An Tại Đào lôi kéo tay Trúc Tử, chậm rãi lên lầu đi tới từ cầu thang đầu hành lang bên kia, Lý Tương thấy hắn và Trúc Tử, liền chạy qua cúi người kéo tay Trúc Tử:
- Trúc Tử, sao em cũng tới đây?
Trúc Tử nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhỏ giọng nói:
- Chào chị Lý Tương.
Lý Tương Tây An Tại Đào cũng mang theo một lãng hoa trong tay, thần sắc hơi phức tạp mà liếc hắn một cái, buồn bã nói:
- Tiêu tiền mua hoa uổng phí làm gì chứ? Hoa bán ở cửa bệnh viện rất đắt tiền.
An Tại Đào cười cười:
- Cũng không tốn bao nhiêu tiền.
…
…
Lý Tương lôi kéo tay Trúc Tử, vừa nói chuyện với An Tại Đào vừa đi tới phòng giám sát hậu phẫu. Thanh niên kia chính là con trai Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Nghệ Lâm ---- Phó Giám đốc Công ty cung cấp hệ thống nước uống Tân Hải Tôn Bỉnh, gã thấy Lý Tương cùng một thanh niên anh tuấn không tầm thường vừa đi vừa nói chuyện từ đầu hành lang kia, không khỏi nhăn mày, hỏi Lý Kiệt bên cạnh một câu:
- Tiểu Kiệt, người thanh niên kia là ai?
Lý Kiệt hơi xấu hổ mà cúi đầu nói:
- Hình như là một đồng sự của chị tôi.
Mày Tôn Bỉnh nhướng lên:
- Chính hắn giao 20.000 đồng tiền đặt cọc cho hai người?
Lý Kiệt dạ một tiếng.
Sắc mặt Tôn Bỉnh lập tức trở nên hơi khó coi, gã xoay người bước về phía ba người Lý Tương, cản đường đi. Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tương hơi đỏ lên, đôi với Tôn Bỉnh cuốn lấy mình không buông này, trong lòng cô thật sự phiền chán, nhưng vì em trại lại không thể khiến hắn quá khó chịu, đành miễn cưỡng cười:
- Giám đốc Tôn công việc bận rộn, hay là về trước đi, tôi thay mẹ tôi cảm ơn anh.
Lý Tương theo bản năng liếc An Tại Đào một cái, thấy ánh mắt Tôn Bỉnh sáng ngời, trong lòng mất tự nhiên mà lộ ra vài phần khó chịu, cô cúi đầu giới thiệu cho hai người:
- Vị này chính là Giám đốc Tôn của công ty cung cấp hệ thống nước uống, là lãnh đạo của Lý Kiệt em trai tôi ---- vị này chính là…
Lý Tương còn chưa nói rõ, Tôn Bỉnh liền nhìn chằm chằm An Tại Đào, cao giọng nói:
- Lý Tương, vị này chính là đồng sự của cô đi ----
Trên mặt Tôn Bỉnh lộ ra một nụ cười giả dối:
- Chúng tôi rất cảm tạ anh trượng nghĩa giúp đỡ, đợi bác gái tỉnh lại tôi sẽ nói lại với bác ---- ồ, đúng rồi, đây chính là 20.000 đồng, tôi thay Lý Tương trả lại cho anh trước.
An Tại Đào ngẩn ra, thấy ngươi đàn ông này mặc một chiếc áo khoác màu đen, thần sắc kiêu căng, lấy hai xếp tiền mặt từ trong túi ra không phân trần liền nhét vào tay mình. Hắn khẽ cau mày, liếc Lý Tương bên cạnh một cái, cũng không có nhận tiền kia.
Sắc mặt Lý Tương lập tức đỏ lên, giọng nói của cô lập tức trở nên lớn hơn:
- Giám đốc Tôn, chúng tôi sao có thể tiêu tiền của anh? Tiền đặt cọc nằm viện của mẹ tôi là tôi mượn An Tại Đào, qua mấy ngày tôi sẽ trả lại cho cậu ấy ---- chuyện này không cần anh quan tâm!
