- Ông xã, anh muốn mua vé để làm gì.
- Hiểu Tuyết, chuyện mấy chục đồng tiền, không đáng để người ta điều tiếng. Hiện giờ đúng là thời khắc quan trọng của ba em, chúng ta không thể mang phiền toái đến cho ông ấy.
An Tại Đào cười cười.
Hạ Hiểu Tuyết biết người yêu suy nghĩ cho ba mình, cảm nhận được sự chăm sóc và cẩn thận của hắn, trong lòng cô ấm áp, dịu dàng nắm chặt cánh tay hắn, hai người cùng nhau đi trên con đường núi hướng lên rừng sâu rậm rạp.
Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý lắc đầu, cảm thấy hơi cổ quái. Người nhà lãnh đạo thành phố đến chơi còn mua vé vào cửa, còn không tiếp nhận hướng dẫn viên Khu du lịch phục vụ, hai người An Tại Đào là đầu tiên. Nhìn bóng lưng cao lớn anh tuấn của thanh niên kia, Tiểu Lý đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, lúc này mới thở dài yếu ớt, xoay người ra cửa.
Thật ra tư tưởng của hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý lúc này rất tinh tế. Cô năm nay 21 tuổi, gia cảnh bần hàn, tốt nghiệp trường du lịch liền tới Khu du lịch làm một hướng dẫn viên du lịch bình thường, một tháng vất vả mới lấy được tiền lương mấy trăm đồng. Nhìn hai người trẻ tuổi đi càng lúc càng xa, cô hâm mộ trong lòng. Cũng là bạn cùng lứa, nhưng người ta…
Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý đi ra cửa không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, người và người không thể so sánh.
Lão Trương bất mãn trừng mắt liếc Tiểu Lý một cái:
- Tiểu Lý, sao cô lại mua vé cho bọn họ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Tiểu Lý ủy khuất nói:
- Bọn họ muốn mua, tôi không có biện pháp gì.
Lão Trương cũng không để ý tới Tiểu Lý nữa, quay lại nhìn lái xe của Hạ Thiên Nông, cười ha ha nói:
- Ông em, hôm nay ở lại đi, tôi mang cậu đi ăn thịt dê gần đây, thịt dê ở núi Lão Hổ rất có tiếng đó.
Lái xe của Hạ Thiên Nông lắc đầu:
- Lão Trương, thôi đi, không lưu lại, tôi phải trở về. Phó Chủ tịch thành phố Hạ còn chờ dùng xe. Chẳng qua, Lão Trương à, con gái và con rể của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ ở nơi này, ông cần phải quan tâm đấy, đừng để bọn họ xảy ra chuyện rắc rối gì.
Kỳ thật Lão Trương cũng không thật sự muốn giữ gã, chẳng qua là khách sáo hai tiếng, nếu gã thật sự muốn lưu lại, Lão Trương mới đành bấm bụng sắp xếp cho gã.
Lão Trương ra hiệu bằng mắt với hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý. Tiểu Lý chạy tới ký túc xá văn phòng quản lý khu du lịch. Ký túc xá khu du lịch ở bên trái phía ngoài cổng chính, mà bên phải chính là bãi đỗ xe của khu du lịch, giờ phút này đang tới ngày lễ Quốc khánh, đúng là mùa du lịch thịnh vượng, hơn mười chiếc xe du lịch và các loại xe công xe tư đang dừng tại bãi đỗ xe.
Tuy nhiên, thật ra phong cảnh núi Lão Hổ cũng không có cảnh gì đáng xem, chỉ là một ngọn núi lớn thanh tú mà thôi. Hễ là người tới đây du lịch, hơn phân nửa là hướng tới món ăn thôn quê này. Là mấy đặc sản miền núi như nấm hoang thỏ rừng gà rừng các loại. Nói cách khác, đến núi Lão Hổ đi nghỉ, không phải vì chơi mà là vì ăn.
Cho nên, phần lớn du khách ngồi xe du lịch đi thẳng tới đỉnh núi. Tại đỉnh núi, ngoại trừ một trung tâm giải trí ẩm thực do khu du lịch kinh doanh ra, còn có các loại nhà hàng dân dã của các nông dân trên núi kinh doanh.
Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lý rời khỏi ký túc xá, dẫn theo hai thanh niên mang theo hai giỏ trứng gà rừng bằng nhựa plastic, liền đặt trong ghế trống trên xe Hồng Kỳ. Lái xe của Hạ Thiên Nông sớm đã quen loại tặng quà này, cũng lơ đễnh, chỉ cười vỗ vai Lão Trương:
- Cảm ơn, Lão Trương, trứng gà trong núi này rất không tồi, lần trước tôi mang về nhà hai giỏ, đều bị thân thích lấy hết.
