu chúng ta có nhiều
người liên thủ như vậy cũng không đánh bại được hắn, hắn chính là vô địch,
hắn là vô địch!”
“…”
Ở xung quanh.
Các hậu bối chân truyền của các thế lực lớn mới vừa rồi còn hùng hổ, tràn đầy
sát khí kia đã thật sự trở nên hoảng sợ. Toàn thân họ run lẩy bẩy, không ngừng
lùi về phía sau, không ngừng rút lui.
Bọn họ không dám ra tay nữa.
Bọn họ không còn dám ra tay với Tề Minh.
Bởi vì.
Họ sợ.
Họ sợ thật rồi.
Giờ phút này.
Tề Minh đã làm được đến mức độ chỉ dùng sức một mình trấn áp toàn bộ hậu
bối chân truyền của tất cả thế lực tại đây. Tuy chuyện này rất khoa trương, tuy
rất khó tin, tuy nó giống như kỳ tích.
Nhưng mà.
Tề Minh đã làm được.
Hắn đúng là đã làm được.
“Còn ai nữa?”
Tề Minh giơ hai tay lên, uy lực của hắn mạnh mẽ, pháp lực của hắn mênh
mông. Phía sau lưng hắn xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, ba món pháp bảo bản mệnh
lượn lờ xung quanh thân thể, vầng sáng của Kim Thân Vô Cấu dường như càng
lúc càng hiện rõ.
Im lặng!
Toàn bộ im lặng!
Ấy thế mà không có người nào dám tiếp lời Tề Minh.
Tất cả đều ngậm miệng.
Họ cũng không còn uy lực như trước, cũng không còn khí thế như trước, cũng
không còn sát ý như trước nữa, chỉ còn lại nỗi kính sợ khắc sâu trong lòng.
Đây chính là cường giả vi tôn.
“A di đà phật!”
Các Phật tử của Vạn Phật tự đều cúi đầu.
“Hay! Hay!”
Đệ tử chân truyền của mười hai phong Thiên Khải tông liên tục cười to, mà
trong lòng họ thì lại chấn động vì thực lực của Tề Minh, ai trong số họ đều
không ngờ Tề Minh lại mạnh đến mức độ này.
“Thật là đáng sợ!”
Các đệ tử chân truyền của Cầu Đạo môn xuýt xoa một tiếng rồi cười khổ.
“Ha ha ha… Ha ha ha…”
Tề Minh đang ngửa mặt lên trời cười to, uy lực của hắn càng lúc càng cuồn
cuộn, uy lực này giống như sự vô địch nguyên thủy: “Đệ tử chân truyền của các
thế lực lớn, ở Nam Vực và Đông Vực.”
“Trong mắt ta.”
“Các ngươi cũng chẳng ra làm sao cả!”
“Còn nữa.”
Vù!
Tề Minh ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn về một nơi không xa, ở nơi đó có Rồng
Sa Mạc đang ẩn náu trong không gian, giống như đang tàng hình vậy.
“Cút ra đây cho ta!”
Tề Minh quát lên.
Trong lòng Tề Minh đương nhiên biết rõ là động thiên chi linh “Rồng Sa Mạc”
của Ứng Long động thiên đã tính kế các hậu bối chân truyền ở đây, ở thuật thần
thông huyền pháp môn Hồi Thiên Phản Nhật này, Tề Minh đã suy đoán ra được
hết thảy.
Để đối phó với Tề Minh, chính Rồng Sa Mạc đã tiến tới dùng Ứng Long thần
điện làm mồi nhử, dẫn đến các hậu bối chân truyền của những thế lực lớn tề tụ
tại Ứng Long thần điện.