Tôn Bỉnh thấy Lý Tương hơi nóng vội dường như sợ An Tại Đào hiểu lầm cái gì, trong lòng càng thêm đố kị. Gã luôn luôn mắt cao hơn trán, từ sau khi nhận biết Lý Tương liền yêu cô điện cuồng, triển khai theo đuổi Lý Tương điên cuồng, đáng tiếc, Lý Tương đối với gã vẫn không thay đổi, khiến gã cực kỳ thất vọng trong lòng.
Nhưng Tôn Bỉnh tự cao gia thế tốt, điều kiện lại rất ưu tú, gã tin tưởng rồi sẽ có một ngày, Lý Tương sẽ thành thật sa vào lòng gã. Cho nên, gã cũng không nóng nảy, thông qua Lý Kiệt, dây dưa với Lý Tương từng chút, thường xuyên tặng vài thứ cho Lý gia, nhưng đều bị Lý Tương cự tuyệt.
Tôn Bỉnh hơi xấu hổ lùi ra sau một bước, để An Tại Đào và Lý Tương mang theo Trúc Tử đi tới, lòng đố kỵ trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
An Tại Đào đi hai bước rồi, cảm giác được ánh mắt âm trầm của Tôn Bỉnh phía sau luôn nhìn chằm chằm mình, trong lòng không khỏi cười khổ: không ngờ mình bị người khác coi là tình địch.
An Tại Đào thản nhiên cười, nói đùa:
- Bà chị, đây là người theo đuổi chị à?
Sắc mặt Lý Tương đỏ lên, cúi đầu nói:
- Anh ta một phía tình nguyện, tôi căn bản không thích anh ta…
Giọng Lý Tương chậm rãi trở nên cô đơn và ưu thương, khóe mắt cô phát hiện khóe miệng An Tại Đào lộ ra nụ cười ôn hòa, nhớ tới người đàn ông mình yêu trước mắt này căn bản không có khả năng thuộc về mình, tuy rằng hắn gần trong gang tấc, nhưng đối với cô mà nói, lại xa tận chân trời. Ánh mắt co tràn đầy cô đơn, chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ lên: gió phút này, cô muốn nhào vào lòng người đàn ông này, im lặng mà ngủ trên bờ vai hắn cỡ nào. Nhưng, tuy rằng bờ vai của hắn ấm áp, cũng không phải của mình.
…
…
Tôn Bỉnh là con trai Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Nghệ, bản thân lại là Phó Giám đốc Công ty cung cấp hệ thống nước uống, ở Tân Hải này, tự nhiên có vài phần năng lực. Gã mạnh mẽ nhẫn lại sự bất mãn và lòng đố kỵ trong lòng, móc di động của mình ra khoe dường như gọi vài cuộc điện thoại. Lý Kiệt hâm mộ nhìn di động trong tay gã, lửa nóng trong mắt như ẩn như hiện.
Không bao lâu, Chủ nhiệm văn phòng bệnh viện nhân dân số 1 Tân Hải cùng Chủ nhiệm khoa Lão Tôn sóng vai đi tới, Triệu Cường từ xa đã chào đón Tôn Bỉnh:
- Tiểu Tôn, trong nhà có người phẫu thuật sao không sớm gọi điện tới đây?
Tôn Bỉnh hơi đắc ý lướt nhìn An Tại Đào và Lý Tương bên kia, mỉm cười đi qua, hàn huyên với Triệu Cường:
- Chủ nhiệm Triệu, Chủ nhiệm Tôn, bác gái Lý gia nằm viện, kính nhờ hai vị.
Triệu Cường dường như rất quen thuộc với Tôn Bỉnh, cười ha ha tiến tới vỗ vai của gã, cúi đầu nói:
- Tiểu Tôn, có phải nhìn trúng con gái nhà người tay hay không? Ồ, hình như cô gái này là phóng viên Báo Tân Hải Thần?
Tôn Bỉnh cười cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nhưng thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được, nếu gã không có ý gì đó với con gái người ta, như nào có thể chạy trước chạy sau trong bệnh viện, còn tự mình gọi điện cho Triệu Cường, để ông nhờ Lão Tôn chuyên gia lão luyện không tùy tiện giải phẫu này tự mình nhận ca giải phẫu này.
