Sáng sớm hôm sau, Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào rời khỏi Trần gia về lại Quy Ninh. Ngồi trên xe, Hạ Hiểu Tuyết tùy ý lật xem tờ báo chiều Đông Sơn, trong đó vô tình thấy ở trang 3 một bài báo về khu kinh tế nông nghiệp sinh thái Tư Hà thì liền cười hì hì, giơ báo lên:
- Ông xã, khu kinh tế của anh không tồi đấy. Em ở nước Mỹ cũng còn nghe thấy. Đúng rồi, ở khu kinh tế của anh có sản phẩm nông nghiệp nào cần bán ra thị trường nước Mỹ hay không?
An Tại Đào cười nói:
- Nguồn tiêu thụ các sản phẩm nông nghiệp sinh thái của khu kinh tế mới Tư Hà ở Nam Dương và Đông Nam Á cũng khá nhiều rồi, gần như là cung không đủ cầu. Còn các sản phẩm khác thì tạm thời vẫn còn chưa hoàn thành. Hơn nữa, người Mỹ đối với các sản phẩm nhập khẩu vẫn còn đặt ra những tiêu chuẩn chứng thực. Ngoài ra thì phí tổn mậu dịch rất lớn, chi bằng tiêu thụ trong nước thoải mái hơn.
Hạ Hiểu Tuyết cười khẽ:
- Ông xã không thể nói như vậy. Sao không để công ty của em làm đại lý cho anh? Em đang chuẩn bị về phương diện này.
An Tại Đào ngẩn ra:
- Em?
Hạ Hiểu Tuyết bĩu môi nói:
- Công ty tụi em không được sao? Thực lực của công ty An Hạ trong nước đang ở đỉnh cao. Anh là Chủ tịch huyện, còn em là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty An Hạ. Chúng ta tuy rằng là vợ chồng nhưng khi giải quyết công việc thì chúng ta là đối tác. Các anh đang thu hút đầu tư thì cũng nên để công ty An Hạ gia nhập vào.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Hiểu Tuyết, tụi em là Đại Bồ Tát, còn tụi anh chỉ là một ngôi miếu nhỏ. Các em đường đường là công ty đa quốc gia, sao có thể nhìn đến một huyện vùng xa như của anh chứ? Thôi đi, nếu em cảm thấy hứng thú thì đến khu kinh tế nói chuyện với chị Tôn.
Thấy hai người nói chuyện, lái xe Hoàng Thao quay đầu lại cười:
- Lãnh đạo, tôi chở anh đến Thành ủy để gặp Bí thư Trương. Sau đó tôi chở phu nhân về rồi quay trở lại đón anh.
Nghe một tiếng "phu nhân", Hạ Hiểu Tuyết khuôn mặt đỏ lên. Cô hơi chút ngượng ngùng:
- Anh Hoàng, về sau đừng khách sáo như vậy. Cứ gọi tôi là Hiểu Tuyết được rồi.
Hoàng Thao cười ha hả. Anh ta làm sao mà dám gọi là Hiểu Tuyết chứ.
- Như vậy đi, để em tìm một nơi trong thành phố ngồi chờ anh. Sau khi anh nói chuyện xong thì chúng ta lại cùng về huyện.
Nghe Hạ Hiểu Tuyết nói, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
10h sáng, Hoàng Thao lái xe đến trước cửa cơ quan Thành ủy. An Tại Đào xuống xe bước vào trong cơ quan, để cho Hoàng Thao chở Hạ Hiểu Tuyết đến quán cà phê cách đó không xa.
Vừa mới đi vào Thành ủy chưa được hai bước, An Tại Đào đột nhiên nhận được điện thoại của Phó chủ tịch thường trực Cổ Trường Lăng. Nhìn thấy số điện thoại di động của anh ta, An Tại Đào khẳng định là Cổ Trường Lăng đã nghe được phong thanh nào đó.
Lãnh Mai được điều đi, An Tại Đào sẽ tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy. Thế thì vị trí Chủ tịch huyện liền bỏ trống. Cổ Trường Lăng từ vị trí Phó chủ tịch thường trực lên tiếp nhận chức Chủ tịch huyện là thuận lý thành chương. Nhưng sự tình trong quan trường cũng không đơn giản như vậy, hẳn là sẽ xuất hiện sự việc bất thường. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cho nên y do dự thật lâu rồi gọi cho An Tại Đào. An Tại Đào ở thành phố năng lượng rất lớn. Bí thư Thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Trương hai vị lãnh đạo chủ chốt cũng rất coi trọng hắn. Không cần người trong quan trường, mà ngay cả người dân Quy Ninh cũng biết điều đó.
