đồng loạt bay ngược ra sau, ai nấy đều bị thương, vết thương của hai người Thế
Gian Tự Tại Phật Tổ và Phương Nho cũng không nhẹ.
“Đây… Đây…”
“Một kiếm! Chỉ một kiếm!”
“Một nhát kiếm của đối phương mà Cửu Khúc Hoàng Hà Thông Thiên đại trận
cũng không thể cản được!”
“Shh…”
“Quá mạnh, đúng là quá mạnh.”
“Đây là sự mạnh mẽ của Pháp Tắc Thiên Tôn sao? Đúng là chèn ép triệt để!”
“Bây giờ Thiên Đế bệ hạ đã chứng được Đạo Quả, cũng bước vào tầng Tôn
Cảnh, trở thành Pháp Tắc Thiên Tôn.”
“Thiên Đế bệ hạ là Pháp Tắc Thiên Tôn nhất trọng thiên, mà đối phương thực
sự đã là Pháp Tắc Thiên Tôn nhị trọng thiên! Tu vi cao hơn bệ hạ một trọng
thiên!”
“Trận chiến này, Thiên Đế bệ hạ có thể chiến thắng sao?”
“...”
Các tiên quan của Thiên Khải Đế Triều dồn dập lên tiếng, trên gương mắt tràn
đầy vẻ hoảng sợ, trong lòng càng thêm chấn động, có cảm xúc sợ hãi bùng lên.
Dễ thấy.
Thiên Thánh Kiếm Tôn ra tay, chỉ chém ra một đường kiếm đã đánh tan Cửu
Khúc Hoàng Hà Thông Thiên đại trận, thể hiện thực lực vô cùng lớn mạnh, quả
thực đã khiến không ít tiên quan chấn động.
Dẫu sao.
Trong kỷ nguyên lượng kiếp, nhiều lần trong cuộc đại chiến, nhóm người
Khánh Phi Vân nhiều lần sử dụng Cửu Khúc Hoàng Hà Thông Thiên đại trận để
xoay chuyển tình thế, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều Tiên Vương Thượng
Giới đều hiểu và nắm rõ sự mạnh mẽ của Cửu Khúc Hoàng Hà Thông Thiên đại
trận một cách rõ ràng.
Nhưng lúc này.
Cửu Khúc Hoàng Hà Thông Thiên đại trận mạnh như thế lại bị một đường kiếm
của Thiên Thánh Kiếm Tôn đánh bại, thực lực như thế, thủ đoạn như vậy, quả
thực kinh người và ngoài dự đoán của bọn họ.
“Tề Minh.”
Thiên Thánh Kiếm Tôn nở nụ cười khinh thường, thản nhiên nói: “Đây là thủ
đoạn của ngươi sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì đúng là sự thất vọng lớn với
bổn tọa.”
“Yên tâm.”
Tề Minh đáp trả: “Sao bản đế có thể để ngươi thất vọng được đây?”
Ầm!
Dứt lời.
Tề Minh ra tay. Hắn vung cánh tay phải lên, ba chiếc tiên bảo bản mệnh lao ra
khỏi cơ thể Tề Minh, đó là Hỗn Độn Đại Đạo Kiếm Liên, Hỗn Độn Phá Giới
Kiếm, và Hỗn Độn Bất Chu Sơn.
Tuy nhiên.
Tề Minh vừa mới đột phá đến cảnh giới Pháp Tắc Thiên Tôn, vẫn chưa kịp
luyện tiên bảo bản mệnh của chính mình, vì thế bên ba chiếc tiên bảo bản mệnh
vẫn còn ở trình độ Tiên Vương Thượng Giới khí cực phẩm.
Đương nhiên.
Thời điểm Tề Minh đột phá thì ba chiếc tiên bảo bản mệnh cũng hấp thu Đạo
Lực và lực lượng của Hồng Mông Đạo Quả, mặc dù tuy không hoàn toàn biến
thành đạo bảo bản mệnh, nhưng uy lực đã tăng lên khá nhiều.
Hơn thế nữa.
Tề Minh là người tu Đại Đạo, ba chiếc tiên bảo bản mệnh hấp thụ sức mạnh của
Thiên Địa Đại Đạo, dù hiện tại chưa biến hóa xong nhưng cũng không yếu hơn
đạo bảo bản mệnh của Thiên Thánh Kiếm Tôn.
“Đúng là vừa mới đột phá.”
Thiên Thánh Kiếm Tôn nhìn thấy tiên bảo bản mệnh mà Tề Minh gọi ra có chút
bất ngờ, sau đó càng cười khinh bỉ, lộ ra vẻ châm chọc: “Buồn cười, buồn cười,
tiên bảo bản mệnh của ngươi còn chưa hoàn toàn biến đổi và tế luyện, vẫn là
Tiên Vương Thượng Giới khí cực phẩm.”
“Đúng là quá buồn cười.”’
“Quả nhiên là bổn tọa đã đánh giá ngươi quá cao.”
Ầm! Ầm! Ầm!
