Mục lục
Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tại Đào khoát tay:

- Vào trong hãy nói.

Bành Quân vội bước vào, đóng cửa lại, rồi đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, đặt bảng thời khóa biểu lên, nhẹ nhàng nói:

- Lãnh đạo, xin hãy xem cái này trước.

Nói xong, Bành Quân cầm lấy tách trà của An Tại Đào, yên lặng đến bình nước thay cho hắn một tách khác, đem đặt lên bàn.

An Tại Đào vội nhìn lướt qua bảng thời khóa biểu trong ngày do Bành Quân soạn, cũng không xem kỹ, liền ném qua một bên. Hắn trầm ngâm một lát:

- Bành Quân, sáng nay đi điều tra nghiên cứu ngành phục vụ công cộng, cậu định thời gian là mấy giờ?

Bành Quân nhìn đồng hồ đeo tay, kính cẩn cười nói:

- Lãnh đạo, vì lãnh đạo không xác định, tôi cũng không thông báo thời điểm cụ thể với Cục trưởng Giải Vân. Dù sao, ngày hôm nay họ cũng đã chuẩn bị đâu vào đó, lãnh đạo có thể đi bất cứ lúc nào. Để họ chờ một chút cũng được.

An Tại Đào ồ một tiếng, lắc đầu:

- Đừng để người ta đợi lâu, báo cho Cục trưởng Giải Vân, mười giờ chúng ta nhất định đến.

- Được, lãnh đạo, tôi lập tức đi thông báo. À, còn nữa, lãnh đạo có muốn lãnh đạo ngành cùng đi khảo sát? Bên Uỷ ban nhân dân thành phố chắc chắn sẽ có một Phó trưởng ban thư kýcùng đi, là Phó trưởng ban thư ký Hướng Trung Hoa.

Bành Quân hết sức cẩn thận quan sát vẻ mặt của An Tại Đào.

Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố chủ yếu phục vụ Chủ tịch thành phố. Mỗi Phó chủ tịch thành phố đều có một Phó trưởng ban thư ký phục vụ, An Tại Đào là Phó chủ tịch thường trực thành phố, đương nhiên không có ngoại lệ. Nhưng đối với nhiều Phó chủ tịch thành phố, Phó trưởng ban thư ký chỉ là chức vụ để bài trí, nhiệm vụ chủ yếu là nói hùa theo Trưởng ban Thư ký, không có bao nhiêu uy tín.

- Đừng cho họ đi theo, chúng ta đi càng ít người càng tốt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

An Tại Đào nhìn lướt qua Bành Quân, đột nhiên nhớ ra: nếu hắn thành công trong việc đề bạt Mã Hiểu Yến lên vị trí Chủ tịch thành phố Quy Ninh, chiếc ghế Chủ nhiệm Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà sẽ để trống.

Khu kinh tế mới Tư Hà là khu kinh tế mới cấp phó huyện, người đứng đầu khu pahir kiêm nhiêm nhiệm Uỷ viên thường vụ Thành uỷ Quy Ninh, đây là An Tại Đào định theo quy tắc hành chính, cho nên vị trí này thục tế là một chức quan béo bở, lúc trước nếu không có An Tại Đào dốc hết sức nâng đỡ, Mã Hiểu Yến không thể ngồi được vào chiếc ghế này.

Cho Bành Quân đi Khu kinh tế mới Tư Hà? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu An Tại Đào. Hắn nhìn theo bóng dáng cao lớn của Bành Quân đang rời đi, há miệng định gọi cậu ta lại, nhưng lưỡng lự một chút rồi im lặng không nói.

Thứ nhất, chuyện của Mã Hiểu Yến còn chưa thật sự xác định, lúc này nói ra, e hơi sớm; thứ hai, hắn mới làm Phó chủ tịch thường trực thành phố, đã sắp xếp cho thư ký riêng một chức vụ có thực quyền cấp cục phó, chắc chắn sẽ khiến người ta xầm xì bàn tán.

Hay là sau này có cơ hội rồi tính sau, An Tại Đào thầm thở dài.

Đối với Bành Quân, hắn rất khó xử. Bất kể là về mặt tình cảm hay về góc độ công tác, Bành Quân theo hắn đã nhiều năm, mấy năm nay cũng vất vả nhiều, theo lý cũng nên tìm cho cậu ta một vị trí thích hợp, lo liệu cho tiền đồ chính trị của cậu ta một chút; nhưng An Tại Đào cũng không muốn đổi thư ký, hắn đã quen được Bành Quân phục vụ, giữa hai người không chỉ có sự tín nhiệm mà còn có sự phối hợp ăn ý, nếu phải đổi người khác, hắn cảm thấy không thoải mái.

