Trong đó có một bộ phận là người mà Lý Đại Niên lúc trước đã đề bạt lên. Lý Đại Niên tuy rằng đã rời chức khỏi Đông Sơn, nhưng ông ta hiện nay lại là Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh có nền kinh tế phát triển mạnh nhất nước, lại là Ủy viên Bộ chính trị. Địa vị Đảng nội quyết định sự phát triển trong tương lai của Lý Đại Niên, dám đắc tội với ông thì không nhiều lắm.
Hơn nữa, quan hệ Lý Đại Niên và An Tại Đào như thế nào và An Tại Đào đã biểu thị phải kiên quyết giúp Lý Đại Niên thu thập tàn cục ở đây. Đủ loại nhân tố chồng lên nhau, về phần những cán bộ do Lý Đại Niên đề danh đều thuận lợi thông qua, không ai tỏ vẻ dị nghị.
Đây là điều đương nhiên, và nó nằm trong dự kiến của An Tại Đào.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của An Tại Đào, chính là những cán bộ mà Hám Tân Dân đề danh đã bị không ít những Ủy viên thường vụ khác tỏ vẻ nghi hoặc. Tỏ vẻ nghi hoặc không phải là mục đích chính, mà làm cho người đó rút lui thay thế bằng người của mình mới là mục đích chính.
Nếu là trước đây thì sẽ không xuất hiện tình huống này, nhưng hiện tại Hám Tân Dân rõ ràng sắp bị trung ương chuyển đi chỗ khác, đến tỉnh ngoài nhiều lắm là làm một Bí thư Tỉnh ủy bình thường. Lực ảnh hưởng của ông ta ở quyền lực cao tầng tỉnh Đông Sơn đã bị suy yếu.
Lòng người dễ thay đổi. Quan trường cũng như thế khiến cho An Tại Đào trong lòng pha vài phần cảm thán. Đồng thời, cũng đã mang đến một lời cảnh báo cho hắn, quyền lực phân tranh ở cao tầng không đơn giản như ở cở sở. Nó phức tạp và hay thay đổi.
Người thứ nhất làm khó dễ chính là Phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Gia Ung.
Tôn Gia Ung khoát tay, thản nhiên nói:
- Đồng chí Tân Dân, đồng chí Tại Đào, người khác thì tôi không có ý kiến, nhưng duy chỉ có đồng chí Hoàng Đại Sơn được đề bạt làm Giám đốc sở Giao thông thì tôi cảm giác không ổn. Vì sao lại không ổn? Không phải là nói đồng chí Hoàng Đại Sơn không đáng tin cậy, càng không phải nói thành tích của anh ấy không đủ lớn, mà là sở Giao thông dù sao cũng là một bộ môn có tính nghiệp vụ chuyên nghiệp. Nhân vật số một của Sở Giao thông không chỉ quản lý mà còn phải am hiểu nghiệp vụ, càng phải có kinh nghiệm trong công tác sản xuất. Nhưng đồng chí Hoàng Đại Sơn thì sao? Là cán bộ xuất thân từ công tác Đảng, tôi đã chú ý đến lý lịch của anh ta. Từ Bí thư Đảng ủy thị trấn đến Bí thư Huyện ủy, rồi đến Phó bí thư Thành ủy quản lý Đảng và quần chúng. Để một người chỉ có kinh nghiệm quản lý công tác Đảng mà thiếu kinh nghiệm quản lý ngành sản xuất làm Giám đốc sở Giao thông thì mọi người cảm thấy thích hợp sao?
- Không thích hợp, rất không thích hợp!
Tôn Gia Ung không chỉ có tự quyết định mà còn đề cao âm điệu, biểu lộ sự kiên quyết phản đối của ông ta.
Lời nói của Tôn Gia Ung khiến Hám Tân Dân nghe xong, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nhưng Hám Tân Dân còn chưa kịp nói gì thì Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Giai liền phụ họa:
- Ừ, không sai, không sai. Tôi cũng hiểu được vấn đề này. Đồng chí Hoàng Đại Sơn nếu phù hợp với điều kiện đề bạt thì đề bạt, không có vấn đề gì lớn. Nhưng chúng ta nên đặt anh ấy ở một vị trí thích hợp hơn.
- Giống như vừa rồi Bí thư Tại Đào đã nói, chúng ta cần phải đặt những cán bộ thích hợp vào những cương vị thích hợp, lúc này mới phù hợp với nguyên tắc tổ chức, cũng là cơ sở quan trọng để thúc đẩy sự nghiệp của chúng ta tiến về phía trước.