Lão Trương cười ha ha:
- Đúng vậy, chỗ chúng ta toàn bộ đều là đặc sản rừng núi. À, ông em, muốn ăn trứng gà mà nói, bất cứ lúc nào cậu gọi điện tới, tôi sẽ cho người chuẩn bị cho cậu.
…
…
Đường núi không người, gió lạnh phơ phất. An Tại Đào nhìn lướt qua chân núi, vừa lúc thấy người của khu du lịch đưa trứng gà vào trong xe Hồng Kỳ, khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra, dường như lái xe của ba em thường xuyên qua lại, rất quen thuộc với người ở đây. Em xem, anh ta đưa chúng ta đến cũng không chịu thiệt, còn mang theo hai giỏ trứng trở về.
Hạ Hiểu Tuyết lắc đầu:
- Ông xã, anh không biết, anh Cốc này theo ba em rất nhiều năm, tiền lương của anh ta cũng không cao. Cả ngày phục vụ cho ba em thật ra cũng khá vất vả. Hai giỏ trứng gà này tính là gì, em nghe nói mọi người xếp hàng tới nhà tài xế Chủ tịch thành phố Mông tặng lễ kìa.
Lái xe, thư kí bên cạnh lãnh đạo, đều là đối tượng nịnh bợ của người phía dưới. Đây sớm không phải chuyện mới mẻ gì, chỉ có điều nói thật, làm lái xe của lãnh đạo thật ra cũng vất vả, gọi là phải đến, gần như không có ngày nghỉ gì. An Tại Đào quay đầu:
- Hiểu Tuyết, đi, chúng ta tiếp tục leo núi. Hiện giờ không tới 3h30, chúng ta tranh thủ trước 6h tới đỉnh núi ăn cơm ở lại.
…
…
Khi trời chiều màu đỏ bắt đầu ngả về phía tây, biển mây đầy trời đều bị nhuộm thành đỏ như máu. Mà biển mây màu đỏ bị một lớp sương phủ xuống, giống như giấc mộng ảo, như thực như giả. Hạ Hiểu Tuyết thở phào một cái, đung đưa hai chân hơi tê mỏi, đứng dậy hoan hô nói:
- Ông xã, chúng ta rốt cuộc lên đỉnh núi.
An Tại Đào dịu dàng gạt đi tơ nhện trên tóc cô, ngón tay chỉ một kiến trúc nhà ngói lưu ly hồng trắng giao nhau cách đó không xa cười nói:
- Hiểu Tuyết, đó là khách sạn.
Hai người nắm tay chậm rãi đi tới, đoạn đường này đã là đất bằng, đi dễ hơn rất nhiều, bước chân của bọn họ cũng trở nên nhẹ nhàng. Khách sạn kinh doanh của văn phòng quản lý khu du lịch ở trên một sân trời rất lớn trên đỉnh núi, trước khách sạn là bãi đỗ xe, mà trên sườn núi bên cạnh khách sạn còn từng ngôi nhà nhỏ thanh nhã phấn trắng, mà mỗi cửa nhà nhỏ cũng treo tấm biển khiến người ta thấy rõ, viết tên các quán dân dã.
Trong màn đêm dần dần bao phủ xuống, không ít khách du lịch bắt đầu rời khách sạn, tùy tiện tới những quán dân dã này. Tuy rằng khách sạn cũng phục vụ ẩm thực, nhưng rất nhiều người tới vì những quán dân dã này, hơn nữa giá cả trong khách sạn quốc doanh rất đắt, không bằng đi quán dân dã ích lợi thực tế hơn.
Có một nam một nữ đã chờ ở cửa đại sảnh khách sạn, nhìn thấy hai người An Tại Đào đi tới, liền tới nghênh đón.
Nhân viên phục vụ nữ mỉm cười nói:
- Xin hỏi là An tiên sinh và Hạ tiểu thư sao?
…
…
Lão Trương khu du lịch quả nhiên an bài sẵn phòng cho bọn họ, một gian nhã phòng ở lầu hai khách sạn dựa ra bên ngoài, đối diện cửa sổ là mây trôi nước đổ cách đó không xa, ngồi trước cửa sổ có thể xem cảnh núi, rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Mở cửa phòng cho bọn họ, lại mở bình nóng lạnh tắm rửa cho bọn họ, nhân viên phục vụ nữ mới cười nói:
- Hai vị, văn phỏng quản lý đã đặt ra ba bữa cơm một ngày trong nhà hàng ẩm thực khách sạn cho hai vị, bất cứ lúc nào các vị cũng có thể tới nhà hàng dùng cơm.
Hạ Hiểu Tuyết lắc đầu:
- Không cần, đêm nay chúng tôi tới quán dân dã nhìn xem.
