Công tác không biết lảm được bao nhiêu, nhưng gây ra động tĩnh không nhỏ.
Trên hành lang lầu ba Ủy ban nhân dân thành phố hôm nay, An Tại Đào và Ngô Quốc Cẩm đang đụng đầu. Văn phòng Ngô Quốc Cẩm ở hành lang phía tây, còn văn phòng An Tại Đào thì ở phía Đông. Phòng vệ sinh thì ở giữa, nên hai người đụng nhau trên đường đến phòng vệ sinh.
-Ồ, đồng chí Tại Đào.
Ngô Quốc Cẩm chậm rãi bắt tay An Tại Đào, đôi mắt đầy vẻ đắc ý không che giấu được.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Lão Ngô…
Ngô Quốc Cẩm cười ha hả:
-Đi, cùng đi đi. Đi tiểu, đi tiểu.
An Tại Đào vẫn cười, cùng Ngô Quốc Cẩm vào phòng vệ sinh. Hai người sóng vai trước bồn tiểu, vừa đi tiểu vừa vờ vịt nói chuyện.
-Gần đây đồng chí Tại Đào bận rộn chuyện gì vậy?
-Ha ha, đang phối hợp với Chủ tịch thành phố Đông Phương xây dựng hiệu năng cơ quan hành chính.
-Ôi dào, vẫn là đồng chí Tại Đào thanh nhàn. Hai ngày nay tôi bị Bí thư Tống lôi đi, dẫn tổ xuống thăm dò tài sản một công ty tư nhân, làm muốn sứt đầu mẻ trán, mệt chết khiếp. Tôi đã có tuổi thế này, sao có thể chịu nổi? Cho nên hôm nay tôi phải nghỉ nửa ngày, chiều mới làm tiếp.
-Ồ, không biết các anh điều tra tập đoàn Vân Lan đến mức nào rồi, có tiến triển mới gì không?
-Chưa có tiến triển gì mới. Thật ra doanh nghiệp này cũng không tệ lắm, chỉ là ngân hàng đòi nợ hơi gấp, tài chính không theo kịp. Tôi thấy, chỉ cần thành phố đứng giữa hòa giải một chút, để họ đòi nợ chậm lại, có lẽ vấn đề cũng không lớn lắm.
Ngô Quốc Cẩm cười ha hả:
-Tôi đang chuẩn bị xin chỉ thị chỉ thị của Bí thư Tống, xin Bí thư Tống ra mặt phối hợp. Cái ngân hàng quỷ quái đó thật không biết điều.
Khóe miệng An Tại Đào hơi nhếch lên, cười vu vơ, kéo quần lên rồi đi ra ngoài, phía sau còn nghe truyền đến tiếng ho khan đắc ý của Ngô Quốc Cẩm.
Ra khỏi phòng vệ sinh, An Tại Đào thở ra một hơi đầy tức giận, nghiến chặt răng lại. Trong cục diện mà hắn bố trí, vốn không có mặt Ngô Quốc Cẩm. Nhưng nếu tên mập tham lam này không biết sống chết, ngớ ngẩn chủ động chui vào thì An Tại Đào cũng không ngại giải quyết luôn y một phen.
Thời gian qua đi chóng vánh, nháy mắt đã đến cuối tháng.
Gần đây An Tại Đào dồn sức cho công tác thường vụ ở Ủy ban nhân dân thành phố. Hắn chủ trì triển khai toàn bộ hoạt động đại chỉnh đốn tác phong nhằm gia tăng hiệu năng của các cơ quan hành chính trong thành phố. Từ cơ quan chính phủ thành phố đến các quận huyện cùng các khu Cao Tân, khu kinh tế mới Tư Hà, đều phải "chỉnh đốn và cải cách, xúc tiến, nâng cao" tác phong và hiệu năng làm việc một cách nghiêm túc.
Mỗi ngày đều như vậy, Ngô Quốc Cẩm cùng tổ công tác điều tra ở tập đoàn Vân Lan với tiến độ rất chậm. Cũng có thể vì tình hình phức tạp. Hơn nữa, tập đoàn thôn Vân Lan lại không phối hợp, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào có kết quả lý tưởng. Mặt khác, cũng do Tống Nghênh Xuân âm thầm bày mưu đặt kế khiến Ngô Quốc Cẩm cứ chầm chậm điều tra.