An Tại Đào cúi người sửa sang lại cổ áo cho Trúc Tử, Lý Tương quay đầu nhìn hai lãnh đạo bệnh viện tới đây, một trong đó còn là Chủ nhiệm Tôn giải phẫu cho mẹ mình, vốn muốn đi tới nói vài câu khách sáo, nhưng cô thoáng nhìn nụ cười đắc ý kia của Tôn Bỉnh, trong lòng bực bội liền dừng bước. Vì chuyện công nhân Thượng Thừa Cường, Lý Tương chạy tới bệnh viện nhân dân số 1 Tân Hải không ít lần, tự nhiên đã vài lần giao tiếp với Chủ nhiệm văn phòng Triệu Cường của bệnh viện này, Triệu Cường lập tức liền nhận ra cô.
Triệu Cường cười cười, chào một tiếng:
- Hóa ra là phóng viên Lý, thật sự là trùng hợp, ha ha.
Mẹ mình đang ở trong viện người ta, Lý Tương bất đắc dĩ đành phải xoay người đi qua chào hỏi Triệu Cường:
- Phiền toái Chủ nhiệm Triệu và Chủ nhiệm Tôn, mẹ tôi giải phẫu rất thành công.
Triệu Cường cười ha ha:
- Phóng viên Lý khách khí ---- tôi và Tiểu Tôn là người quen cũ, người trong nhà nằm viện, ở bệnh viện có chuyện gì, cứ việc gọi điện cho tôi.
Tôn Bỉnh ở một bên cười ha ha:
- Có việc nhất định sẽ tìm ngài, tôi vốn đang tính để cha tôi nói chuyện với viện trưởng các ngài, nếu giải phẫu đã rất thành công, vậy thì thôi.
Lý Tương nhướn mày, cô đột nhiên nhớ tới dường như nên mời các bác sĩ mổ chính một bữa cơm, suy nghĩ một chút, cô cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu, Chủ nhiệm Tôn, mẹ tôi giải phẫu phiền toái mọi người, tôi muốn mời các bác sĩ một bữa cơm, không biết có được hân hạnh đón tiếp mọi người hay không?
Triệu Cường khoát tay áo:
- Cần gì khách khí như vậy?
Chủ nhiệm Tôn cũng khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, người một nhà cần gì khách khí như vậy?
Nhưng cho dù hai người ngoài miệng nói như vậy, nhưng thần thái lại không có ý tứ từ chối kiên quyết. Đương nhiên, cũng không phải bọn họ tham một chút cơm của Lý Tương, mà muốn mượn cơ hội xây dựng quan hệ với Tôn Bỉnh. Tuy rằng Tôn Bỉnh chỉ là Phó Giám đốc một công ty cung cấp hệ thống nước uống, nhưng phụ thân gã là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng nắm thực quyền trong tay, vài năm này thành phố phát triển rất nhanh, quyền lực trong tay Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng lập tức tăng giá.
Nghe Lý Tương nói như vậy, Tôn Bỉnh lập tức nói xen vào:
- Hẳn là nên mời hai vị một bữa cơm ---- như vậy đi, tôi tới làm ông chủ, chúng ta tới khách sạn Hải Thiên ăn một chút hải sản. Tiểu Kiệt, cậu trước tiên đi đặt một bàn, nói cho bên khách sạn, phải làm hải sản tốt nhất, tươi mới nhất.
Lý Kiệt cao hứng mà đáp lời, đang muốn rời khỏi , lại bị Lý Tương kéo tay lại. Sắc mặt Lý Tương hơi đỏ lên, cô lắc đầu với Tôn Bỉnh:
- Giám đốc Tôn, chuyện nhà tôi không phiền toái Giám đốc Tôn ---- An Tại Đào, tôi muốn mời Chủ nhiệm Triệu và Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện ăn một bữa cơm, cậu có thời gian hay không ----
Cách đó không xa, An Tại Đào kéo tay Trúc Tử vẫn đưa lưng về bên này, là hắn cố ý đưa lưng về phía Triệu Cường. Buổi sáng hắn cùng Đỗ Canh vừa tới phòng bệnh cán bộ bệnh viện thăm hỏi Cao Dương, một số lãnh đạo bệnh viện đều ở bên cạnh, Triệu Cường làm Chủ nhiệm văn phòng bệnh viện cũng ở trong đó, tự nhiên là nhận biết hắn người vừa nhận chức thư ký Bí thư Thành ủy này. Hắn không muốn để người ta nhận ra mình, vừa thấy Triệu Cường tiến tới, còn có ý quay lưng đi nhìn xem mẹ Lý Tương trong phòng giám sát hậu phẫu qua lớp thủy tinh.