Khác thì không cần phải nói, chỉ đơn thuần việc Chủ tịch huyện An kết hôn thôi mà Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố đã tự mình đến chúc mừng thì đã chứng minh hết thảy.
Ý tứ của y rất rõ ràng, muốn An Tại Đào ở trước mặt Thành ủy đề cử, dìu dắt y một phen.
An Tại Đào đến bên cạnh bãi đậu xe của cơ quan Thành ủy, thấy không có ai thì liền nghe điện thoại. Quả nhiên, trong điện thoại, Cổ Trường Lăng rất uyển chuyển đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Đối với An Tại Đào mà nói, thời gian gần đây làm việc cùng với Cổ Trường Lăng rất là hợp ý. Cổ Trường Lăng là một cán bộ cấp huyện rất kiên định và tài cán, lại ở huyện công tác nhiều năm. Dựa theo cá nhân An Tại Đào mà nói thì hắn hy vọng Cổ Trường Lăng có thể tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện.
Nhưng đây không phải là việc mà hắn có thể định đoạt. Hơn nữa, tối hôm qua, hắn từ chỗ của Trần Cận Nam biết được sẽ có một người của đơn vị liên quan đến huyện Quy Ninh làm Chủ tịch huyện. Cổ Trường Lăng nhất định không có bất luận một cơ hội nào.
Biết rõ như thế nhưng An Tại Đào lại vẫn đồng ý. Dù sao thì hắn cũng muốn nâng đỡ Cổ Trường Lăng một phen.
Biết rõ không thể tiến cử nhưng đồng ý cũng là một loại thái độ, đồng thời cũng là một nghệ thuật quyền lực.
- Lão Cổ, anh cứ yên tâm. Tôi tuyệt đối không có bất luận vấn đề gì.
An Tại Đào hạ giọng nói:
- Lão Cổ, Bí thư Trương đang muốn tìm tôi nói chuyện. Tôi sẽ nói với Bí thư Trương về điều này. Đồng thời, anh bảo Mã Hiểu Yến lấy danh nghĩa Huyện ủy soạn thảo một văn bản. Sau khi tôi trở về sẽ ký ngay, qua vài ngày sẽ trực tiếp tiến cử anh với thành phố.
Cổ Trường Lăng trong lòng mừng rỡ, thanh âm liền lộ ra vài phần cảm kích:
- Cám ơn Chủ tịch huyện An.
- Lão Cổ à, giữa chúng ta còn khách sáo sao? Chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy, anh cũng nên hiểu cách đối nhân xử thế của tôi như thế nào. Việc hợp tác giữa chúng ta rất ăn ý, tôi đương nhiên hy vọng hai chúng ta có thể tiếp tục hợp tác, cùng nhau làm tốt công tác ở huyện.
An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, tôi cúp máy trước đây. Bí thư Trương còn đang chờ tôi.
An Tại Đào cúp điện thoại, nhanh chóng đi lên lầu, đến phòng làm việc của Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn quả thật là đang chờ hắn, nhìn thấy An Tại Đào gõ cửa tiến vào thì mỉm cười:
- Tiểu An đã đến rồi à?
- Bí thư Trương!
- Thật ngại quá, đồng chí Tiểu An, quấy rầy cậu trong tuần trăng mật như thế này. Nhưng công tác ở huyện quan trọng hơn nên đành làm phiền em dâu ở nhà.
Trương Bằng Viễn không quanh co, lòng vòng mà vào thẳng chủ đề chính:
- Đồng chí Lãnh Mai được điều đến làm Trưởng ban Thư ký Thành ủy. Đây là do Thành ủy và Ủy ban nhân dân xuất phát từ đại cục công tác của toàn bộ thành phố đã cho ra quyết định quan trọng, trải qua nghiên cứu của hội nghị Thường vụ Thành ủy, chuẩn bị cho cậu tiếp nhận trọng trách của Bí thư Huyện ủy. Cậu nên về chuẩn bị tư tưởng cho thật tốt.
- Đồng thời, tân Chủ tịch huyện vẫn còn chưa đến nhậm chức, công tác ở Ủy ban nhân dân huyện cậu cũng không thể lơi lỏng. Đồng chí Tiểu An, công tác trước mắt của huyện Quy Ninh đối với một Bí thư Huyện ủy mà nói thì rất phức tạp. Công trình nhiều, hạng mục nhiều, sự việc nhiều, tuyệt đối không thể sơ suất.