- Không chỉ là có Hoàng Đại Sơn, mà còn có Cơ Bằng Viễn ở sở Xây dựng, Lưu Xuân Tú ở UBND tỉnh đều tồn tại vấn đề như thế. Nghiệp vụ tố chất và năng lực công tác đều không thích hợp. Tôi đề nghị điều chỉnh lại một chút. Thậm chí có thể giảm đi một số người, đem ánh mắt nhìn ra xa hơn. Trong đội ngũ cán bộ của chúng ta có rất nhiều đồng chí ưu tú, xuất sắc hơn.
Chu Gia khoát tay, kết thúc lời phát biểu của mình.
Chu Giai vừa dứt thì Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Chu Hoành Vĩ cũng phát biểu ý kiến cùng quan điểm. Ba người đều nói như vậy, không khí trong hội trường lập tức sôi nổi hẳn lên. Rất nhiều Ủy viên thường vụ mồm năm miệng mười bắt đầu nghi ngờ. Ủy viên thường vụ, Bí thư Thành ủy Thiên Nam Ma Minh Lương lại trực tiếp dùng bút đỏ khoanh tròn một vài người rồi sau đó bắt đầu đưa ra ý kiến.
Mọi người đều nói, không khí nhìn qua thì tưởng như sôi nổi nhưng lại thành ra hỗn loạn. Bất giác Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân sắc mặt trở nên khó coi, khóe miệng hơi co giật.
Duy trì trầm mặc ngoại trừ Hám Tân Dân thì còn có An Tại Đào và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hạ Hầu Danh và Phó chủ tịch thường trực mới đến Trần Sáng. An Tại Đào không hề tỏ thái độ, mà cũng lười tỏ thái độ. Hắn không có người thích hợp để lựa chọn, trộn lẫn vào đám nước đục này để làm gì. Còn Hạ Hầu Danh là bởi vì nguyên nhân chức vụ, không tiện tỏ thái độ. Là Trưởng ban tổ chức cán bộ, ông ta có thể đem cán bộ mình thích vào trong danh sách, nhưng không thể dễ dàng biểu lộ thái độ của mình, lại không thể công khai ủng hộ người nào của lãnh đạo Tỉnh ủy.
An Tại Đào thờ ơ lạnh nhạt, biết hội nghị lần này sẽ chẳng có kết quả. Hắn âm thầm liếc mắt nhìn Hám Tân Dân, không khỏi than thầm một tiếng, tiếp tục duy trì trầm mặc, cố ý tránh ánh mắt xin giúp đỡ của Hám Tân Dân.
Cuộc tranh luận vẫn tiếp tục. Bỏ qua thể diện, rất nhiều Ủy viên thường vụ đã không còn e dè, đều đưa ra những ứng cử viên của mình. Nhìn qua thì biết được, vì hội nghị lần này, mọi người đã chuẩn bị từ lâu.
- Haha, nếu mọi người vẫn tiếp tục có sự tranh luận, thì tôi nghĩ như vầy, trước cứ tạm giữ yên. Qua hai ngày nữa, chúng ta tiếp tục thảo luận.
Mọi người không nói gì. Hám Tân Dân sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên đứng dậy.
Lúc này hội nghị đã diễn ra được hai giờ, nhưng vẫn không đạt được kết quả nào. Hám Tân Dân tức giận đến không nói ra lời, bởi vì những ứng cử viên mà mọi người phản đối trên cơ bản đều là người ông ta đề bạt. Mãi cho đến hơn 5h chiều mà cũng vẫn chưa đạt thành nhận thức chung, cuối cùng không giải quyết được gì.
Hám Tân Dân phẩy tay bỏ đi. An Tại Đào mặt không chút thay đổi, cũng đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa. Khi đang đi, đột nhiên hắn cảm thấy đằng sau mình có người, nhìn lại thì thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ Hạ Hầu Danh thì không khỏi dừng lại, cười nói:
- Trưởng ban Hạ Hầu!
- Bí thư An, có một chuyện tôi cần nói với cậu.
Hạ Hầu Danh hạ giọng nói.
An Tại Đào ồ lên một tiếng:
- Vậy thì đến văn phòng của tôi đi.
Hai người sóng vai nhau, nói nói cười cười bước đến phòng làm việc của An Tại Đào. Lý Bình đã sớm chờ sẵn ở đó. Văn phòng Tỉnh ủy đã xếp cho y một phòng làm việc sát bên cạnh phòng của An Tại Đào, bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ lãnh đạo.