Nhưng Lý Tương lại gọi hắn.
Hắn thoáng do dự trong lòng, Trúc Tử nhẹ nhàng kéo tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh, chị Lý Tương gọi anh đấy.
An Tại Đào đang muốn quay đầu lại, Tôn Bỉnh bên kia liền mất hứng mà nhíu mày:
- Lý Tương, có tôi ở đây, cô tìm người ngoài tiếp khách làm gì?
Lý Tương thấy Tôn Bình càng nói càng khiến cho không rõ ràng, lửa giận dồn nén trong lòng rốt cuộc không kiềm chế được, mẹ nằm viện mở tâm tình cô vốn không tốt, tên này một mực ở trong bệnh viện dây dưa đã khiến cô phiền lòng không vui rồi, gã còn giả bộ người một nhà trước mặt Triệu Cường và Lão Tôn, như thể giống như bạn trai mình. Cô lùi ra sau một bước, lạnh lùng cười:
- Cậu ấy là đồng sự của tôi, cũng là bạn tôi, nhưng thật ra tôi với Giám đốc Tôn cũng không quá quen.
Lời này của Lý Tương giống như dao đâm vào lòng Tôn Bỉnh, mặc kệ gã kiềm chế tốt cũng không nhịn được. Sắc mặt gã đỏ bừng lên, có lòng muốn nổi giận với Lý Tương, nhưng ngừng lại. Gã xoay người qua chỗ khác, vừa che giấu sự xấu hổ của mình, vừa hung hăng mà căm giận bóng lưng An Tại Đào.
Tới lúc này rồi, gã cơ bản đoán ra, thanh niên kia chắc chắn quan hệ không cạn với Lý Tương. Nếu không, hắn như nào đồng ý bỏ ra 20.000 đồng vội tới ứng tiền đặt cọc nằm việt giải phẫu cho mẹ Lý Tương.
Mà bởi vậy, Triệu Cường và Lão Tôn cũng rõ ràng vài phần, nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của Tôn Bỉnh, trong mắt liền nhiều hơn vài phần nghiền ngẫm. Triệu Cương cười ha ha tiến tới giảng hòa, trong lòng liền sinh ra ý rời đi. Ông ta vốn tưởng rằng đây là con dâu tương lai của Tôn gia, nhưng lúc này thấy nhà gái tuyệt đối không cảm kích Tôn Bỉnh, chỉ biết hoàn toàn là Tôn Bỉnh cạo đầu quang gánh một đầu nóng ---- một khi đã như vậy, ông ta cũng lười giao tiếp với Lý Tương.
An Tại Đào chậm rãi xoay người lại, đi tới chỗ Lý Tương.
Tôn Bỉnh oán hận mà trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi.
Triệu Cương vốn định rời đi, trong lúc vô tình nhìn thấy gương mặt anh tuấn mà quen thuộc của An Tại Đào, trong lòng giật mình một cái: Thư kí của Bí thư Đỗ Thành ủy? Đúng rồi, đúng rồi, thư ký của Bí thư Đỗ Thành ủy vốn chính là phóng viên số 1 Thần báo An Tại Đào mà!
Trên mặt ông lập tức lộ ra nụ cười đầy thế tục, đi tới vài bước, mang theo một trận gió. Triệu Cường lớn tiếng cười vươn tay rao:
- Tôi nói là ai chứ, hóa ra là Thư ký An, xin chào!
An Tại Đào cười cười, bắt tay với Triệu Cường:
- Xin chào.
Tôn Bỉnh ở bên nhìn choáng váng, nhìn An Tại Đào và Triệu Cường hàn huyên bắt tay, tim hắn đập thình thịch.
…
…
Tôn Bỉnh buồn bực mà rời khỏi bệnh viện. Gã thật không ngờ, tình địch trong nhả tưởng này không ngờ là thư ký của Bí thư Thành ủy. Mà đôi mắt Lý Kiệt em trai Lý Tương lập tức sáng lên, chỉ trong khoảng khắc, bóng dáng An Tại Đào trong lòng gã trở nên vô cùng cao lớn, mà so sánh ra, bóng dáng Tôn Bỉnh bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.
