Đi đến trước một building, gã hít một hơi thật sâu, đi lên lầu hai, đập cửa một căn phòng phía đông. Gã biết, lúc này, bà xã của tên mập kia đang họp ở tỉnh, chỉ còn tên mập ở nhà. Mà hầu hết những khi bà xã của tên mập đi vắng, con vợ như hoa như ngọc của gã sẽ đến nơi này hú hí với tên mập. Kỳ thật, gã cũng biết, vợ gã đối với tên mập này không có tình cảm gì, chỉ là muốn có chút chức vị mà thôi.
Ấn chuông, Trương Đại Dân công ty điện lực ra mở cửa, thấy Tiểu Hoàng, không khỏi ngẩn ra, nhíu mày:
- Tiểu Hoàng? Có việc sao?
Trương Đại Dân tỏ ra cực kỳ cao ngạo lại càng khiến những uất ức trong lòng Tiểu Hoàng dâng lên. Gã đẩy cửa, lách vào.
Trương Đại Dân đang muốn tức giận, đột nhiên nhìn thấy con dao trong đôi tay đeo găng màu trắng, ríu lưỡi hỏi:
- Cậu… cậu muốn làm gì?
Trương Đại Dân co rúm người lại, hai tay khươ khươ:
- Cậu muốn làm gì?
Nghe giọng y run lên, Tiểu Hoàng trong lòng lạnh lùng: "Hóa ra tên mập mày cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi". Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Nghĩ vậy, rồi Tiểu Hoàng nhảy về phía trước một bước, như một bóng ma điên cuồng đâm vào bụng Trương Đại Dân, chỉ một nhát.
Trương Đại Dân vừa định kêu thảm một tiếng, liền bị Tiểu Hoàng dùng tay bịt kín miệng.
Máu bắn tung tóe, Trương Đại Dân tê liệt ngã xuống đất, tay vô lực nắm lấy tay cầm dao của Tiểu Đào, ánh mắt cầu xin nhìn gã, thân hình co giật liên tục.
Nếu Trương Đại Dân thái độ với Tiểu Hoàng cũng như trước, cao ngạo mà nhìn xuống, cao ngạo mà ngang ngược, hay là hãy cứ làm một người thích răn dạy, hay là làm một người quyền uy không lên giường với y thì sẽ không đề bạt, có lẽ mưu sát của Tiểu Hoàng có khả năng thất bại trong gang tấc.
Thậm chí, nếu trên mặt Trương Đại Dân có chút thái độ nổi giận hay phản kháng, có lẽ Tiểu Hoàng đã chọn cách ném dao xuống, giống như con mèo mà hốt hoảng bỏ chạy.
Nhưng Trương Đại Dân cầu xin đáng thương lại càng khiến cho Tiểu Hoàng càng điên cuồng ác độc. Gã một tay bịt kín miệng Trương Đại Dân, tay kia đâm như điên loạn, mặc cho máu bắn ra dính đầy vào quần áo.
Một đao, hai đao, ba đao… vô số đao!
Máu bắn khắp nơi, ánh đao loang loáng, Trương Đại Dân rốt cuộc đã tắt hơi, thân mình đổ xuống, một bên vách tường có treo một móc quần ào, trên móc lộ ra một cái ba lô dành cho nữ giới, cánh tay béo múp của Trương Đại Dân vừa khéo luồn vào quai đeo của ba lô.
Tiểu Hoàng cảm giác được một loại hưng phấn trước này chưa từng có. Gã rút dao ra, lui lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống, há miệng thở dốc. Đột nhiên ánh mắt gã giống như nhìn thấy quái vật, chăm chú nhìn kiệt tác trước mắt của mình. Hết thảy mọi mưu tính đều không có sai sót. Gã muốn giết người, gã đã làm được.
Đã giết tên mập cắm sừng lên đầu mình.
Trong nhà Trương Đại Dân im ắng dị thường, không khí nồng nặc mùi máu tươi.Gã không ngừng trấn an mình: "Không có gì phải sợ, không ai nghi ngờ chính mình. Bởi vì mình hiện đang đi làm. Chỉ cần đi ra cửa này, không đến mười phút, đã trở lại phòng trực ban, tiếp tục ca đêm".
Nhưng, gã vẫn sợ hãi cả người phát run. Trong phòng rất im lặng, tĩnh như một cái đầm nước, mà trên đầm nước lại giống như có bóng ma lướt qua nhanh như cắt, giống như trong đêm tối, lóe lên ánh sáng của ma trơi.