Nếu An Tại Đào chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy bình thường thì Lý Bình sẽ không hưởng thụ sự đãi ngộ có hẳn một gian làm việc trên lầu của văn phòng Tỉnh ủy. Các thư ký của lãnh đạo thường làm việc chung trong một phòng, nhưng An Tại Đào sẽ là Bí thư Tỉnh ủy tiếp theo nên Tiết Thu Điền đã cố ý an bài điều đó.
An Tại Đào đối với điều này cũng không phản đối, nên Tiết Thu Điền trong lòng rất cao hứng. Mọi việc đều có sự bắt đầu, vấn đề là thời gian, chỉ cần y cẩn thận, kiên nhẫn, sẽ không khó mà dựa vào hành động thực tế đạt được sự tán thành và thưởng thức của An Tại Đào, thậm chí là trọng dụng.
- Trưởng ban Hạ Hầu, mời ngồi!
An Tại Đào mời Hạ Hầu Danh ngồi xuống, cũng không bước lại bàn làm việc mà cùng ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Hạ Hầu Danh. Lý Bình khẩn trương mang trà đến cho Hạ Hầu Danh, sau đó đặt thêm một tách trà trước mặt An Tại Đào. Về sau, còn đặt một hộp khăn giấy ở chính giữa hai người, và mang thêm một dĩa mứt cà chua bi.
Hạ Hầu Danh liếc mắt nhìn Lý Bình cười nói:
- Tiểu tử này quả không tồi, nhìn qua là rất có ánh mắt. Đây là đồng chí nào của phòng Thư ký?
An Tại Đào cười cũng không trả lời. Hạ Hầu Danh chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có khả năng hứng thú với Lý Bình, liền chủ động chuyển sang đề tài khác:
- Bí thư An, hội nghị hôm nay quả thật không thoải mái.
Hạ Hầu Danh thăm dò:
- Danh sách những người đó đều đã được thông qua trong hội nghị thường vụ trước kia, nhưng hôm nay lại làm ra nhiều vấn đề như vậy. Bí thư An, Ban tổ chức cán bộ giai đoạn trước đã làm rất nhiều công tác, nếu đẩy ngã nó thì tương đương với việc cấp cho chúng tôi khối lượng công việc gia tăng.
Đề bạt cán bộ là chuyện đại sự, một số trình tự của Ban tổ chức cán bộ An Tại Đào trong lòng rất rõ ràng. Hạ Hầu Danh sở dĩ nói đến chuyện này, đơn giản chỉ là thăm dò, có cớ để nhìn thấy thái độ và lập trường của An Tại Đào.
Nếu An Tại Đào nguyện ý ủng hộ Hám Tân Dân, hơn nữa ông ta là quản lý của Ban tổ chức cán bộ, trong hội nghị thường vụ sẽ hình thành một lực lượng rất mạnh. Cho dù là có một số Ủy viên thường vụ phản đối nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến sự thuận lợi thông qua. Phải biết rằng, An Tại Đào là Bí thư Tỉnh ủy tương lai, những Ủy viên thường vụ khác không thể không nể mặt hắn.
Cho nên, thái độ và lập trường của An Tại Đào rất quan trọng, quyết định hướng đi quyền lực cao tầng ở tỉnh trong tương lai, cũng quyết định danh sách cán bộ đề bạt có được thông qua hay không.
An Tại Đào trên mặt không biểu lộ gì, chỉ mỉm cười. Đủ để nhìn ra, những người trong danh sách bị nghi ngờ ngày hôm nay có một số cũng có quan hệ với Hạ Hầu Danh. Đừng nhìn ông ta trong cuộc họp không nói gì, càng không biểu lộ thái độ của mình nhưng nhớ đến mối quan hệ tốt đẹp của ông ta với Hám Tân Dân, An Tại Đào cũng cảm thấy bình thường trở lại.
Điều này có nghĩa, tìm đến mình chỉ sợ là có Hám Tân Dân ám chỉ đằng sau. Hám Tân Dân đã bỏ qua cái giá và mặt mũi của mình, khiến cho Hạ Hầu Danh ra mặt.
Nhưng An Tại Đào quả quyết sẽ không dễ dàng biểu lộ thái độ. Tối thiểu, bây giờ còn chưa phải lúc hắn chính thức tỏ thái độ.
- Trưởng ban Hạ Hầu, tôi vừa mới đến tỉnh công tác, đối với tình huống ở tỉnh vẫn còn chưa hiểu hết.