Ủy ban Kỷ luật thành phố tiếp nhận vụ án Tiết Đức Bản. Dưới sự chỉ đạo của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, cơ quan kiểm tra kỷ luật đang tổ chức điều tra. Đủ các dấu hiệu cho thấy, tương lai không xa, Tiết Đức Bản có thể sẽ thoát thân được. Tin tức này truyền ra, khiến tập đoàn Vân Lan càng thêm vững chắc, xu thế cổ phần tập đoàn Vân Lan hai ngày nay càng thêm đắt giá. Không ngờ liên tục trong bốn ngày đều tăng cả. Gần như bắt đầu phiên giao dịch vào 9 giờ sáng đã được mua với số lượng lớn, sau đó không thấy bán ra. Vô cùng rõ ràng, có một lượng lớn tài chính cung không đủ cầu thúc đẩy trong đó.
Buổi sáng, An Tại Đào mở trang mạng giá cổ phiếu cổ phần Vân Lan, nhìn biểu đồ hàng ngày, khóe miệng nhếch lên bình thản. Thị trường chứng khoán từ trước đến nay đều có biểu đồ trời quang mây tạnh. Những sự kiện và chủ đề luôn là nguyên nhân dao động của giá cổ phiếu. "Kết cục" của Tiết Đức Bản so ra nhẹ hơn với thị trường dự đoán, hơn nữa lại có tin tức tập đoàn Vân Lan sẽ "cải tử hoàn sinh" một cách nhanh chóng, đủ khiến cho giá cổ phiếu tăng vọt trong một thời gian.
Đương nhiên, việc tăng giá thế này cũng chẳng chứng minh được việc gì. Đầu cơ vào cổ phiếu nào đó, nếu kiếm đủ rồi thì rút ra, cổ phiếu Vân Lam chỉ trong vài ngày sẽ hiện nguyên hình. Đến lúc đó, nhà đầu tư nghe được tin này sẽ bán đổ bán tháo.
An Tại Đào quay lại nhìn tờ lịch trên bàn. Hôm nay là thứ Ba, một tháng sáu, ngày Quốc tế thiếu nhi. Buổi chiều hắn còn có một hoạt động, đến Trường Tiểu học Thực nghiệm Phòng Sơn ở đường Trung tâm kiểm tra chỉ đạo công tác, đồng thời xem như đại diện Ủy ban nhân dân thành phố chúc mừng thiếu niên nhi đồng nhân ngày hội.
Hoạt động này vốn Lãnh Mai nên đi, vì Lãnh Mai được phân công quản lý giáo dục. Nhưng hai ngày nay Lãnh Mai không khỏe, nên xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh. An Tại Đào xót cho cô nên chủ động thay cô đi một chuyến. Dù sao bình thường hắn cũng hỗ trợ Đông Phương Du lo toàn bộ công tác hành chính trong thành phố, đi một chuyến cũng hợp lý.
Có tiếng gõ cửa nho nhỏ.
An Tại Đào ngẩng lên, đưa mắt nhìn, thản nhiên nói:
-Vào đi.
Một chàng trai khoảng hai lăm hai sáu tuổi xuất hiện nơi cửa. Anh ta mi thanh mục tú, mang kính, dáng dấp thư sinh, nhưng có hơi chút ngại ngùng.
-Chủ tịch thành phố An, anh tìm tôi sao?
Anh chàng này có vẻ sợ sệt, thậm chí tay chân còn hơi luống cuống. Xem bộ dạng như vậy, ắt hẳn là mới đến cơ quan làm việc không lâu, lần đầu một mình gặp mặt lãnh đạo lớn như An Tại Đào, nên hơi căng thẳng.
An Tại Đào nhìn anh ta, biết đây là thư ký của văn phòng Ủy ban nhân dân, Lý Bình, năm trước mới vào đại học, là người gần nhất mà hắn chọn thay thế Bành Quân.