Giọng nói vừa dứt.
Thiên Thánh Kiếm Tôn giơ hai cánh tay lên, từng luồng ánh sáng lao ra từ trên
cơ thể hắn, từng tia sáng ngưng tụ thành từng thanh trường kiếm bên người.
Mỗi một thanh trường kiếm đều khác nhau, mỗi chiếc đều có đặc điểm riêng
của mình.
Với lại.
Tổng cộng có chín thanh kiếm, mỗi một thanh trường kiếm đều được Thiên
Thánh Kiếm Tôn tế luyện đến trình độ Thiên Đạo chi bảo hậu thiên thượng
phẩm, chứa đựng uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Rõ ràng.
Dù vẻ ngoài dáng vẻ bên ngoài của Thiên Thánh Kiếm Tôn kiêu căng vô cùng,
hết sức tự tin vào thực lực của chính mình, lời ra lời vào đều triệt để không xem
Tề Minh ra gì, hoàn toàn coi thường Tề Minh.
Nhưng thực ra.
Tại thời điểm thực sự ra tay.
Trước tiên, Thiên Thánh Kiếm Tôn gọi đạo bảo bản mệnh của mình ra, sau đó
trực tiếp triệu hồi tất Thiên Đạo chi bảo trên người ra.
Dù là sư tử vồ thỏ thì hắn cũng dùng tất cả sức mạnh của mình.
“Thanh kiếm này là đạo bảo bản mệnh của bổn tọa, tên là: Thiên Thánh Kiếm
Đạo, nó đã được tế luyện suốt mười hai kỷ nguyên, hiện tại đã đạt đến cực hạn
của hậu thiên thiên đạo chi bảo.”
Thiên Thánh Kiếm Tôn gằn giọng phát ra từng chữ: “Cộng thêm sự trợ giúp của
chính thanh kiếm khác, trong trường hợp bộc phát toàn bộ sức mạnh, nó có thể
sánh ngang với tiên thiên thiên đạo chi bảo.”
“Sao ngươi có thể cản được?”
Keng!
Đây là tiếng kiếm minh vang vọng khắp Thiên Khải Cảnh và Thiên Thánh
Cảnh, Thiên Thánh Tôn Giả và phần lớn Tiên Vương Thượng Giới của Thiên
Thánh Cảnh đều chạy đến Thiên Khải Cảnh.
Ánh mắt của bọn họ tập trung vào Thiên Thánh Kiếm Tôn.
“Thiên Thánh Kiếm Đạo thức thứ hai!”
Ánh mắt của Thiên Thánh Kiếm Tôn âm u phủ đầy sát ý, hắn chậm rãi nâng
Thiên Thánh Kiếm Đạo trong tay lên, một nhát kiếm khác rơi xuống, nhằm vào
Tề Minh: “Hủy Diệt Kiếm Liên!”
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng kiếm vang khác nhau không ngừng vang lên.
Vô số kiếm khí tuôn ra, triệt để hóa thành màu vàng rực rỡ, lóa mắt vô cùng, tập
trung lại với nhau, tạo thành từng đóa Hủy Diệt Kiếm Liên hai mươi tư phẩm.
Sau cùng.
Đường kiếm mà Thiên Thánh Kiếm Tôn chém ra đã biến đổi hoàn toàn thành
một bông Hủy Diệt Kiếm Liên khổng lồ, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vô tận, ẩm
chứa lực lượng cực hạn của Kiếm Đạo.
“Đi đi.”
Tề Minh vung cánh tay phải, Đạo Lực trong cơ thể tuôn trào cuồn cuộn, tràn
vào bên trong Hỗn Độn Đại Đạo Kiếm Liên, kích phát hết uy năng của Hỗn
Độn Đại Đạo Kiếm Liên, kiếm liên lao qua bầu trời, chận rãi xoay tròn, vô số
hỗn độn kiếm khí nở rộ.
Quan sát cẩn thận.
Hỗn Độn Đại Đạo Kiếm Liên tổng cộng có ba mươi sáu phẩm, nhiều hơn Hủy
Diệt Kiếm Liên của Thiên Thánh Kiếm Tôn mười hai phẩm.
Bịch bịch bịch!
Kiếm khí hỗn độn va chạm với kiếm khí hủy diệt, sinh ra vô số vụ nổ, mỗi một
lần nổ đều sẽ phá vỡ không gian, khiến các vết nứt không gian xuất hiện.
Rắc! Rắc!
Vô số vết nứt không gian giống như mạng nhện lan ra xung quanh, sinh ra sức
tàn phá, dư âm còn sót lại của luồng năng lượng đáng sợ tràn ra xung quanh.
Tiếp đó.
Nó đã gây nên cảnh tượng trời long đất lở mang tính hủy diệt.
Trong phạm vi hàng ngàn dặm.
Đều bị ảnh hưởng bởi lần đối đầu sơ bộ của Tề Minh và Thiên Thánh Kiếm
Tôn.
“Shh…”
“Đúng là đáng sợ...”