An Tại Đào thong thả nói:
- Chuyện đề bạt cán bộ, Ban tổ chức cán bộ đã làm rất nhiều công tác, đồng thời cũng đã nghe qua ý kiến và đề nghị của các lãnh đạo khác của Tỉnh ủy.
An Tại Đào đá trái bóng về lại cho Hạ Hầu Danh. Hạ Hầu Danh trong lòng bất mãn, nhưng đương nhiên là không biểu lộ ra ngoài. Sau khi nói vài câu tào lao với An Tại Đào, cũng liền xin phép ra về.
Kết thúc giờ làm, Lý Binh đi phía sau An Tại Đào bước xuống lầu, trong tay cầm công văn và cái tách cho hắn. Dưới lầu, Hoàng Thao cũng đã khởi công xe chờ sẵn.
Sau khi lên xe, An Tại Đào đột nhiên cười hỏi:
- Lý Bình, hai người buổi tối ăn cơm như thế nào?
Lý Bình cười nói:
- Bí thư An, chúng tôi góp tiền nấu ăn chung với nhau. Tôi mua đồ ăn còn anh Hoàng thì nấu. Tay nghề làm bếp của anh Hoàng không tồi đâu, hương vị rất ngon.
- Ồ, phải vậy không? Anh Hoàng, tay nghề của anh không tồi thì hôm nào tôi cũng muốn nếm thử một chút.
An Tại Đào mỉm cười, Hoàng Thao và Lý Bình cùng cười, nhưng trong lòng bọn họ đương nhiên cũng biết rõ, An Tại Đào là tùy ý nói, không có khả năng thật sự nếm tay nghề làm bếp của Hoàng Thao. Đường đường một lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy, như thế nào lại có thời gian nhàn rỗi chạy đến khu tập thể độc thân để ăn cơm với một lái xe. Cho dù là An Tại Đào có lòng cũng không thể phân thân đi được.
- Cứ kiên nhẫn một chút, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, công tác được ổn định thì tìm một cơ hội đưa gia đình đến luôn, tránh người nhà hai người oán hận tôi.
An Tại Đào cười nói một câu.
Lý Bình và Hoàng Thao khẩn trương cười cảm ơn lãnh đạo đã chiếu cố, trong lòng rất cao hứng.
Hoàng Thao vốn đối với đường sá ở Thiên Nam cũng không quen thuộc lắm. Nhưng từ chỗ ở của An Tại Đào đến cơ quan Tỉnh ủy, y cả ngày hôm nay không có việc gì nên chạy qua chạy lại một chút, cho quen thuộc với tình hình giao thông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn 6h, Hoàng Thao lái xe chở An Tại Đào về tiểu khu. Thấy Lý Bình có chút gì muốn nói lại thôi, An Tại Đào thản nhiên cười:
- Lý Bình, có chuyện gì muốn nói với tôi à?
Lý Bình thoáng do dự một chút, cắn răng, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An, Bí thư Hoàng và Chủ tịch Mã ở Phòng Sơn hôm nay điện thoại cho tôi, nói bọn họ muốn đến thăm lãnh đạo, hỏi lãnh đạo thời gian gần đây có rảnh không?
An Tại Đào lập tức trầm mặc. Lý Bình trong lòng run lên, biết mình lắm miệng, khiến cho An Tại Đào phản cảm. Y trong nháy mắt liền toát mồ hôi, âm thầm mắng mình lắm mồm, không nên quản việc của Hoàng Hiểu Phong.
An Tại Đào trầm mặc một hồi, sau đó thản nhiên nói:
- Anh nói cho bọn họ biết, bảo họ đừng tới, tôi thời gian rất bận nên không rảnh tiếp bọn họ.
- Vâng, tôi biết rồi, Bí thư An.
Lý Bình cung kính nói, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Hai người đều từ Phòng Sơn đến, về sau phải chú ý một chút. Tôi cũng vậy mà hai người cũng vậy, thân phận chúng ta đều thay đổi.
An Tại Đào vừa bước xuống xe, vừa nhẹ nhàng nói vài câu, sau đó bước nhanh đi.
Thế nên, Lý Bình muốn xuống xe mở cửa thay cho hắn cũng không kịp.
Ngày hôm sau, vào buổi sáng, trước sau có bốn Ủy viên thường vụ tỉnh ủy gọi điện thoại cho An Tại Đào nói về việc đề bạt cán bộ. An Tại Đào trong lòng biết rất rõ, bất kể bọn họ thăm dò hay là thỉnh cầu, hắn đều giống như một tảng đá cứng, ai đến cũng không.