Gã học trên ti vi, dùng khăn mặt mang theo bên người lau sạch dấu vết, sau đó, thay cái áo phông dính đầy máu, bằng một cái áo đen mua ven đường, sau đó nhét áo phông vào trong túi bóng, cẩn thận đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu Hoàng nhín trái phải không thấy có bóng người liền ẩn vào bên trong màn mưa đen kịt. Gã kinh hồn táng đảm mà vội vàng chạy ra cửa, cách cửa chính chừng mười bước, thấy một cặp thanh niên nam nữ và một cô bé đi tới. Lúc này mới làm như không có chuyện gì đi chậm lại.
Trúc Tử lấy tờ báo che đầu, vừa chạy chậm vừa quay đầu lại cười khanh khách. Lưu Ngạn cũng khẽ mỉm cười, theo sát phía sau. Mà ở ngay cửa chính, An Tại Đào bị tuột giây dày, hắn cúi xuống buộc lại.
Trúc Tử tình cờ nhìn Tiểu Hoàng, thấy một gương mặt trắng bệch như dọa người sáng lên trong đêm tối, tiếp sau đó, lại vô tình nhìn cái túi bóng to dính đầy máu, Trúc Tử lập tức sợ hãi cúi đầu hét lên một tiếng.
Tiểu Hoàng đang kinh hãi chạy trốn, đột nhiên nghe tiếng hét chói tai, trong lòng càng run rẩy dữ dội. Mà lúc này, An Tại Đào đã nhanh chóng vọt đến.
- Ai? Đang làm gì?
Lưu Ngạn quát hỏi.
Gương mặt trắng bệch của Tiểu Hoàng lập tức co giật. Lúc này sát ý lại điên cuồng trỗi dậy. Gã đơn giản là đã làm thì phải làm đến cùng, lấy con dao sắc bén ra, tránh sang một bên, nhằm thẳng vào phía An Tại Đào.
Lưu Ngạn cũng như An Tại Đào vốn tưởng là kẻ trộm, không hề nghĩ người này lại lấy ra một con dao sáng loáng chẳng khác nào chó điên lao tới.
Gần như đồng thời, Lưu Ngạn theo bản năng cũng lao về phía An Tại Đào. Trong cơn mưa bụi, cô vừa như cố ý vừa như tình cờ chắn trước người An Tại Đào, một tiếng động nhỏ vang lên, Lưu Ngạn sắc mặt đột nhiên trắng bệch, kêu thảm một tiếng, sau đó mềm nhũn ngã quỵ trong tay An Tại Đào.
- Bắt kẻ xấu. Có kẻ giết người!
Trúc Tử kinh hoàng đứng cách đó không xa hét ầm lên.
An Tại Đào một tay đỡ Lưu Ngạn, tay kia vung ra đấm vào mặt kẻ kia. Gã bị đau lảo đảo lùi về phía sau, lại bị mấy bảo vệ chặn lại. Tiểu Hoàng biết không thể chạy trốn, trong tay còn đầy bằng chứng của vụ huyết án, không khỏi tuyệt vọng cất tiếng cười to, rồi hung hăng lao vào cánh cửa bằng đá cẩm thạch.
- Rầm!
Đầu vỡ toang. Máu trộn lẫn với màu trắng của óc bắn ra, gã nhếch môi cười bi ai, thân mình co giật vài cái, đột nhiên duỗi chân, tắt thở.
Bệnh viện!
Lưu Ngạn bị thương cũng không nặng. Dao găm hung thủ đâm trúng hông cô, làm sướt đi một mảnh thịt. Nhưng mất khá nhiều máu. Lưu Ngạn từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua thương tổn nào như thế, nên ngất lịm đi.
Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo bị đâm, đây không phải là việc nhỏ. Lãnh đạo Phòng Công an huyện gần như đã tụ tập ở bên ngoài phòng bệnh của Lưu Ngạn, hồi hộp chờ cô tỉnh lại. Tôn Cốc và mấy Huyện viên khác cũng đã chạy tới, hỏi han sự việc rối rít. Tôn Cốc chỉ thị Phòng công an huyện lập tức thành lập tổ chuyên án. Nhưng kỳ thật vụ án cũng chẳng có gì cần phá, hung thủ đã tự sát đang nằm trong nhà xác của công an huyện. Lý do giết người cũng đã được minh bạch.
An Tại Đào ngồi cạnh giường bệnh của Lưu Ngạn, nắm chặt tay cô, thở dài nói:
- Lưu Ngạn, cô có sao không?
