- Hiểu Tuyết, em đây là…
An Tại Đào vội chạy qua.
Hai má xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, ngón tay cô chỉ đống đồ vật lớn dưới chân còn có chiếc xe đạp phượng hoàng kia, cười hì hì nói:
- Chiều hôm nay cơ quan không có chuyện gì, em liền chuồn ra đi dạo phố, không nghĩ tới gặp bốc thưởng… Tiểu Đào, anh xem kìa, hôm nay vận may của em quá tuyệt vời, trúng nhiều phần thưởng như vậy… còn có một chiếc xe đạp, hì hì!
An Tại Đào cười cười:
- Cũng không tệ lắm nha. Chẳng qua, em mất bao nhiêu tiền, Hiểu Tuyết.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, ngay từ đầu cô chỉ mua thử 20 đồng, kết quả trúng một túi bột giặt. Dưới sự kích thích của phần thưởng và tiếng kêu gọi đầy đủ tính kích động của người tổ chưc bốc thưởng, cô lại lấy ra hơn một trăm đồng mua vé số, cào một đóng, lẻ tẻ cũng trúng không ít đồ, không ngờ tấm vé cuối cùng trúng một chiếc xe đạp.
- Không đến 200. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
- Có lời chưa? Tiểu Đào, anh cũng đi bóc đi, xem vận khí tay anh thế nào.
An Tại Đào nhíu mày:
- Hiểu Tuyết, anh xem chúng ta thấy tốt thì lui đi, xác suất trúng thưởng này không có khả năng cao như vậy, cũng phí phạm tiền, may mắn không có khả năng luôn rơi trên đầu em.
Hạ Hiểu Tuyết đang cao hứng, làm sao nghe vào được, ngay cả đống phần thưởng kia cũng không để ý, lôi kéo An Tại Đào chen vào đám người mua xổ số.
Đám người đông nghịt, tiếng huyên náo vang vọng trên không trung toàn bộ quảng trường. Mà loa công suất lớn trên quảng trường không ngừng truyền ra tiếng tuyên truyền quảng cáo người nào đó trúng thưởng, lại kích thích đoàn người nhiệt tình mua vé số.
- Hiểu Tuyết, em đi ra ngoài nhìn đồ vật kia, anh đi vào mua là được.
An Tại Đào cười khổ.
…
…
Không lay chuyển được Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào lấy ra 50 đồng hơi đau lòng mà đưa cho người bán vé, tùy ý sờ soạn lấy ra 25 tấm vé số trong hộp giấy. Hắn vừa mới phát tiền lương và tiền thưởng nửa tháng, hơn 1800 đồng, mấy ngày nay vì điều tra ngầm đã tiêu trước ra hơn 300 đồng, ước hẹn ăn cơm với Hạ Hiểu Tuyết mất hơn 200 đồng, mua một kiện áo da cho mẹ mất 900 đồng, qua vài ngày, trong tay hắn chỉ còn không đến 400 đồng.
An Tại Đào vừa bóc vé số vừa đi ra ngoài, hắn vốn không ôm hy vọng trúng thưởng gì. Hiện tại tuy rằng loại bóc thưởng này không có mưu mẹo gì, chắc chắn cũng có giải thưởng lớn, nhưng xác suất trúng thưởng thì quá nhỏ. Tiền thưởng càng lớn, càng khó trúng. Giống như xe đạp thậm chí xe máy có thể sẽ có, nếu muốn trúng chiếc ô tô thậm chí giải nhất 880.000 đồng kia, thuần túy là nằm mơ giữa ban ngày.
- Thế nào? Tiểu Đào, có trúng thưởng hay không?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì tới đón.
An Tại Đào vừa cạo mạnh, vừa cười khổ, vừa ngầm quăng vé số xuống đất:
- Hiểu Tuyết, sao có thể trúng thưởng… Chỉ là lãng phí tiền vô ích.
Hạ Hiểu Tuyết cười ha ha:
- Không trúng cũng không sao, coi như là cống hiến cho sự nghiệp phúc lợi.
An Tại Đào cào mạnh vé số, vứt từng tấm vé số xuống mặt đất, mà trên mặt đất đã sớm rơi đầy một tầng vé số đủ mọi màu sắc.
An Tại Đào ném vé số trong tay, một tấm vé cuối cùng hắn lười cạo trực tiếp ném xuống đất, sau đó vỗ tay:
- Được rồi, tài trợ 50 đồng. Hiểu Tuyết, tới, anh giúp em mang mấy thứ này về nhà. Xe đạp này không tồi, vừa vặn em đi làm có thể ngồi nó.
An Tại Đào cúi người chỉnh lại một đống phần thưởng dưới chân Hạ Hiểu Tuyết, đột nhiên phía sau truyền tới một giọng nói trong trẻo mà ngọt ngào:
- Chú, chú làm rơi một tấm vé số, còn chưa có cào đâu.