Đối với cán bộ cấp bậc lãnh đạo mà nói, lựa chọn thư ký cũng không phải là chuyện nhỏ. Phải rất thận trọng, nếu không, bên mình luôn có một "phần tử bất lương" thì sẽ tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Bành Quân cẩn thận khảo sát mười mấy người trẻ tuổi trong hai phòng thư ký của Ủy ban nhân dân và thành ủy, suy đi nghĩ lại mới đề cử được hai người. Lý Bình là một trong số đó.
An Tại Đào nhìn sơ qua bối cảnh giáo dục và tình hình gia đình của Lý Bình, cảm thấy anh ta cũng không tồi. Anh ta là người kín đáo, hành văn cũng không có gì trở ngại. Chủ yếu anh ta vẫn còn là một tờ giấy trắng, tạm thời còn chưa nhiễm những thói xấu trong cơ quan chính phủ. Đây là nguyên nhân mấu chốt khiến hắn muốn dùng Lý Bình. An Tại Đào khẽ mỉm cười:
-Tiểu Lý, nào, vào đi. Mời ngồi.
Lý Bình kính cẩn bước vào, ghé mông ngồi vào sô pha, mặt hơi ửng đỏ.
-Hôm nay tìm cậu đến đây, chủ yếu là muốn nói chuyện với cậu. Phó Trưởng ban thư ký Bành Quân đề xuất với tôi hai người đảm nhiệm chức thư ký của tôi, cậu là một trong đó. Con người tôi không thích xã giao, không cần cậu đi sớm về trễ, nhưng làm việc bên cạnh tôi, có thể sẽ phải làm nhiều hơn với các lãnh đạo khác. Cậu phải chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ cực khổ đó.
An Tại Đào không hề khách sáo, nói thẳng vào vấn đề chính.
Lý Bình biết, nếu lúc này mình làm ra vẻ khẩn trương một chút, thì có lẽ chức vụ thư ký cho Chủ tịch thành phố An liền tuột mất. Cậu ta cố gắng ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, kính cẩn cười nói:
-Cảm ơn Chủ tịch thành phố An đã coi trọng, tôi nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, cố gắng công tác, phục vụ lãnh đạo thật tốt, làm trợ thủ đắc lực cho lãnh đạo.
An Tại Đào cười ha hả:
-Cậu không cần khẩn trương như vậy. Nếu chỉ ở cạnh tôi mà cậu đã khẩn trương như vậy, thì sau này sao chúng ta có thể ở chung được? Ừ, thả lỏng chút đi. Tôi không phải mãnh thú hay nước lũ, không làm chết người đâu. Ha ha…
Đang nói chuyện thì Bành Quân gõ cửa bước vào, thấy An Tại Đào đang nói chuyện với Lý Bình bèn mỉm cười với cậu ta.
-Lý Bình, tôi sẽ hướng dẫn cậu một thời gian, hy vọng cậu cố gắng dụng tâm, mau chóng nhập vai. Nhớ kỹ, chúng ta làm việc bên cạnh lãnh đạo, phải tỉ mỉ, suy xét vấn đề phải toàn diện, miệng phải kín, Cậu chỉ cần làm được ba việc này thì công tác không thành vấn đề.
-Dạ.
Lý Bình đứng dậy, cúi đầu trả lời:
-Tôi biết rồi, Trưởng ban thư ký Bành.
Bành Quân lại nhìn Lý Bình, quay đầu cúi người nói khẽ vào tai An Tại Đào. Lông mày của An Tại Đào dựng ngược, gật gật đầu, thuận tay cầm chuột click vài cái. Quả nhiên trên mạng có tin mới. Cổ phiếu Vân Lan vừa rồi còn tăng giá, giờ đột nhiên bán đổ bán tháo. Trong vòng vài phút ngắn ngủi, đã tan tác như gió cuốn mây bay. Trên biểu đồ chỉ là một đường đi xuống u ám, nhìn thấy ghê người, vô cùng bắt mắt.
