huống đột ngột xuất hiện, nhưng rất nhanh cũng đã trở nên bình tĩnh, phản ứng
quả thật không tệ.”
“Trái lại có thể cho nàng một chút ưu đãi thích hợp.”
“Còn có Ngu Tuyết Lan kia.”
Đàm Thành Lĩnh nói: “Đến trước mắt mà nói, có thể vừa mắt thì chỉ hai người
này.”
Sau vài giờ.
Từ buổi sáng đến bây giờ đã gần mười giờ trôi qua. Sắc trời dần trở nên u ám,
màn đêm buông xuống, vầng trăng lặng lẽ nhô lên, ánh sao lấp lánh.
Nguyên Phượng và Tô Khinh Âm giúp đỡ lẫn nhau. Trên đường đến bí cảnh
Khải Linh, bọn họ xác thật có gặp phải vài đợt sóng hung thú, nhưng đều không
có nguy hiểm gì lớn.
Lúc này.
Tề Minh phát hiện Ngu Tuyết Lan đã bình yên vô sự đến được bí cảnh Khải
Linh. Nàng là người tham gia đầu tiên tiến vào bí cảnh Khải Linh.
“Xác thật không tồi.”
Trưởng lão nội môn của mười hai phong gật đầu.
Hắn khá hài lòng với biểu hiện của Ngu Tuyết Lan.
Ong!
Trong bí cảnh Khải Linh.
Thân ảnh của Ngu Tuyết Lan xuất hiện, ở trung tâm bí cảnh, dựng lần lượt từng
cái bia Khải Linh. Chỉ cần tìm thấy một bia Khải Linh rồi đặt tay lên đó thì bia
Khải Linh có thể kiểm tra được thể chất của người tham dự.
Thuận tiện và mau lẹ.
Hơn nữa còn không có nguy hiểm gì.
Nói chung.
Chỉ cần có thể làm bia Khải Linh phát ra ánh sáng, cho dù là ánh sáng rất mỏng
manh cũng đủ để vượt qua khảo hạch. Nếu không có thì chính là phế thể, cơ bản
là vô dụng, sẽ bị đào thải.
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan hỏi: “Ngươi cảm thấy Ngu Tuyết Lan sẽ có thể chất gì?”
“Không biết.”
Tề Minh nhún vai, “Dù sao không có khả năng là phàm thể, ít nhất cũng là linh
thể.”
“Hay là chúng ta đánh cược đi?”
Lữ Thanh Nhan cười nói.
“Đánh cược gì?”
Tề Minh hỏi.
“Sư đệ ngươi muốn cược gì?”
Lữ Thanh Nhan hỏi.
“Đánh cược linh thạch?”
Tề Minh thăm dò hỏi.
“Sư đệ rất yêu thích linh thạch nhỉ.”
Lữ Thanh Nhan cười nhẹ.
“Chắc chắn rồi.”
Tề Minh nhún vai, “Có câu nói nói như thế nào ấy nhỉ, à, có linh thạch đi khắp
thiên hạ, không linh thạch một bước khó đi. Dưới bầu trời này, chỉ cần có linh
thạch thì muốn cái gì đều có thể mua được.”
“Sao sư tỷ lại chưa nghe thấy câu nói này bao giờ?”
Lữ Thanh Nhan gật đầu, “Được rồi, nếu sư đệ đã nói như vậy thì đánh cược linh
thạch đi.”
“Sư tỷ muốn đánh cược như thế nào?”
Tề Minh hỏi lại.
“Đánh cược tư chất của Ngu Tuyết Lan và Tô Khinh Âm.”
Lữ Thanh Nhan nói: “Trong năm hạng tư chất của hai người bọn họ thì mới
kiểm tra được linh căn, còn bốn hạng thì chưa được kiểm tra. Vậy chúng ta hãy
suy đoán cấp bậc về bốn hạng tư chất còn lại của các nàng, bên nào gần với kết
quả nhất thì thắng.”
“Ngươi nghĩ sao?”
Lữ Thanh Nhan hỏi.
“Được.”
Tề Minh gật đầu, “Ta đồng ý.”
“Nhưng mà sư tỷ.”
Tề Minh lại nói: “Hiện tại, ta đang nắm giữ hoá thân của Thiên Khải Kính, có
thể nhìn trộm tất cả tình huống của Ngu Tuyết Lan và Tô Khinh Âm, ngươi
không sợ thua sao?”
“Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.”
Lữ Thanh Nhan cười nói: “Như vậy đi, nếu đánh cược quá nhiều ta lo sư đệ
không lấy ra được. Túi trữ vật thứ phẩm trong tay ta có mười vạn linh thạch hạ
phẩm.”
“Vậy đánh cược bằng đống này đi.”
“Được.”
