Chợt, hắn thản nhiên cười, trong giọng nói cũng không có gì là bất ngờ hoặc nghi hoặc cả:
- Xin chào, Tiết tiểu thư, nghe nói cô đã đi Mỹ, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
Trong điện thoại, Tiết Yến hiển nhiên là bất ngờ, mỉm cười:
- Không nghĩ đến lâu như vậy mà Phó Chủ tịch thành phố An còn có thể nhớ rõ tôi, vừa mới nghe giọng là đã nhận ra được rồi. Đầu tiên tôi phải cảm ơn Phó Chủ tịch thành phố An.
- Nói thật, tôi chờ điện thoại của Tiết tiểu thư lâu rồi. Tôi mấy ngày nay còn đang cân nhắc, thì Tiết tiểu thư đã gọi điện thoại đến. Tập đoàn xí nghiệp Vân Lan đã đến nước này rồi, nếu cứ để mãi thì chỉ sợ là phải phá sản thôi.
An Tại Đào giọng nói rất bình thản, tốc độ rất chậm. Nghe xong lời nói của hắn, Tiết Yến đột nhiên tinh thần rung mạnh, một hồi lâu mới tỉnh táo trở lại. Trong điện thoại truyền đến một mảnh yên lặng, An Tại Đào cũng vẫn không cúp điện thoại, vẫn giữ điện thoại chờ.
- Phó chủ tịch thành phố An, sao anh lại nói như vậy? Anh nói vậy là có ý gì?
Một lát sau, Tiết Yến mới nhỏ giọng hỏi, giọng nói có vẻ hơi kích động.
- Tôi nghĩ, trong điện thoại không thể nói rõ được.
An Tại Đào thản nhiên nói:
- Tôi nghĩ, nếu Tiết tiểu thư bất cứ lúc nào có thể trở về nước thì chúng ta không ngại gặp mặt nói chuyện chứ? Nói chuyện về vận mệnh của tập đoàn Vân Lan, cũng như là tiền đồ của cô. Như thế nào?
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn lịch treo tường, vừa cười nói:
- Hiện tại đã là giữa tháng. Thời gian không đợi con người. Tiết tiểu thư khi nào đến Phòng Sơn thì có thể đến trực tiếp văn phòng tìm tôi.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong thì An Tại Đào liền nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến ở Quy Ninh. Mã Hiểu Yến đã sớm đến Quy Ninh để nhận chức, hiện giờ đang mạnh mẽ đẩy mạnh xây dựng lực lượng cho mình. Việc xây dựng và quy hoạch kinh tế cho huyện Quy Ninh do An Tại Đào thiết kế lúc trước, trải qua nhiều năm phát triển đã trở thành một bản mẫu công trình cho việc xây dựng của một thành phố nhỏ.
Ngày 6 tháng 6, việc giao lưu kinh nghiệm chia sẻ công tác xây dựng thành phố nhỏ trong cả nước sẽ được cử hành tại Quy Ninh. Sẽ có rất nhiều Phó chủ tịch thành phố quản lý mảng xây dựng kinh tế đến tham dự. Đây là hội nghị lớn nhất được tổ chức tại Quy Ninh trong năm nay. Thành phố Phòng Sơn đối với hội nghị này cũng rất coi trọng. Trong cuộc khai mạc ngày hôm qua, Chủ tịch thành phố Đông Phương và Phó chủ tịch thành phố Lãnh Mai đã cùng nhau tham dự. Trong đợt tham dự hội nghị này, Lãnh Mai có thể lên phát biểu những tư tưởng trọng yếu.
- Hiểu Yến? Không phải em đang ở buổi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm sao? Sao có thời gian rảnh mà gọi điện thoại vậy?
An Tại Đào cười nói.
Đầu dây bên kia, Mã Hiểu Yến cười hì hì:
- Hội nghị lần này, em làm sao mà có thời gian rảnh chứ? Em là Chủ tịch thành phố phải hỗ trợ công tác chứ. Hơn nữa, hôm nay cả một ngày đều là đi khảo sát, hiện tại mọi người đang ở ngoại ô, buổi chiều thì muốn đến thăm khu kinh tế mới Tư Hà. Có mấy Phó chủ tịch thành phố đi cùng, nên em không đi theo.
- Haha, loại hội nghị này nói trắng ra là tiêu tiền mua thanh danh. Tuy nhiên, loại tiêu tiền này xem ra cũng đáng. Anh thấy gần đây Quy Ninh xuất hiện trên các phương tiện truyền thông rất nhiều, gần như là nổi tiếng. Lần hội nghị này đối với sự phát triển của em trong tương lai cũng có sự ưu đãi.
An Tại Đào thong thả nói.