An Tại Đào nhìn lại, thấy trước mặt có một cô bé phấn điêu ngọc mài trên đầu kẹp hai chiếc nơ con bướm mặc váy màu phấn hồng, đang vươn một bàn tay phấn trắng nhỏ bé, trong tay nắm một tấm vé số, hoạt bát đi về phía hắn.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, đang muốn nói gì, Hạ Hiểu Tuyết đã đi qua ngồi xổm xuống mỉm cười nhận vé số:
- Em gái, cám ơn em… em thực ngoan, chị mua kẹo cho em ăn.
Cô bé nghiêm trang mà lắc đầu:
- Cảm ơn chị, em không muốn ăn kẹo.
Cô bé nói xong liền xoay người chạy tới chỗ một thiếu phụ đứng cách đó không xa.
Hạ Hiểu Tuyết vẫy tay với cô bé:
- Tiểu Đào, bộ dạng cô bé này thật đáng yêu.
An Tại Đào cười ha ha, cũng không để ý, tiếp tục thu thập đống lớn đồ vật này nọ. Có bột giặt, có xà phòng, có bàn chải đánh răng, còn có một vài đồ dùng phòng bếp bằng plastic, An Tại Đào nhíu mày, thật sự muốn mang đi chỗ này cũng không dễ dàng. Không được, gọi xe thôi. An Tại Đào suy nghĩ một lúc, vừa muốn ngẩng đầu lên, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lanh lảnh.
An Tại Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, một bàn tay nắm tấm vé số kia, một bàn tay gắt gao che miệng lại, thần thái cực kỳ quỷ dị.
- Em sao vậy? Hiểu Tuyế.
An Tại Đào bỏ qua những thứ trong tay, một bước chạy tới, mà lúc này, chung quanh đã có rất nhiều người kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Một tay ôm Hạ Hiểu Tuyết vào lòng, nhưng An Tại Đào rõ ràng cảm thấy thân thể cô hơi run rẩy:
- Tiểu Đào, tám số … tám số a…
Giọng nói Hạ Hiểu Tuyết run rẩy, An Tại Đào cả kinh trong lòng, ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo trúng thưởng cáchđó không xa, chỉ có điều cái nhìn này, gần như khiến hắn hít thở không thông tại chỗ. Trời ạ, quả nhiên là bánh rơi trúng người rồi, mình, mình, không ngờ mình trúng số độc đắc.
…
…
- Các quý bà, các quý ông, chúng ta đã mở ra giải nhất cao tới 880.000 đồng tại hiện trường, để chúng ta chúc mừng người trúng giải nhất này… Các quý bà, các quý ông, cơ hội ngay trước mắt…
Loa công suất lớn phát ra tiếng hưng phấn khó có thể kiềm chế, toàn bộ quảng trường lập tức sôi trào lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng gọi ầm ĩ vô tận lập tức vang động vòm trời, gần như mỗi người đều quơ cánh tay, nắm một tấm, thậm chí mấy tấm vé số đã cạo trong tay vứt ra đầy trời, tung bay theo gió, giống như một trận mưa tuyết xán lạn mà rực rỡ.
Lúc này, An Tại Đào đã được nhân viên Cục quản lý dân chính và bảo an cao ốc Bách Hóa mời vào một gian phòng làm việc được bố trí tại lầu một cao ốc Bách Hóa.
Lúc điền vào bảng, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết còn như ở trong mộng, tay cầm bút cũng dùng không ra lực. An Tại Đào cũng không phải người chưa thấy qua tiền, chẳng qua, đây là lần đầu tiên hắn trúng thưởng trong cuộc đời này. 880.000 đồng tiền thưởng ở năm 1998 này, đó là một khoản lớn. Hết thảy tới đột nhiên như vậy, quỷ dị như vậy, thế cho nên hơn nửa ngày An Tại Đào mới hồi phục tinh thần lại.
Về nhà lấy CMND, xong xuôi thủ tục, khấu trừ 20% tiền thuế quốc gia quy định, hắn lấy được một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ có gửi 704.000 đồng tiền thưởng.
Đợi hết thảy đều xong xuôi, đã là lúc hoàng hôn, hoạt động bốc thưởng hôm nay sớm chấm dứt, đám người đều rời đi, chỉ còn lại một tầng vé số độc đắc đủ màu sắc và một ít vỏ trái cây vứt đi trên mặt đất. Mà những phần thưởng và cỗ xe đạp Hạ Hiểu Tuyết trúng lúc trước, cũng không thấy bóng dáng.
An Tại Đào kinh ngạc một tiếng:
- Hỏng rồi, Hiểu Tuyết, chúng ta vào xem lĩnh thưởng, quên những thứ kia của em.
Hai má Hạ Hiểu Tuyết lộ ra một tầng đỏ ửng, giống như còn đang chìm đắm trong hưng phân trúng giải thưởng lớn, cô khoát tay áo:
- Bỏ đi, bỏ đi, Tiểu Đào, em thật sự cao hứng.
- Chúng ta có tiền kết hôn rồi… Tiểu Đào.
Hạ Hiểu Tuyết nhào vào lòng An Tại Đào, không kìm nổi đổ nước mắt hưng phấn và hạnh phúc.
An Tại Đào ôm chặt lấy cô.