Các Ủy viên thường vụ càng làm hung, thì hắn càng có thể phán đoán được tình thế. Kỳ thật, lúc này đây, quyền lực phân tranh sẽ trợ giúp hắn đứng vững gót chân ở Tỉnh ủy. Từ góc độ của người xem, hắn hy vọng chuyện này có thể tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, khiến cho dấu hiệu phân hóa quyền lực trong cao tầng Tỉnh ủy ngày càng rõ rệt.
Nói cách khác, An Tại Đào hy vọng nhìn thấy một tình thế càng thêm trong sáng hóa trong cao tầng quyền lực Tỉnh ủy.
Buổi chiều ngày thứ ba, dưới sự triệu tập của An Tại Đào, hội nghị thường vụ tiếp tục họp thảo luận về ứng cử viên đề bạt. Trong cuộc họp, gần như là không có sai biệt gì với lần trước. Ngay từ đầu cuộc họp, các Ủy viên thường vụ đều vì lợi ích riêng của mình mà biện luận.
Kỳ thật, ý đồ bọn họ không cần nói đến Hám Tân Dân, ngay cả An Tại Đào cùng với Phó chủ tịch tỉnh Trần Sáng trong lòng đều rõ như ban ngày. Đơn giản chỉ là muốn chia cái bánh ngọt lợi ích chính trị mà thôi. Hám Tân Dân khi bị điều đi rồi, dựa vào cái gì mà muốn chiếm hết lợi ích chứ? Nếu phải đi thì nên đi trong giác ngộ. Trước khi đi mà còn muốn tranh quyền với mọi người thì thật là tức cười.
Đương nhiên, việc tranh chấp này cũng biểu hiện một nội hàm nào đó. Có những lãnh đạo tuy không có cán bộ đề bạt nhưng vẫn làm bộ đề bạt vì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị quyền lực trong bộ máy Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy sau này.
An Tại Đào vẫn duy trì trầm mặc như trước. Phó chủ tịch thường trực tỉnh vẫn vậy, Hạ Hầu Danh cũng thế. Hám Tân Dân tức giận bất bình tiến hành tranh luận với các Ủy viên thường vụ khác, thậm chí có thể nói là làm mất đi phong độ của mình.
Thấy một số Ủy viên thường vụ không ngờ không nể mặt mình, Hám Tân Dân đột nhiên phẫn nộ, vỗ bàn âm trầm nói:
- Danh sách này đã được thông qua trong hội nghị thường vụ lúc trước. Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đã tiến hành bước đầu khảo sát, thực hiện những trình tự của bộ phận. Lúc ấy, các vị đang ngồi đây, ngoại trừ đồng chí An Tại Đào, đồng chí Trần Sáng thì ai cũng đều giơ tay đồng ý. Nhưng sao đến bây giờ, một số đồng chí lại đưa ra ý kiến bất đồng. Làm sao vậy? Chúng ta tiếp tục trong hội nghị này cãi cọ nhau, hay là muốn đẩy ngã nó? Đây là sự tình mà Bí thư Đại Niên khi còn đảm nhiệm đã định ra. Bí thư Đại Niên đi chưa được hai ngày, chúng ta ở trong này xảy ra cảnh nội chiến. Quả thật chẳng hiểu ra làm sao!
Hám Tân Dân tức giận nên lời nói cũng khó nghe.
Khụ khụ!
Không ngờ xảy ra tình huống như thế, An Tại Đào không thể cứ duy trì trầm mặc, khẩn trương đứng ra hòa giải. Hắn ho khan vài tiếng, cất cao giọng nói:
- Haha, mọi người tranh luận với nhau, chứng tỏ rằng việc đề bạt cán bộ quả thật tồn tại vấn đề. Như vậy đi, tôi đề nghị đem chuyện này báo cáo cho Bí thư Trương Đức Phúc đang dưỡng bệnh tại Yên Kinh, để nghe ý kiến của Bí thư Trương một chút. Tôi cũng sẽ đến Yên Kinh để giáp mặt báo cáo với Bí thư Trương, đồng thời cũng đại diện cho Tỉnh ủy và UBND thăm hỏi Bí thư Trương.
- Mặt khác, tôi cho rằng, Tỉnh ủy và UBND tỉnh hẳn là phái một số đồng chí đến Yên Kinh, liên hệ với văn phòng của chúng ta ở Yên Kinh vì Bí thư Trương phục vụ.
An Tại Đào cất cao giọng.
Đối với đề nghị của An Tại Đào, Trần Sáng là người thứ nhất hưởng ứng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư An.