- Em? Haha, em còn muốn tiền đồ gì nữa?
Mã Hiểu Yến lắc đầu:
- Chức Chủ tịch thành phố này em cũng đủ thấy phiền rồi. Anh không thấy sao? Chuyện của tập đoàn Vân Lan có khó giải quyết không? Còn chuyện của Dân Thái là sao? Sao Lộ Binh lại không chịu hợp tác với anh? Em nghe nói bọn họ cự tuyệt không tham gia kế hoạch tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan.
Mã Hiểu Yến có chút lo lắng, nhẹ nhàng nói:
- Cơm thì phải ăn từng miếng, chứ không thể ăn một ngụm. Anh đừng có nôn nóng. Kỳ thật thì cho dù doanh nghiệp này trong tương lai có đóng cửa, với anh cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
An Tại Đào cười, cũng không nói tình hình thực tế cho Mã Hiểu Yến biết. Không phải là hắn không tin Mã Hiểu Yến, mà là cảm thấy không cần phải vậy.
Kỳ thật, hắn trong lòng hiểu được, Mã Hiểu Yến nói rất đúng. Ngay cả việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan không thành công, một doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng một thời cuối cùng phải phá sản thì cũng không sinh ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với hắn. Tuy nhiên, An Tại Đào là người làm việc trước sau luôn vẹn toàn. Nếu kế hoạch tổ chức lại tài sản là do hắn đề xuất thì hắn phải kiên trì thực hiện, tận lực biến nó thành thành công. Còn quá trình như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
- Đúng rồi, em còn một chuyện muốn nói.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng cười:
- Khổng Lâm đang ly hôn đấy, nghe nói ông xã của cô ấy làm Cục Lâm Nghiệp Nghiêm Minh Cương vừa mới lén lút tặng quà tham ô. Kết quả là cái chức Phó cục trưởng cục Lâm Nghiệp cũng không làm được, mà một trăm ngàn cũng đi luôn.
- Ồ? Có việc này sao? Sao em lại biết được?
An Tại Đào trong lòng chấn động, nhưng cũng cười hỏi lại:
- Haha, chuyện này đã được lan truyền ở chỗ em rồi. Nghe nói là hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau túi bụi, khiến hàng xóm nghe được.
- Anh đoán Nghiêm Minh Cương đã đút lót tiền cho ai?
Mã Hiểu Yến cười. Cô là Chủ tịch thành phố, là nữ cường nhân trong quan trường, cũng chỉ có trước mặt người đàn ông của mình thì mới thả lỏng, lộ ra tính tình phụ nữ trời sinh của mình.
- Ngô Quốc Cẩm?
An Tại Đào hỏi.
An Tại Đào nói chuyện xong với Mã Hiểu Yến thì nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào. Hắn cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đi ra cửa thì nhìn thấy, hình như từ hành lang đầu bên kia, trong văn phòng của Ngô Quốc Cẩm truyền ra âm thanh tranh cãi kịch liệt, thỉnh thoảng còn có tiếng đồ vật bị quăng loạn xạ hoặc là tiếng chửi rủa.
Một số nhân viên của Ủy ban nhân dân thành phố tụ tập bên ngoài cửa văn phòng, nhìn qua hành lang bên kia, nhỏ giọng bàn tán, nhìn thấy An Tại Đào thì mọi người khẩn trương quay trở về văn phòng của mình, làm bộ như ra vẻ công việc bộn bề.
Bành Quân từ nhà vệ sinh trở về, nhẹ nhàng ghé vào tai của hắn, nhỏ giọng nói:
- Lãnh đạo, là Nghiêm Minh Cương của Cục Lâm nghiệp, hiện nay đang ở trong phòng Ngô Quốc Cẩm làm ầm ĩ lên. Ngay cả thư ký cũng không can được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghiêm Minh Cương hôm nay tìm đến Ngô Quốc Cẩm, vốn là muốn khẩn cầu ông ta một chút, xem là về sau còn có cơ hội được đề bạt hay không. Y nghĩ rằng, Ngô Quốc Cẩm đã nhận của y một trăm ngàn, cho nên khi Ngô Quốc Cẩm đề bạt cái ả đàn bà lẳng lơ Tạ Dung Dung kia, thì tiếp theo nói như thế nào cũng phải có sự đền bù cho y chứ.
Một trăm ngàn cũng không phải là một con số nhỏ. Đừng nhìn vợ chồng Nghiêm Minh Cương là cán bộ cơ quan, nhưng kết hôn nhiều năm như vậy cũng tích cóp không bao nhiêu. Toàn bộ gia sản chỉ có hơn một trăm ngàn.