Chỉ cần nhập từ khóa "cổ phiếu Vân Lan" thì quả nhiên là dựa theo sự sắp xếp của Hội Giám sát Chứng khoán, trên sàn giao dịch chứng khoán từ nửa giờ trước đã công bố lệnh cưỡng chế cổ phiếu Vân Lan, bắt đầu từ ngày 4 tháng 6. Hội Giám sát Chứng khoán đã nộp thông cáo lên sở. Cổ phiếu Vân Lam xuất hiện vấn đề kinh doanh nghiêm trọng, nhiều khoản nợ ngân hàng kếch xù, không còn cách trả nợ, bị ngân hàng khởi tố. Vì bảo hộ ích lợi và duy trì tính trong sạch của chứng khoán, phải đình chỉ và chỉnh đốn chứng khoán Vân Lan. Hội Giám sát chứng khoán yêu cầu công ty Vân Lan trễ nhất là cuối tháng 6 phải báo cáo đánh giá tài sản và báo cáo của chủ nợ.
Thông báo còn nhấn mạnh, nếu công ty Vân Lan không thể giải quyết nợ nần và nguy cơ trước hạn, thì Hội Giám sát Chứng khoán sẽ xem xét việc xử lý cổ phiếu Vân Lan.
Tin tức khủng khiếp này vừa được tuyên bố thì thị trường chứng khoán lập tức bùng nổ. Nhà cái biết được tin tức sớm, đương nhiên là bán số lượng lớn cổ phần với giá cao. Thật ra từ chiều qua, các nhà cái đã âm thầm lợi dụng thời cơ để ra tay, và khi tin tức lọt vào tai những người chơi nhỏ thì phần lớn người muốn chạy đã không còn kịp nữa rồi.
Thị trường chứng khoán đầy mùi thuốc súng, tiếng kêu than dậy trời.
Khóe miệng An Tại Đào nhếch lên cười rồi lập tức biến mất. Hắn đã sớm có được tin tức từ Bắc Kinh. Nghe nói Hội Giám sát chứng khoán đang tiến hành điều tra tình hình nợ nần của công ty Vân Lan, hắn đã âm thầm châm thêm lửa thông qua chút "sức ảnh hưởng" của các mối quan hệ. Thật ra hắn cũng không nói ngoa, chỉ là thông qua người trong Hội Giám sát Chứng khoán phản ánh tình hình thực tế cho lãnh đạo cấp cao của Hội Giám sát Chứng khoán mà thôi.
Đương nhiên, thật sự thúc đẩy lãnh đạo Hội Giám sát Chứng khoán quyết tâm đình chỉ xử lý phó Vân Lan chính là vì giá cổ phiếu tăng vọt bất thường.
Đình chỉ, còn phải đối mặt với nguy cơ điều tra, lần này tập đoàn Vân Lan cũng chỉ có thể tổ chức lại tài chính xí nghiệp, bằng không thì phải phá sản thanh toán. Hơn nữa, gần như có thể dự đoán được chuyện tổ chức lại. Trên tỉnh và thành phố đã khá sốt ruột. Tống Nghênh Xuân chắc chắn sẽ "lật lọng", thay đổi thái độ ngay.
Dù sao, công ty đưa được ra thị trường cũng xem như là tài nguyên ưu thế. Vất vả mới ra được thị trường, nếu bị đình chỉ thì tổn thất rất lớn. Để đem được tài nguyên từ Phòng Sơn về lại Đông Sơn, chỉ có thể dứt khoát tiến hành tổ chức lại tài sản hẳn hoi.
An Tại Đào nhìn một cái. Bành Quân hiểu ý, quay đầu lại nhìn Lý Bình.
-Lý Bình, cậu về chuẩn bị trước một chút đi. Chiều nay lãnh đạo phải xuống trường Tiểu học Thực ngiệm tham gia hoạt động. Cậu xuống liên lạc với người của Cục giáo dục, sắp xếp hành trình cho lãnh đạo, sau đó báo cho tôi.
-Dạ.
Lý Bình cung kính đáp, vội vàng rời đi để liên lạc công việc cho An Tại Đào.
Bành Quân nhìn thấy bóng Lý Bình xa dần, mới nhẹ nhàng nói:
-Sếp, anh thấy cậu nhỏ này thế nào? Hay là khảo sát cậu ấy một thời gian, nếu không được thì thay đi.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
-Thôi được rồi, cậu ấy đi. Người điềm đạm, trầm ổn, chỉ còn hơi ngượng ngùng. Cậu hướng dẫn cậu ấy nhiều một chút.