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, thẳng lưng nói:
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm!
Sau khi chính thức nói chuyện phân bổ xong, thần sắc của Trương Bằng Viễn liền dịu xuống. Khi đang cùng với An Tại Đào nói chuyện thì Phó trưởng ban Thư ký thành ủy Tống và thư ký của Trương Bằng Viễn đi đến, gia nhập vào cuộc nói chuyện.
Tùy ý nói thêm vài câu, hắn biết đến lúc mình phải ra về, bởi vì lãnh đạo đã có ý tiễn khách. Hơn nữa, Phó trưởng ban Thư ký Tống đến chỗ của Trương Bằng Viễn hiển nhiên là có công tác cần phải báo cáo. Vì thế hắn đứng dậy cười:
- Bí thư Trương, ngài đang bận, tôi không làm phiền ngài nữa. Tôi xin phép được trở về huyện bây giờ. Phó trưởng ban Thư ký Tống, thư ký Đổng, hen gặp lại.
Trương Bằng Viễn khoát tay:
- Được rồi!
An Tại Đào đi được vài bước, đột nhiên do dự quay đầu lại, làm như muốn nói gì rồi lại thôi.
Trương Bằng Viễn cười ha hả:
- Đồng chí Tiểu An có việc gì vậy? Nếu có chuyện thì cứ nói.
- Bí thư Trương, tôi xin đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Quy Ninh, xin tiến cử đồng chí Cổ Trường Lăng với Thành ủy đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Thứ nhất, đồng chí Cổ Trường Lăng tác phong làm việc vững chắc, uy tín trong quần chúng cao, năng lực lớn. Thứ hai, anh ấy đang là Phó chủ tịch thường trực huyện, phụ trách công tác của Ủy ban nhân dân huyện nhiều năm nên kinh nghiệm rất phong phú. Cho nên tôi….
An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì Trương Bằng Viễn đã cắt ngang lời nói của hắn:
- Ý kiến của cậu tôi đã biết. Nhưng việc này còn cần Thành ủy tiến thêm một bước nghiên cứu. Được rồi, cậu cứ về trước đi.
An Tại Đào ra vẻ xấu hổ, kính cẩn rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, Trương Bằng Viễn khẽ cười.
Phó trưởng ban thư ký Tống cũng cười:
- Bí thư Trương, không nghĩ đồng chí Tiểu An lại có nghĩa khí như vậy, không ngờ lại đề cử trợ thủ của mình. Người này tôi cũng biết, công tác quả thật rất vững chắc, ở Quy Ninh cũng đã tám năm.
Trương Bằng Viễn ồ lên một tiếng, nhưng không nói gì. Phó trưởng ban Thư ký Tống trong lòng căng thẳng, chủ động chuyển hướng sang công việc khác.
An Tại Đào dọc theo cầu thang chậm rãi đi xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái. Người khác thì không biết mối quan hệ giữa Phó trưởng ban Thư ký Thành ủy Tống và Cổ Trường Lăng nhưng hắn thì biết rất rõ. Đây chính là kết quả mà Lưu Ngạn đã âm thầm để ý trước đó.
Nếu như hôm nay không có sự xuất hiện trùng hợp của Phó trưởng ban Thư ký Tống thì An Tại Đào tuyệt không đề cập đến vấn đề của Cổ Trường Lăng.
Nhưng khi gặp dịp may mắn, An Tại Đào lập tức thay đổi chủ ý.
Hắn cần hướng Cổ Trường Lăng cho thấy thái độ của mình. Bởi vì hắn biết, có lẽ thời gian sau này, Cổ Trường Lăng sẽ là quân đồng minh cố định của hắn, trở thành một hạt nhân cứng rắn trong huyện phủ của hắn.
Ở trên đột nhiên phái đến một Chủ tịch huyện mới, nghe nói là rất có bối cảnh. Chuyện này thì không biết như thế nào nhưng lại khiến cho An Tại Đào sinh ra một cảm giác nguy cơ. Đây là một dự cảm tinh tế, mà sau khi An Tại Đào tái sinh vẫn rất tin tưởng vào dự cảm của mình. Mà trên thực tế, sau lại phát sinh rất nhiều chuyện đều chứng minh dự cảm của hắn là phi thường chính xác.