Nghiêm Minh Cương lén lút đem tiền đi đút lót, chuyện này Khổng Lâm cũng biết. Nhưng vì tiền đồ của Nghiêm Minh Cương nên cũng đành liều. Nếu có thể thành thì rất nhanh có thể thu hồi lại vốn. Nhưng trước đó không lâu, Cục Lâm Nghiệp đã đề bạt một Phó cục trưởng, là cán bộ Tạ Dung Dung của cục, mà không phải Nghiêm Minh Cương.
Một trăm ngàn coi như đã đổ sông đổ biển. Lần này, Khổng Lâm vừa tức giận lại vừa đau lòng, đem toàn bộ cơn giận giải phóng trên người Nghiêm Minh Cương. Hai vợ chồng làm ầm ĩ lên, thậm chí còn động tay động chân, còn đệ cả đơn ly hôn.
Lẽ ra Ngô Quốc Cẩm cũng thiếu đạo đức. Anh không làm được gì cho người ta thì đừng nhận tiền của người ta. Nhận tiền mà không làm, thì cái loại phẩm chất nhận hối lộ này cũng thật sự kém. Nếu anh chịu khó nói với người ta vài ba câu, bảo là sẽ cân nhắc lại cơ hội đề bạt người ta, mang đến một hy vọng hư ảo, thì Nghiêm Minh Cương cũng không làm ầm ĩ lên như vậy.
Nhưng Ngô Quốc Cẩm ngay cả lời nói mềm mại cũng không chịu nói. Điều này làm cho Nghiêm Minh Cương trong lòng cảm thấy không thoải mái. Trong lòng không thoải mái thì liền biểu hiện ra ngoài. Nghe Nghiêm Minh Cương ám chỉ việc mình nhận tiền mà không làm, Ngô Quốc Cẩm cũng là thẹn quá hóa giận, không chỉ không dịu xuống, mà còn đập bàn chửi chó má, khiến thư ký phải lôi Nghiêm Minh Cương ra ngoài.
Cái này đã hoàn toàn chọc giận Nghiêm Minh Cương. Nghiêm Minh Cương lúc này mới đẩy viên thư ký của Ngô Quốc Cẩm ra, quay trở lại mắng thẳng vào mặt Ngô Quốc Cẩm. Cuối cùng, đẩy viên thư ký ra ngoài, chốt cửa lại, hai người bên ngoài làm ầm ĩ lên. Viên thư ký của Ngô Quốc Cẩm nghe lời qua tiếng lại, biết sự việc này có chút không ổn, nhưng cũng chần chừ không báo cảnh sát hoặc lãnh đạo Ủy ban nhân dân.
- Ngô Quốc Cẩm, anh đừng có ép người quá đáng. Tôi sẽ đến Ủy ban Kỷ luật tố cáo anh nhận hối lộ và tán tỉnh phụ nữ. Đừng tưởng là tôi không biết chuyện của anh và ả Tạ Dung Dung kia.
Nghiêm Minh Cương hung hăng đá vào sofa của Ngô Quốc Cẩm một chút, thở hổn hển chỉ vào Ngô Quốc Cẩm lớn tiếng nói:
- Nếu anh không sắp xếp công việc cho tôi, vậy thì trả tiền lại cho tôi. Một trăm ngàn lận. Nếu trả lại thì tôi để yên, còn không thì anh không yên với tôi đâu.
Ngô Quốc Cẩm ngồi trên ghế, tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Ông ta run run chỉ tay nói:
- Bịa đặt, phỉ bang! Nghiêm Minh Cương, ai nhận tiền của anh? Thối hoắc! Anh lập tức ra ngoài cho tôi. Nếu không tôi bảo người của Cục công an thành phố bắt cậu đi.
Sự tình đã đến nước này thì Nghiêm Minh Cương cũng bất chấp tất cả. Y phun một ngụm nước bọt, cười lạnh nói;
- Ông đừng có lấy thói quan liêu hách dịch của mình làm tôi sợ. Đây chỉ là hù dọa dân chúng. Lão tử không ngán đâu. Ông báo cảnh sát đi, tôi không sợ đâu.
- Thật sự tôi chưa hề gặp qua cái loại cán bộ vô sỉ như ông. Ngô Quốc Cẩm, ông là đồ vô sỉ. Du côn, lưu manh cũng biết tiếng của ông mà. Ông đường đường là Phó chủ tịch thành phố, không ngờ là có ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Nghiêm Minh Cương không sợ chút nào, đột nhiên vỗ bàn làm việc của Ngô Quốc Cẩm, vươn tay ra:
- Muốn tôi đi phải không? Đưa tiền đây! Đem trả tiền lại cho tôi thì tôi sẽ đi ngay.