Bành Quân gật đầu, đột nhiên dường như nhớ ra chuyện gì, hạ giọng nói:
-Sếp, vừa rồi trước khi em đến đây, nghe nói dượng của Lý Bình là Bí thư Tống Tử Lâm.
-Ủa? Sao thế được? Cậu xác định sao?
An Tại Đào có chút bất ngờ, giật mình nói.
-Sao cậu ấy lại là cháu Bí thư Tống Tử Lâm được? Ruột hả? Sao tin tức lại được giữ kín như thế?
-Nghe nói là cháu của vợ trước Bí thư Tống. Vừa rồi em nghe Chu Quân nói. Tính cách Lý Bình thường ngày rất khiêm tốn thành thật, ít khi nói lung tung, không nhìn ra được là người có quan hệ. Em thật sự bất ngờ.
-Hơn nữa, cũng chưa từng nghe nói Bí thư Tống có chiếu cố đặc biệt gì với cậu ấy.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, hơi do dự. Nếu Lý Bình thật sự là cháu của Tống Tử Lâm thì hiện tại hắn rất khó xử. Nếu dùng, để cháu của Tống Tử Lâm bên người, dường như hơi bất cập. Nhưng nếu không dùng thì dường như là không nể mặt Tống Tử Lâm, khiến cho khi Tống Tử Lâm biết được thì trong lòng không thoải mái, phá hư quan hệ đồng minh hữu hảo giữa hai người mới xây dựng xong.
-Thôi được rồi, cậu ấy đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
An Tại Đào khoát tay.
-Cậu về trước đi. Hai ngày này cậu không cần làm việc gì khác, chuyên tâm chuẩn bị các hạng mục tổ chức lại tập đoàn Vân Lan. Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, thì chúng ta lập tức đẩy mạnh. Chúng ta lần này không làm thì thôi, nếu làm thì sẽ phải có hiệu quả trong thời gian ngắn nhất.
-Dạ, em hiểu rồi, sếp đừng lo. Em về trước.
Bành Quân kính cẩn đáp.
An Tại Đào trầm ngâm một lúc, rồi chủ động gọi điện thoại cho Tống Tử Lâm. Tống Tử Lâm đang chăm sóc cây lan quân tử trong phòng làm việc của ông ta. Cuối năm nay Tống Tử Lâm đến tuổi về hưu, giờ cũng không còn lo được việc gì nữa. Cơ bản còn bao nhiêu sức lực thì dồn hết vào việc câu cá trồng hoa, chuẩn bị tư tưởng về hưu cho tốt.
Về lý thuyết, Tống Tử Lâm xem như là một cán bộ lãnh đạo khá tốt. Dù phải về hưu, trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn có thể tự điều chỉnh được.
Đột nhiên điện thoại reng. Thấy số của An Tại Đào, biết vì sao hôm nay hắn gọi đến đây, liền mỉm cười tiếp điện thoại:
-Đồng chí Tại Đào, sao hôm nay lại rảng rỗi gọi cho tôi vậy?
An Tại Đào cười ha hả:
-Lãnh đạo, đây là ngài phê bình tôi rồi… Giờ không phải tôi gọi điện đến thỉnh tội với lãnh đạo sao?
-Chậc chậc, xem cậu nói kìa. Cậu đường đường chính chính là phó Bí thư Thành ủy, phó Chủ tịch Thường trực thành phố, là nhân vật thứ ba trong thành phố. Còn tôi giờ sắp về hưu, còn muốn xen vào sao? Sau này có việc gì còn muốn nhờ đồng chí Tại Đào giúp đỡ mà? Hả?
Tống Tử Lâm nửa đùa nửa thật nói.
An Tại Đào vừa cười vừa nói chuyện với Tống Tử Lâm, cuối cùng cũng nói ra ý đồ thật sự:
-Lãnh đạo này, ngài cũng thật là… Cháu trai ngài là Lý Bình đang làm việc trong Văn phòng Ủy ban nhân dân, sao không thông báo cho tôi biết một tiếng?
An Tại Đào cũng đã đoán được vài phần. Nếu Lý Bình giấu diếm thân phận lâu như vậy, sở dĩ giờ ngẫu nhiên lại tiết lộ ra, đơn giản chỉ vì Tống Tử Lâm thông qua miệng Chu Quân và Bành Quân để cho mình biết.