Lưu Ngạn ánh mắt vẫn chưa hoàn hồn dừng ở gương mặt lo lắng của An Tại Đào, thở dài một cái, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không sao, tốt rồi…
Thấy Lưu Ngạn tỉnh lại, Tôn Cốc và mấy Huyện ủy viên, cùng lãnh đạo phòng công an vội vàng vào phòng bệnh, ân cần hỏi hai:
- Lưu trưởng ban, ài, thật là bát nháo..
Lưu Ngạn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay An Tại Đào, nhìn khắp mọi người. Gương mặt thanh lịch hiện lên nụ cười, cô lắc lắc đầu, đột nhiên nhỏ giọng:
- Cảm tạ mọi người đã quan tâm. Tôn Bí thư, tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút.
Tôn Bí thư, tôi cũng không có vướng mắc gì, chỉ bị thương nhẹ thôi, ý của tôi là, không muốn tin tức tôi bị đâm truyền đi.
Lưu Ngạn cúi đầu nói khẽ.
Tôn Cốc ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Bà cô của ta, Lão Tử làm sao dám dìm xuồng chuyện này? Nếu cấp trên biết, nếu mấy người nhà vốn không ai dám chọc vào của bà cô biết, thì Bí thư Huyện ủy này của Lão Tử coi như chấm dứt".
- Lưu Trưởng ban, cô là Huyện ủy viên, Trưởng ban Tuyên giáo, cô gặp chuyện như thế này… tính chất cực kỳ nghiêm trọng, tôi làm Bí thư Huyện ủy, phải báo cáo lên Thành ủy, cho toàn bộ nhân dân huyện một công đạo.
Tôn Cốc chậm rãi ngồi xuống:
- Thương thế của cô tuy không nặng, nhưng chuyện này…
Lưu Ngạn khóe miệng hơi giật nhẹ:
- Tôn Bí thư, người nhà tôi nếu biết tôi bị thương ở Quy Ninh, chỉ sợ con đường làm quan của Tôn Bí thư sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên, tôi cảm thấy, chuyện này nên cho dìm xuống. Dù sao tôi bị thương cũng không lớn, tĩnh dưỡng hai ngày sẽ khỏe lại. Tôn Bí thư, nếu tương lai xảy rắc rối gì, tôi sẽ dốc hết sức lo liệu. Tôi chỉ là không muốn trở thành tâm điểm để mọi người bàn luận, điểm này, hy vọng Tôn Bí thư có thể hiểu.
Tôn Cốc thầm run, y biết lời của Tôn Ngạn không phải không có đạo lý. Tuy rằng Lưu Ngạn gặp chuyện là do xui xẻo, nhưng nếu phát sinh ở địa bàn của y, Lưu gia nếu trách tội, cứ cho rằng không liên quan đến Bí thư Huyện ủy nhưng cũng khó tránh được chuyện giận chó đánh mèo, theo đó, con đường làm quan của y cũng gặp trở ngại vô cùng lớn.
Án giết người là bình thường, không năm nào không xảy ra. Nhưng án giết người lại liên lụy đến một Huyện ủy viên, Trưởng ban Tuyên giáo, việc này có ý nghĩa gì? Ít nhất sẽ khiến người ngoài có ấn tượng Quy Ninh trị an kém. Loại ấn tượng này hiển nhiên đối với chiến tích của y ảnh hưởng rất xấu.
Tôn Cốc sau khi do dự thật lâu, chậm rãi nhìn Lưu Ngạn, cúi đầu nói:
- Lưu trưởng ban, nếu cô đã nhất quyết như vậy, như vậy, chúng ta liền âm thầm xử lý.
- Cảm ơn Tôn Bí thư!
Lưu Ngạn mệt mỏi khoát tay.
- Tốt, tôi sẽ triệu tập lãnh đạo phòng công an mở hội nghị khẩn cấp. Mấy Ủy viên thường vụ tôi cũng sẽ dặn dò cẩn thận. Nhưng hy vọng, sau khi Lưu Trưởng ban khỏe lại, có thể giải thích một chút cho mọi người.
Tôn Cốc gật đầu:
- Tôi đi trước, cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Đúng rồi, buổi tối có cần người đến chăm sóc cô không? Nếu không, tôi có thể gọi người nhà đến giúp?
- Không cần, tôi tự lo được. Còn có y tá của bệnh viện, sẽ không dám làm phiền tới chị đâu. Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.
Lưu Ngạn miễn cưỡng cười.