Tề Minh cười, “Vậy trận đánh cược này, sư đệ phụng bồi.”
Mười vạn linh thạch hạ phẩm tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có thể coi là
một khoản thu nhập thêm, Tề Minh đương nhiên sẽ không ghét bỏ. Hắn hoàn
toàn không có chút do dự nào mà ngay lập tức đánh cược với Lữ Thanh Nhan.
Trên thực tế.
Việc Lữ Thanh Nhan nhắc tới vụ cá cược này, thật ra cũng chỉ là do nàng cảm
thấy nhàm chán. Nàng coi nó như một việc để giết một chút thời gian và điều
hòa một chút tâm tình của mình mà thôi.
Mười vạn linh thạch hạ phẩm.
Lữ Thanh Nhan căn bản không quan tâm chút nào.
“Sư đệ, ngươi có muốn nói trước không?”
Lữ Thanh Nhan nói.
“Được.”
Tề Minh gật đầu, dùng toàn lực để vận chuyển hoá thân của Thiên Khải kính.
Hắn xác thật đã nhìn trộm được một ít bí mật trên người của Ngu Tuyết Lan và
Tô Khinh Âm. Trong mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đầu tiên.
Trên người Ngu Tuyết Lan, Tề Minh dường như nhìn thấy được hư ảnh của một
gốc cây hồng liên cửu phẩm. Còn trên người Tô Khinh Âm, hắn lại thấy được
hư ảnh của cả một cây cự mộc.
“Sư đệ bêu xấu rồi.”
Tề Minh ho nhẹ thanh, nói: “Ta suy đoán Ngu Tuyết Lan hẳn là tam đẳng đạo
thể, còn Tô Khinh Âm hẳn là tứ đẳng tiên thể. Còn về ba hạng tư chất còn lại thì
hãy chờ kết quả về thể chất của các nàng ra tới đã rồi nói sau.”
“Tiên thể!”
Đàm Thành Lĩnh sửng sốt, “Tề chân truyền, ngài không nhìn lầm chứ? tiên thể
không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là đạo thể có thể so sánh.”
“Giống như thể chất là tiên thể, chỉ cần không chết ở trên đường thì trong tương
lai nhất định sẽ phi thăng tiên cảnh, trở thành tiên nhân.”
“Linh căn của Tô Khinh Âm đã là tứ đẳng, nếu còn có tiên thể thì chắc chắn có
thể xác định nàng chính là đệ tử chân truyền.”
“Đàm trưởng lão nói không sai.”
Thôi Khánh gật đầu, nói: “Tiên thể không dễ dàng xuất hiện như vậy. Toàn bộ
Thiên Khải Tông, tất cả tiên thể chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
“Sư đệ.”
Lữ Thanh Nhan cười khẽ nói, “Có vẻ như ngươi sẽ phải thua rồi.”
“Nếu sư đệ cho rằng Tô Khinh Âm là tiên thể thì ta sẽ suy đoán Ngu Tuyết Lan
và Tô Khinh Âm đều là tam đẳng đạo thể.”
Lữ Thanh Nhan nói.
Ong! Ong!
Lúc này.
Trong bí cảnh Khải Linh, Ngu Tuyết Lan đã tìm được một bia Khải Linh, vươn
đôi tay trắng nõn như ngọc ra rồi nhẹ nhàng ấn lên nó.
Lập tức.
Bia Khải Linh phát lên ánh sáng lóa mắt.
Trong nháy mắt.
Đã bao phủ toàn thân Ngu Tuyết Lan.
Không bao lâu.
Ánh sáng thuần trắng kia dần biến thành màu đỏ thẫm. Ở phía sau Ngu Tuyết
Lan, ánh sáng màu đỏ thẫm ngưng tụ lại, biến thành một đóa hồng liên cửu
phẩm rất lớn.
Oanh!
Hồng liên hiện thế, bay thẳng lên mây.
Uy thế cường đại đang mãnh liệt rung chuyển.
“Hồng Liên đạo thể!”
Đàm Thành Lĩnh nói: “Ngu Tuyết Lan là Hồng Liên đạo thể, thể chất tam đẳng.
Tề chân truyền và Lữ trưởng lão đều đoán đúng rồi. Mặt khác, Hồng Liên đạo
thể xác thật là một thể chất không tồi.”
“Ừ.”
Thôi Khánh gật đầu.
Trong bí cảnh Khải Linh.
“Chỉ là đạo thể thôi sao?”
Ngu Tuyết Lan hít sâu một hơi, trong lòng có chút thất vọng. Nàng vốn dĩ cho
rằng lấy Thiên Địa Hồng Liên cửu phẩm đúc lại căn cơ, hơn nữa còn có nội tình
của chính mình là có thể đúc ra tiên thể.