Tống Tử Lâm im lặng vài giây, sau đó khẽ thở dài một tiếng.
-Lý Bình không phải là đứa tệ đâu, nó thành thật lắm. Nó là cháu vợ trước của tôi, từ nhỏ đã không có cha, thân thế khá đáng thương. Quan trọng là nó rất mạnh mẽ, chưa bao giờ tìm tôi nhờ giúp đỡ. Sau khi nó tốt nghiệp đại học thì thi vào cơ quan. Tôi vốn muốn sắp xếp cho nó vào Thành ủy, nhưng nó chết sống gì cũng không chịu.
An Tại Đào "ồ" một tiếng. Hắn biết vợ trước của Tống Tử Lâm vì bệnh mất sớm. Người vợ hiện tại mới cưới được mười năm.
-Là thế này, lãnh đạo. Ừ, cậu ấy rất được. Con người thẳng thắng, công tác chăm chỉ. Tôi chuẩn bị chuyển cậu ấy đến làm thư ký của tôi. Hôm nay gọi đến để hỏi ý lãnh đạo xem ngài đồng ý hay không.
Tống Tử Lâm lại khẽ thở dài:
-Đồng chí tại Đào đúng là có tình cảm. Tôi sắp phải về hưu, sau này trông cậy đồng chí Tại Đào cố gắng chiếu cố cho nó. Cũng may thằng nhỏ này rất biết tự cố gắng, sẽ không gây phiền toái gì cho cậu đâu. Ừ, để nó làm bên cạnh cậu, rèn luyện nhiều một chút, tương lai cũng kiếm được một chức quan đàng hoàng. Tôi cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa với Tố Cầm…
Buổi chiều, An Tại Đào cùng phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Bành Quân, Cục trưởng Cục Giáo dục Tôn Cát, cùng các cán bộ tương quan của phòng Giáo dục quận xuống thị sát trường Tiểu học Thực nghiệm ở đường Trung tâm, liên hoan với mấy thầy trò hơn nửa giờ. Mới từ trường học bước ra đã nhận được thông báo của Văn phòng Thành ủy, nói Tống Nghênh Xuân mời họp Thường vụ khẩn cấp. Hắn buộc phải lập tức quay về tham gia cuộc họp.
An Tại Đào nghe điện thoại xong, cười nói với Bành Quân đang an vị trong xe:
-Bành Quân, chúng ta thay đổi lộ trình, đi Thành ủy. Bí thư Tống triệu tập hội nghị Thường vụ. Ha ha… gần đây Thành ủy mời họp Thường vụ dày đặc, đến là có tư thế gió thổi mưa giông trước bão.
Về đề tài này, Bành Quân không dám tiếp lời lộn xộn, chỉ có thể cười cười đáp trả.
Tất cả Ủy viên Thường vụ đều đến đông đủ, chỉ còn lại có An Tại Đào. An Tại Đào cắp chiếc cặp màu đen của mình, đẩy cửa bước vào, vội vàng cười nói:
-Để mọi người đợi lâu, trên đường kẹt xe. Ha ha…. Vừa rồi tôi tham gia một hoạt động của Cục Giáo dục. Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi mà.
Nói xong, An Tại Đào chạy nhanh đến chỗ của mình.
Tống Nghênh Xuân gượng cười:
-Đồng chí Tại Đào đã đến rồi. Tốt lắm, các đồng chí, chúng ta họp. Các đồng chí, hiện giờ sự tình đột nhiên thay đổi. Sáng nay Hội Giám sát Chứng khoán đã nội lệnh cưỡng chế cổ phần Vân Lan lên sở, bắt đầu đình chỉ từ ngày 4 tháng 6. Yêu cầu họ cuối tháng phải nộp đủ báo cáo đánh giá tài sản và báo cáo nợ. Lời lẽ nghiêm khắc vô cùng, dường như nếu tập đoàn Vân Lan không thực hành biện pháp có tính thực tế, không thể giải quyết được nguy cơ nợ nần và nguy cơ kinh doanh, thì sẽ xử lý cổ phần Vân Lan.