Bệnh viện có một Huyện ủy viên vào điều trị, mấy lãnh đạo bệnh viện đều có mặt. Tôn trưởng khoa ngoại cũng đến. An Tại Đào cùng lãnh đạo bệnh viện nói chuyện một hồi, liền nhắc mọi người tản đi, lúc này mới nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh.
Trúc Tử sau cơn chấn kinh đang được một nữ cán bộ của Huyện ủy an ủi, phỏng chừng cũng đang thiếp ngủ.
Nhoáng cái thế mà đã 11h đem. Bệnh viện phái một y tá chuyên trách chăm sóc Lưu Ngạn. Nữ y tá thấy An Tại Đào tiến vào, đứng dậy nói:
- Bí thư An, anh còn chưa đi?
An Tại Đào cười:
- Tôi đến thăm Lưu Trưởng ban, rồi sẽ đi ngay.
Nữ y tá ý tứ đi ra ngoài, khép cửa phòng lại. An Tại Đào đi đến ngồi cạnh giường Lưu Ngạn, nhìn cô thật sâu, thần sắc phức tạp, ngập ngừng mãi chẳng nói nổi câu nào.
- Anh về đi, muộn rồi. Trúc Tử còn đang ở nhà. Hơn nữa, cũng đừng làm cho người ta có cơ hội bàn tán. Tôi không sao cả,anh…
Lưu Ngạn cười gượng:
… về đi!
Lúc này, cô thực chỉ muốn rúc vào lòng hắn, để hắn vỗ về an ủi, rồi ngủ vùi… Nhưng, cô đành ngậm ngùi thở dài.
- Về đi, tôi không sao, vết thương nhẹ thôi mà, ngày mai nếu không có gì đặc biệt, tôi sẽ về nhà.
Lưu Ngạn cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, quay đầu lại, cười nhẹ.
- Lưu Ngạn, thật sự cô không nên làm như vậy…
- Cũng không có gì, lúc đó tôi cũng không hiểu sao lại làm như vậy. Tôi cũng không ngờ, tên đó lại dám hạ độc thủ.
Lưu Ngạn lắc đầu:
- Khẩn trương về đi!
- Cô bảo Tôn Bí thư giữ kín chuyện này…
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy, kéo chăn lên cho cô:
- Có phải hay không…
Lưu Ngạn khóe miệng mím lại, không lên tiếng, yên lặng nhìn theo bóng dáng An Tại Đào đang rời đi.
Cô trong lòng hiểu hơn ai hết. Nếu việc này lộ ra, cho dù chính mình không nói, sớm muộn gì cũng đến tai người nhà ở thủ đô. Nếu người nhà mình biết mình bị thương có liên quan đến An Tại Đào, chắn chắn sẽ khiến An Tại Đào gặp phiền toái không nhỏ.
Dựa theo tính tình của ông nội, nhất định sẽ cho người tìm hiểu về An Tại Đào, sau đó đưa ra quyết định. Cô hiểu, kỳ thật cũng cho cô một cơ hội. Lấy điều kiện và tố chất của An Tại Đào, cũng coi như phù hợp với điều kiện của Lưu gia. Nếu cô kiên trì gắn bó với hắn, ông nội cô rất có khả năng sẽ thành toàn cho cô.
Nhưng, Lưu Ngạn cũng biết, An Tại Đào tuyệt đối sẽ không phụ Hiểu Tuyết. Muốn hắn giống Trần Cận Nam năm đó đi lên dựa vào quyền thế của Lão Lộ tuyệt không có khả năng. Việc này không chỉ là vì tình cảm của hắn với Hiểu Tuyết mà còn là vì cá tính cao ngạo của hắn nữa.
Nếu Lưu gia ép buộc, tất nhiên sẽ càng khiến hắn phản kháng mạnh mẽ. Cho nên, cô mới buộc phải ép Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc dẹp yên chuyện này.
Đối với tương lai, cô vốn chưa từng nghĩ tới nhiều, hiện tại cô chỉ cần, trước mắt bảo vệ An Tại Đào và Trúc Tử, sống cuộc sống dịu dàng bình yên, không hơn không kém.
Cô là người rất có chủ kiến, thậm chí có thể nói là một cô gái ngang bướng. Nếu thích nam nhân này, cho dù là không trở thành người gắn bó khăng khít với hắn, cô cũng nguyện ý ở bên cạnh hắn, dõi theo bước đi của hắn, yên lặng vì hắn mà hy sinh, thậm chí, có thể như thế suốt đời này, mãi mãi!