Tuy rằng Tôn Bỉnh là Phó Giám đốc đơn vị của gã, nhưng Phó Giám đốc một xí nghiệp sao có thể so sánh với thư ký của Bí thư Thành ủy? Khó trách chị gái mình chướng mắt Tôn Bỉnh, hóa ra là có một bạn trai làm thư ký Bí thư Thành ủy ---- Lý Kiệt tự cho là đúng mà nghĩ tới, đứng một bên nhìn xem hai lãnh đạo bệnh viện chuyện trò liên tục với An Tại Đào, trong lòng lập tức cảm thấy cực kỳ hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía An Tại Đào cũng trở nên kính sợ.
Loại hưng phấn kính sợ này, mãi đến khi An Tại Đào rời đi còn chưa tiêu tan.
- Chị, chúc mừng nhé, câu được một người chồng kim quy như vậy.
Lý Kiệt nhìn An Tại Đào chậm rãi đi tới lúc bóng dáng biến mất, cùng với hình ảnh Trúc Tử nhảy dựng lên đáng yêu, cười ha ha tiến lại gần. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Lý Tương tức giận trong lòng, không kìm nổi mắng một tiếng:
- Em mò mẫm nói cái gì, người ta và chị chỉ là bạn bè bình thường.
====
Khách sạn Hải Thiên.
Màn đêm buông xuống, ông chủ Tập đoàn Mậu Nguyên Dương Mậu Nguyên mang theo vài Phó tổng cùng với Giám đốc bộ phận trung tầng của Tập đoàn Mậu Nguyên, mở tiệc chiêu đãi thư ký Quách Thục Khuê của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Phúc Lợi, cùng chờ ở cửa chính khách sạn.
Dương Mậu Nguyên tuổi hơn 40, dáng người béo lùn hói đầu, mặc một bộ áo da màu đỏ sáng loáng, dưới tay mang theo một cặp công văn hàng hiệu, bụng bia nhô lên, vừa thấy chính là loại ông chủ lớn nhiều tiền thế lớn. Bên người ông ta tiền hô hậu ủng, ngoại trừ thuộc hạ ra, còn có hai vệ sĩ thân cao lớn.
Gã cười ha ha, vỗ bả vai Quách Thục Khuê:
- Thư ký Quách, tết âm lịch sắp tới, đây là một chút lễ vật nhỏ của tôi cho Bí thư Tôn, phiền toái anh mang cho Bí thư Tôn.
Quách Thục Khuê men say mông lung mà gật đầu, nhận bọc nhỏ Dương Mậu Nguyên đưa qua, xem cũng không xem để lại trong xe, gã phụng mệnh tới dự tiệc chiêu đãi do Dương Mậu Nguyên mở, ngồi xe chuyên dụng của Tôn Phúc Lợi, một chiếc xe màu xám có tiêu trí. Gã tiến vào trong xe, vẫy tay với Dương Mậu Nguyên, xe tiêu trí liền tiến vào trong màn đêm nặng nề.
Ngồi trên ghế sau bình thường chỉ có Tôn Phúc Lợi mới có thể ngồi, Quách Thục Khuê thoải mái mà vươn người một chút, vẻ mặt men say nháy mắt biến mất không thấy. Lái xe của Tôn Phúc Lợi quay đầu hỏi một tiếng:
- Thư ký Quách, tới nhà Bí thư Tôn sao?
Quách Thục Khuê lắc đầu:
- Không, đưa tôi về nhà đi, trời đã trễ thế này rồi, Bí thư Tôn đã sớm nghỉ ngơi, chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy lãnh đạo. sáng mai, tôi sẽ báo cáo cho Bí thư Tôn.
Quách Thục Khuê xuống xe ở khu người nhà Bộ Giáo dục, chậm rãi đi tới tầng lầu nhà mình. Vào nhà, gã không để ý tiếng than thở ghét bỏ gã uống rượu quá nhiều của bà xã, chui đầu vào trong thư phòng của mình, khóa cửa phòng lại.