Dường như nhân viên phục vụ nữ nhận được dặn dò, cô nhíu mày, cười nói:
- Hạ tiểu thư, người dân miền núi mở quán dân dã tuy rằng rẻ, nhưng vệ sinh thật sự không thể cam đoan. Khách sạn chúng tôi vệ sinh sạch sẽ cũng rất đặc sắc, bọn họ có thứ gì chúng tôi đều có. Hơn nữa, phí dụng ăn uống dừng chân của hai vị tại khu du lịch miễn phí toàn bộ…
An Tại Đào suy nghĩ một chút, kéo vạt áo Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, đúng vậy, chúng ta vẫn nên ăn trong khách sạn đi, vệ sinh bên ngoài không thể cam đoan, nếu chẳng may ăn đau bụng, sẽ mất nhiều hơn được. Nhân viên phục vụ, chúng tôi dùng cơm tại khách sạn, chẳng qua, lúc đi chúng tôi sẽ trả toàn bộ chi phí theo giá cả.
…
…
Đuổi nhân viên phục vụ đi, An Tại Đào tới phòng vệ sinh nhìn nhìn, thấy nước đã nóng, liền lấy ra chén nước cùng lá trà bản thân mang theo, dùng nước sôi đã chuẩn bị trong phòng ngâm trà, vừa cười vừa nói:
- Hiểu Tuyết, đổ mồ hôi nhiều rồi, trước tắm rửa đi, xong rồi chúng ta đi ăn.
Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên đỏ mặt, cô nhẹ nhàng đi tới trước mặt An Tại Đào, nhẹ nhàng kéo hắn:
- Ông xã, em muốn cùng tắm với anh.
An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu phát hiện khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mịn màng của Hạ Hiểu Tuyết đang ửng hồng hai má, tuy rằng hai người đã đột phá phòng tuyến cuối cùng, thể xác hòa hợp, nhưng chợt vừa thấy kiều nhan hơi xấu hổ và hạnh phúc của người ngọc, An Tại Đào vẫn nhìn xem ngây ngốc.
Hắn không kìm nổi ôm cô vào lòng, hai người hôn nhau nồng nhiệt một hồi. Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì thoát khỏi lòng hắn, thoải mái bắt đầu cởi quần áo ngay trước mặt An Tại Đào, cởi áo khoác và từng kiện nội y, đường cong thân thể thướt tha, da thịt trắng nõn mịn màng, một bộ tóc dài đen óng của Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng rủ xuống, đều dừng trong mắt An Tại Đào.
Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng đi tới buồng tắm, sắp vào cửa liền quay đầu lại cười hì hì với An Tại Đào:
- Tên ngốc, còn không nhanh cởi quần áo tới đây.
An Tại Đào rung động tâm thần, nhanh chóng cởi quần áo của mình, trần truồng ngay cả dép lê cũng quên đi, liền lủi vào phòng vệ sinh tràn đầy hơi nước. Nhiệt độ nước vừa phải thoải mái, trong hơi nước An Tại Đào ôm lấy thân thể non mịn của Hạ Hiểu Tuyết từ phía sau, nhẹ nhàng nhấp miệng uống giọt nước rơi xuống từ tai cô, động tình mà gọi:
- Hiểu Tuyết!
An Tại Đào rõ ràng cảm thấy thân thể Hạ Hiểu Tuyết run rẩy từng đợt. Cô gắt gao dán mình vào lòng An Tại Đào, nhắm hai mắt lại:
- Ông xã, chà lưng giúp em…
An Tại Đào không yên lòng mà xoa lưng cho cô, tay kia thật ra cũng rất không thành thật. Hai ba cái không chà hết lưng cho Hạ Hiểu Tuyết, lại khiến nàng thở gấp phì phì.
- Ông xã, anh thành thật một chút… một lát, một lát em…
Giọng nói dịu dàng của Hạ Hiểu Tuyết quanh quanh trong phòng vệ sinh tràn đầy hơi nước, An Tại Đào tâm tình dao động làm sao còn lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp thả cô vào trong bồn tắm lớn màu trắng, sau đó đổ đầy nước ấm, chính mình cũng nhảy vào.
Nhân viên phục vụ nữ chờ trên hành lang hồi lâu, cũng không thấy hai người đi ra, nhìn đồng hồ đã hơn 7h, không khỏi lo lắng mà đi tới nhẹ nhàng gõ cửa:
- Xin lỗi, quấy rầy một chút, tới giờ cơm rồi, nếu chậm, sợ…
Một lúc sau, trong phòng mới truyền ra tiếng mềm mại của Hạ Hiểu Tuyết:
- Biết rồi, chúng tôi sẽ tới ngay.
Tóc Hạ Hiểu Tuyết ướt sũng, tùy ý xõa trên vai, cô thay một bộ đồ vận động màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lộ ra sắc hồng nhạt. Mà An Tại Đào cũng thay một cái áo phông dài tay màu nâu, một chiếc quần bình thường màu đen. Hai người kéo tay cùng nhau đi xuống cầu thang, nhân viên phục vụ nữ tại hành lang âm thầm hâm mộ: một đôi kim đồng ngọc nữ thật đẹp.