-Tất cả mọi người đều biết, đối với địa phương chúng ta, bồi dưỡng một công ty đưa ra thị trường là không dễ dàng. Nên chúng ta nếu không thể không tiếc trả giá để bảo vệ cổ phần Vân Lan, thì tối thiểu, cũng phải bảo vệ cái xác tài nguyên này, không thể đánh mất như vậy được. Một công ty được đưa ra thị trường, phải trải qua thao tác hơn một năm, không hề dễ dàng.
Tống Nghênh Xuân khoát tay, trầm giọng nói:
-Tất cả mọi người đều bàn bạc xem, phải ứng phó thế nào. Đồng chí Tại Đào, anh có cao kiến gì không?
An Tại Đào vừa mới ngồi xuống, chợt nghe Tống Nghênh Xuân nhắc đến tên mình, không khỏi liền mỉm cười:
-Đồng chí Ngô Quốc Cẩm theo sự sắp xếp của Thành ủy, dẫn đầu tổ công tác xuống tập đoàn Vân Lam kiểm toán. Hôm trước tôi còn nghe anh ấy nói, căn cứ vào kết quả điều tra nhận thấy, tập đoàn Vân Lan không có vấn đề gì lớn quá, chỉ cần thành phố phối hợp với ngân hàng một chút, không thúc nợ cấp bách như vậy, thì bọn họ sẽ được cứu vãn nhanh chóng. Bí thư Tống, tôi thấy hay là anh là Bí thư Thành ủy, đại diện Thành ủy, chính thức tìm mấy lãnh đạo ngân hàng nói chuyện, khiến bọn họ rút đơn kiện, cho tập đoàn Vân Lan thêm một thời gian. Cứ như vậy, nguy cơ nợ nần vừa rồi của tập đoàn Vân Lan sẽ dễ giải quyết hơn.
Thấy An Tại Đào tỉnh bơ chống đối lại mình, Tống Nghênh Xuân nhíu chặt mày, sắc mặt rất khó coi. An Tại Đào vừa dứt lời, Tống Tử Lâm cũng nhẹ nhàng phụ họa một câu:
-Đúng vậy, Thành ủy hẳn nên nói chuyện với mấy ngân hàng đi, xem bọn họ làm thế nào? Tuy là đơn vị tự quản lý, nhưng cũng không thể chỉ nhìn đến lợi ích kinh tế của mình mà không để ý đến ổn định đại cục trong thành phố chứ? Khiến bọn họ cho tập đoàn Vân Lan thêm một thời gian, xem như bọn họ giúp đỡ địa phương xây dựng kinh tế.
Sắc mặt Tống Nghênh Xuân vô cùng u ám, nhưng Tống Tử Lâm không thèm để ý, cứ tiếp tục ngồi đó, đĩnh đạc nói. Dù sao ông ta cũng tự giác về hưu, nói chuyện cũng không cần e dè nhiều như trước nữa.
Đột nhiên ,Tống Nghênh Xuân hơi thẹn quá hóa giận, vỗ bàn, nói với phó Trưởng ban thư ký Thành ủy kiêm Chánh Văn phòng Thành ủy, Hoàng Phủ Cang đang cắm cúi ghi chép:
-Hoàng Phủ Cang, cậu lập tức gọi điện thoại cho Ngô Quốc Cẩm, hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tổ công tác đã xuống đó lâu như vậy, sao lại còn chưa có một kết quả điều tra rõ ràng? Đám người này không biết làm ăn cái gì nữa! Nhanh đi, bảo y lập tức quay về, báo cáo cho hội nghị thường vụ.
Hoàng Phủ Cang cũng không dám nói gì, vội đáp lời, khẩn trương đi gọi điện thoại.
An Tại Đào ngồi đó, thần sắc bình tĩnh, thầm trao đổi ánh mắt hiểu ý với Đông Phương Du và Tống Tử Lâm.
Hoàng Phủ Cang rời đi, không khí trong phòng họp lập tức trở nên nặng nề.
Đám Ủy viên Thường vụ ngồi buồn bực ở đó. Có người hút thuốc, có người quay đầu ra nhìn cửa sổ, lại có người cúi đầu xuống bản ghi chép trong hội nghị không biết viết gì. Tống Nghênh Xuân tay siết chặt chén nước, sắc mặt dần trở nên dữ tợn.