Dương Mậu Nguyên giao cho gã một chiếc túi da nhỏ màu đen, túi da nhỏ như vậy thật ra trong thư phòng gã đã cất mười mấy cái. Quách Thục Khuê tựa trên ghế, chậm rãi mở bao đen nhỏ dưới đèn bàn, quả nhiên giống như trước kia, ngoại trừ một hộp trà Long Tỉnh nhỏ ra, còn có một phiếu gửi tiền của Ngân hàng.
Dưới đèn bàn tối mờ, sắc mặt Quách Thục Khuê trở nên rất khó coi. Đã nhiều năm như vậy, vẫn kiểu cũ, Dương Mậu Nguyên đút lót không có ý mới mẻ gì, mà Tôn Phúc Lợi thu lễ cũng không có ý mới gì, mỗi lần đều do Quách Thục Khuê thay ông ta tham dự yến hội, xong rồi, lấy bao đen nhỏ của Dương Mậu Nguyên chuyển trình cho Tôn Phúc Lợi, mà sau khi nhận được bao đen nhỏ, Tôn Phúc Lợi luôn giận tím mặt, ném bao nhỏ cho Quách Thục Khuê, sau đó gọi điện thoại cho Dương Mậu Nguyên khắc trước mặt Quách Thục Khuê, giận dữ khiển trách gã một chút, rồi mệnh lệnh gã lập tức cầm đi Thành ủy.
Tôn Phúc Lợi là một lãnh đạo như thế nào, Quách Thục Khuê theo Tôn Phúc Lợi sắp mười năm đều rõ ràng hơn ai khác. Ông ta không chỉ tham lam, hơn nữa điên cuồng, còn cực kỳ dối trá, thuộc loại người điển hình kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Rất nhiều lúc, ngay cả bản thân Quách Thục Khuê cũng buồn bực: ông nhận hối lộ thì nhận đi, cần gì giả bộ giống như Bao Thanh Thiên? Còn nữa, nhận hối lộ thì nhận đi, cần gì mỗi lần đều muốn một kẻ làm thư ký như gã làm kẻ truyền tay?
Ngay từ đầu Quách Thục Khuê quả thật không hiểu được, còn cho rằng lãnh đạo tín nhiệm mình. Nhưng bắt đầu tư năm trước, trong lòng gã cũng mơ hồ rõ ràng, lão hồ ly này đã dối trá tới một trình độ biến thái. Quật thật là hơi biến thái, tâm lý vặn vẹo. Hơn nữa, lão cáo già, đây là phòng ngừa nếu chẳng may, thật sự tới thời khắc mấu chốt rồi, lão sẽ lập tức làm sạch bản thân ---- mà Quách Thục Khuê thư ký này, sẽ bị lão làm việc nghĩa không chùn bước mà đẩy ra làm kẻ chịu tội thay.
Sắc mặt Quách Thục Khuê chậm rãi trở nên dữ tợn. Gã chậm rãi kéo ngăn kéo ra, lấy đồ trong bao đen nhỏ ra, sau đó lại nhét bao đen nhỏ vào.
Mười năm! Mình đi theo lão từ khi lão lên làm Bí thư Quận ủy, đi theo làm tùy tùng nhiều năm như vậy, phần lớn thư ký lãnh đạo khác làm nhiều nhất năm năm bắt đầu trao quyền cho cấp dưới mà làm quan, mà bản thân đến nay vẫn là một cấp phó phòng. Quách Thục Khuê không hề che lấp mà phóng thích oán hận trong lòng mình, cánh tay to mọng hơi phát run.
Nhiều năm như vậy, tiền qua tay mình tiến vào túi cáo già kia sẽ không thấp hơn mười vạn đi? Khóe miệng Quách Thục Khuê lộ ra một chút âm trầm, không kìm nổi hừ lạnh một tiếng:
- Lão quả thật coi ông đây trở thành thằng ngốc, vẫn không chịu để ông trao quyền cho cấp dưới, là sợ ông tiết lộ ngọn nguồn của lão đi? Trong mắt lão, mình quả thật đã thành một con chó không biết nói chuyện rồi...
Ngoài cửa, vợ gã liều mạng mà đập cửa:
- Ngươi nằm ngay đơ ở đâu? Nhanh chóng đi tắm rửa cho bà, cả người mùi rượu thối chết người!