Bành Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước đi. An Tại Đào thở dài, trên đời không có tiệc nào không tàn, Bành Quân xứng đáng để tín nhiệm và cất nhắc, mình không thể vì mình mà làm chậm trễ tiền đồ của cậu ta. Cậu ta đã khá cứng tuổi, nếu không được đề bạt, nhanh chóng vượt qua cấp Cục phó, tương lai sẽ rất khó thăng tiến.

Nghĩ như vậy, An Tại Đào lập tức quyết định. Từ trước đến giờ hắn không phải là người thiếu dứt khoát, một khi đã có chủ ý sẽ quyết định rất nhanh.

Một thư ký thôi mà, không quen rồi sẽ quen, sự tín nhiệm có thể bồi dưỡng được, nếu không được hoặc không thích hợp thì có thể thay người khác, không nên vì vậy mà chậm trễ tiền đồ của Bành Quân.

Một thời gian nữa, có thời cơ thích hợp, sẽ sắp xếp cho Bành Quân một vị trí cấp cục phó rồi tính sau, An Tại Đào quyết định dứt khoát.

An Tại Đào thong thả xuống lầu, Bành Quân đi theo sau, trong tay cầm túi và chén nước. Thật ra An Tại Đào rất ghét cái kiểu hình thức vờ vịt này, nhưng hầu hết các lãnh đạo khác đều như vậy, nếu hắn làm khác đi, không khỏi sẽ khiến người ta bất mãn, đồng thời cũng khiến thư ký khó xử.

Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Hướng Trung Hoa đã chờ sẵn dưới lầu. Người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, vóc dáng tầm thước, thuộc loại khi đi ra đường sẽ nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người, không để lại cho người khác một ấn tượng đặc biệt nào. Đã nhiều tuổi mới được đề bạt cấp Cục phó, điều đó có nghĩa cơ hội phía trước của Hướng Trung Hoa không còn nhiều.

May mắn lắm, nếu được lãnh đạo chủ chốt Thành uỷ chú ý, thì có thể thăng lên được nửa cấp, được bổ nhiệm làm Cục trưởng một ban ngành nào đó. Nếu vận khí không tốt, thì rất có khả năng ngồi mãi chức vụ này cho đến lúc về hưu.

Thấy An Tại Đào xuống, Hướng Trung Hoa vội bước tới mấy bước chào đón:

- Chủ tịch thành phố An!

Lú cs trước An Tại Đào có biết Hướng Trung Hoa, mỉm cười giơ tay ra bắt tay Hướng Trung Hoa:

- Lão Hướng, đã hơn một năm không gặp, dường như anh cũng già đi không ít, xem này, hai bên tóc mai không ngờ đã bạc cả.

Hướng Trung Hoa lúng túng cười cười, Bành Quân cũng cười.

Câu nói của An Tại Đào vốn chỉ để bày tỏ sự quan tâm, nhưng lọt vào tai Hướng Trung Hoa, lại gợi lên chuyện thương tâm khi ngày tháng dần qua mà đường làm quan lận đận, nụ cười có phần miễn cưỡng. Nhất là đối mặt với An Tại Đào tiền đồ vô lượng, tương lai rộng mở, còn mình thì lạnh lùng hiu quạnh, trong lòng Hướng Trung Hoa không khỏi khó chịu.

Chỉ có điều trước mặt một lãnh đạo mạnh mẽ, cứng rắn có thực quyền như An Tại Đào,khuôn mặt y đầy vẻ kính cẩn, đủ để che lấp tâm tình khác lạ.

An Tại Đào khoát tay:

- Thời gian không còn sớm, lão Hướng, anh lên xe của tôi đi, chúng ta đi một xe thôi, cho chiếc xe mở đường của cảnh sát trở về đi, tôi đi điều tra nghiên cứu, không cần phải phô trương.

Bành Quân do dự một chút, rồi vôi vàng bước tới nói với nhân viên do Cục công an phái tới, để họ quay về, sau đó quay lại mở cửa xe cho An Tại Đào và Hướng Trung Hoa.

- Chủ tịch thành phố An, xin mời.

Hướng Trung Hoa né qua một bên nhường, An Tại Đào cũng không khiêm nhượng, lên xe trước, sau đó Hướng Trung Hoa mới lên ngồi cạnh An Tại Đào, còn Bành Quân thì ngồi ở vị trí lái phụ, cạnh lái xe.

Theo quy định bất thành văn, vị trí lái phụ trong xe chuyên dùng của lãnh đạo thường dành cho thư ký.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK