Bàn bạc nhật trình hôn kỳ cùng Hiểu Tuyết, tuy rưangf chuyện xảy ra đột nhiên, nhưng chung quy cũng là chuyện khó có thể tránh khỏi. Giờ phút này, trong lòng hắn vừa có chờ mong và ngọt ngào, lại có hổ thẹn và bất an, còn có một chút áp lực và thống khổ.
Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn mới âm thầm thở dài, kết cục như vậy thật ra đã sớm định, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Do dự một hồi, hắn vẫn buông di động xuống, không gọi điện cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc. Chuyện như vậy, vẫn là tự mình gặp mặt nói với hai người.
Đang muốn lái xe rời khỏi khu viện người nhà chính quyền, hắn đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lý Kiệt.
- Anh An, chúng tôi muốn cầu anh chút chuyện.
Lý Kiệt nhẹ nhàng nói xong, dường như hơi ngượng ngùng.
- Ồ, chuyện gì vậy, với tôi còn khách khí như vậy sao?
- Anh An, tên công ty mới do chúng tôi và tập đoàn Cổ Lan Xuân góp vốn thành lập, cuối cùng không xác định được, ngài xem có thể bớt thời gian nghĩ giúp chúng tôi một chút hay không? Ha ha, Bí thư Lãnh nói, ngài là đại tài tử nổi danh, lấy tên giúp chúng tôi hẳn là không có vấn đề gì chứ?
An Tại Đào cười cười:
- Mọi người có ý tưởng gì hay? Nói nghe một chút?
- Anh An, là như vậy. Sau khi công ty mới thành lập, hiển nhiên không thể lại chọn dùng thương hiệu sản phẩm vốn có của rượu nghiệp Quy Ninh chúng ta… Ý kiến bên phía Cổ Lan Xuân là, nếu không có tên thích hợp, liền trực tiếp dùng tên Cổ Lan Xuân ---- nhưng phía công ty chúng tôi cảm thấy như vậy không ổn, tuy rằng bọn họ là xí nghiệp lớn, tên tuổi nhãn hiệu lớn, nhưng đây dù sao cũng là xí nghiệp chúng ta cũng góp vốn, nếu chọn dùng tên xí nghiệp của bọn họ, đây chẳng phải là biến thành công ty con của tập đoàn Cổ Lan Xuân rồi?
Lý Kiệt thở dài:
- Hai ngày này, hai nhà chúng tôi tranh đấu quyết liệt vì quyền khống chế cổ phần…
An Tại Đào trầm ngâm một chút, trong lòng nhắc đi nhắc lại vài loại rượu hiện có của rượu nghiệp Quy Ninh… Tư Hà đặc khúc, Tư Hà đặc nhưỡng… Đột nhiên, trước mắt hắn sáng ngời, cất cao giọng nói:
- Lý Kiệt, gọi Tư Hà Xuân thế nào? Tôi thấy, gọi là công ty hữu hạn cổ phần tửu nghiệp Tư Hà Xuân đi.
Lý Kiệt cười ha ha"
- Được, tôi thấy không tồi. Được rồi, anh An bận rộn, tôi lập tức đi nói chuyện với người Cổ Lan Xuân.
…
…
Nhà họ Lộ ở trong một biệt thự kiểu u sân riêng cửa riêng, ba tầng, nằm một bên đường lớn Tân Hải, đây là một khu biệt thự cao cấp vị trí địa lý tốt nhất do tập đoàn Dân Thái khai phá, tầm nhìn cực kỳ trống trải, phía trước chính là bãi biển mênh mông xinh đẹp.
Ở trong khu nhỏ này, toàn bộ đều là một số nhân sĩ thượng tầng Tân Hải thậm chí là ở tỉnh, không phú tức quý. Nghe nói, còn có mộ minh tinh điện ảnh trong nước cũng mua một bộ nơi này, chẳng qua không thường đến ở. Ngay cả Bí thư Thành ủy Tân Hải đương nhiệm Lý Vân Thu, cũng ở trong một căn biệt thự tại tiểu khu này, quản gia cũng ở tại nơi này.
Đương nhiên, căn biệt thự này Lý Vân Tiền có tốn tiền hay không, có phải tập đoàn Dân Thái tặng hay không, rất khó nói.
An Tại Đào đi theo phía sau một chiếc Audi màu đen, chậm rãi lái vào tiểu khu. Nhưng xe Audi phía trước đột nhiên dừng lại, một người phụ nữ quần áo tinh tế, thùy mị thướt tha, dáng người đẫy đà xuống xe, đột nhiên xoay người lại lẳng lặng mà nhìn chiếc xe thể thao Porsche màu lam của An Tại Đào, thần sắc trên mặt cực kỳ cổ quái.
Không ngờ là Lý Vân Thu! Hiện giờ là Bí thư Thành ủy Tân Hải!
Lý Vân Thu hiển nhiên nhận ra chiếc xe này của An Tại Đào. Mà trên thực tế, lúc buổi chiều An Tại Đào lái xe tiến vào tòa nhà Thành ủy tìm Hạ Thiên Nông, Lý Vân Thu vừa vặn từ trên cửa sổ văn phòng tầng hai nhìn thấy bóng hắn.
"Tiểu nam nhân" này khiến bà đến nay vẫn không thể quên vả lại có thể gợi lên dục vọng của bà. Bản thân Lý Vân Thu cũng không hiểu rõ rốt cuộc bà mang một loại cảm xúc như thế nào đối với An Tại Đào, nói là thù hận xa xa chưa tới, nói ghen tị càng vô căn cứ, nói thưởng thực lại có vẻ hơi làm kiêu.
Mặc dù rời khỏi Phòng Sơn tới Tân Hải nhậm chức, nhưng đối với động tĩnh của An Tại Đào tại huyện Quy Ninh, bà vẫn còn chú ý. Ngay lúc đầu, bà còn theo bản năng muốn bố trí một số chướng ngại cho An Tại Đào, nhưng tới sau này, suy nghĩ này liền phai nhạt trong lòng, cũng không để ý tới. Chỉ là mỗi lần đọc được cái tên An Tại Đào này trên truyền thông, trong lòng bà đều nhộn nhạo một cỗ xuân tình khiến bà xấu hổ khó chịu.
Trời chiều như máu, gió biển phất phới, trên bờ cát biển cách đó không xa phát tán ra bóng mờ màu vàng nhàn nhạt. Sóng biển bắt đầu vuốt đá ngầm, nổi lên những tiếng vang ầm ầm trầm thấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Lý Vân Thu lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt sáng ngời, nhìn An Tại Đào trong xe.
An Tại Đào thật bất ngờ, không ngờ lại gặp được người phụ nữ rất mạnh mẽ cứng rắn, thích lộng quyền chiếm hữu dục vọng này. Miệng hắn giật giật, cảm giác chán ghét trong lòng đối với bà sớm đã dần trở nên phai nhợt từ khi Lý Vân Thu rời khỏi tầm mắt hắn. Hiện giờ gặp lại, cũng không rõ chút cảm giác chán ghét còn lại bao nhiêu.
Không ngờ Lý Vân Thu xoay thắt lưng bày mông đi về phía xe hắn. Nhìn thân thể của bà cùng với gương mặt thướt tha, người căn bản không thể tưởng tượng được, người phụ nữ này đã hơn bốn mươi.
Tới nước này rồi, An Tại Đào cũng không thể lảng tránh nữa. Dù sao, Lý Vân Thu là Bí thư Thành ủy Tân Hải đương nhiên, còn là lãnh đạo trực tiếp của cha vợ hắn, cũng từng là lãnh đạo của hắn, mặt mũi vẫn phải làm qua loa.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đẩy cửa xuống xe, bước về phía trước hai bước, thản nhiên cười:
- Bí thư Lý!
Trên khuôn mặt quyến rũ của Lý Vân Thu lộ ra nụ cười dịu dàng, chậm rãi vươn tay bảo dưỡng vô cùng tốt ra:
- Đồng chí Tiểu An, có thể gặp cậu ở Tân Hải, tôi còn không thể tin vào hai mắt mình… Hiện giờ đồng chí Tiểu An cũng đã lên chức rồi, cũng đã là Chủ tịch huyện, tốt lắm, không tồi!
An Tại Đào cười ha ha, lại lẳng lặng rút tay mình khỏi bàn tay hơi nóng rực của Lý Vân Thu:
- Bí thư Lý ở nơi này sao?
- Đúng vậy, nơi này không tồi, chỉ là giá nhà hơi cao. Con gái của tôi thích phong cảnh nơi này, tôi liền vay tiền mua một bộ ở đây… Đồng chí Tiểu An tới đây là?
Lý Vân Thu xoay người lại, lặng yên tiến hai bước, sóng vai đứng với An Tại Đào.
- Ha ha, tôi đến thăm một người bạn ---- ồ, người bạn cảu tôi đến rồi.
Ngón tay An Tại Đào chỉ Lộ Binh bước nhanh tới cách đó không xa, cười cười.
Lý Vân Thu ngẩng dầu liếc Lộ Binh một cái, ánh mắt tràn đầy dịu dàng chợt trở nên cao cao tại thương và linh hoạt sắc, bén lên, nhưng chợt lóe rồi biến mất. Bà gật đầu"
- Hóa ra là Tiểu Lộ công ty Dân Thái… Được, đồng chí Tiểu An, bạn cậu đã đến, tôi đây đi trước, có rảnh mà nói, tới nhà tôi chơi! Ngày hôm qua tôi còn nhắc tới cậu với Lão Hạ đó, ha ha!
Lý Vân Thu nói xong lại liếc mắt nhìn An Tại Đào thật sâu, xoay người đi nhanh lên xe. Xe Audi chạy nhanh như bay, dừng lại trước một căn biệt thự xa xa.
Cửa biệt thự nhà họ Lộ, Lộ Vân và Văn Hà sóng vai đứng trên bậc thang, nhìn về phía bên này, không khỏi ngạc nhiên:
- Chị dâu, đó là An Tại Đào kia sao? À, người phụ nữ kia không phải Bí thư Thành ủy Lý sao? Thấy thế nào quan hệ giữa hai người khá quen thuộc đó.
Văn Hà không để ý, cười nói:
- Tiểu Vân à. Lý Vân Thu vốn đảm nhiệm Bí thư Thành ủy tại Phòng Sơn, là lãnh đạo trực tiếp của An Tại Đào… Hơn nữa, bố vợ An Tại Đào là Chủ tịch thành phố Hạ, có tầng quan hệ này, hắn quen thuộc với Lý Vân Thu cũng là bình thường.
Lộ Vân khẽ cười mắt to đột nhiên chớp chớp, nhìn thật sâu chiếc xe thể thao màu lam chậm rãi lái tới, cười cổ quái:
- Chị dâu, người này khá có tiền đó, em thấy xe hắn lái còn tốt hơn anh em. Chẳng qua chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ, đây chắc chắn là nhận hối lộ, chậc chậc, một tên tham quan!
Văn Hà hoảng sợ, vội vàng thở dài một tiếng:
- Ta nói tiểu tổ tông, em đừngn ói lung tung, một lát thấy An Tại Đào, nhất định không được nói lung tung… Em có biết không, đây là xe cha nuôi hắn là Tiếu Lão của tập đoàn Tiếu thị Nam Dương tặng hắn, Tiếu Lão người ta là phú hào số một Nam Dương. Còn nữa, vị thôn thê của An Tại Đào chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, được xưng là một trong mười nữ phú hào người Hoa… Em từng nghe qua rồi chứ?
Lộ Vân kinh ngạc nhẹ nhàng nói:
- Hạ Hiểu Tuyết?
- Đúng vậy.
Văn Hà cười khổ nói"
- Một lát em tốt nhất đừng nói lung tung, tuy rằng hắn quan hệ tốt với nhà chúng ta, cũng là bạn tốt của anh em, nhưng dù sao người ta cũng là Chủ tịch huyện đại nhân, cha vợ hắn còn là Chủ tịch thành phố Hạ…
- Có gì giỏi, không phải là một Chủ tịch huyện nhỏ sao.
Lộ Vân bĩu môi, cúi đầu than một tiếng.
Lộ Binh lên xe của An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, sao cậu nói chuyện với người phụ nữ này giữa đường vậy? Sao bà ta lại biết cậu tới nơi này?
An Tại Đào cười khổ nói:
- Anh đừng bậy bạ. Vừa lúc tôi tiến vào tiểu khu liền gặp xe của bà ta… Tốt xấu cũng là lãnh đạo cũ, sao có thể gặp còn không chào hỏi?
Lộ Binh trầm mặc một hồi, đột nhiên thở dài:
- Tiểu Đào. Người phụ nữ này thật sự quá mạnh mẽ rất tham lam, quả thực chính là một cái động không thể lấp đầy! Nhưng cho dù là như thế, bà ta vẫn đáp ứng toàn bộ công trình của công ty chúng ta cấp cho công ty Hoàng Hải đến sau kia… Nếu không phải Chủ tịch thành phố Hạ dàn xếp ở giữa, chỉ sợ Dân Thái chúng ta sẽ bị công ty Hoàng Hải hoàn toàn đẩy khỏi thị trường Tân Hải… Cũng thật sự là chê cười, chúng ta là xí nghiệp bản thổ Tân hải, không ngờ cạnh tranh không nổi với một hộ ngoại lai tới! Con mịa nó!
An Tại Đào khẽ mỉm cười, cũng không nói gì. Chuyện Tân Hải, hắn bất lực cũng không có cách nào khác. Lý Vân Thu là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn, bắt đầu từ ngày đầu tiên Lý Vân Thu điều nhiệm tới Tân Hải, An Tại Đào cũng đã dự cảm được, thời tiết Tân Hải phải thay đổi. Nhưng đối với hắn mà nói, hắn ngoại trừ lo lắng Hạ Thiên Nông bị Lý Vân Thu tước mất quyền lực ra, thứ khác cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Nhưng thông qua cuộc nói chuyện với Hạ Thiên Nông buổi chiều hôm nay, An Tại Đào có thể cảm giác được, Hạ Thiên Nông cũng không bị Lý Vân Thu tước quyền lực, ít nhất nhìn từ bên ngoài, hai người phối hợp ciu như "ăn ý".
Khi nói chuyện, xe An Tại Đào liền tiến vào chiếc sân rộng lớn của nhà họ Lộ. Xe dừng lại, Văn Hà và Lộ Vân liền tới đón.
Văn Hạ tự nhiên không cần nói, đều là người quen cũ. Nhưng Lộ Vân em gái Lộ Binh, An Tại Đào lần đầu tiên gặp mặt. Nhìn Lộ Vân trước mắt mặc một bộ quần áo vận động màu trắng, để tóc ngắn cắt cao, dáng người nhỏ sinh, màu da trắng nõn, một khuôn mặt búp bê, đôi mắt to linh động mang chút cười khẽ kia để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Lộ Vân cũng không phải mỹ nữ tuyệt sắc giống như Hạ Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn, Mạnh Cúc và Lãnh Mai vậy, thậm chí so sánh với Mã Hiểu Yến cũng kém hơn vài phần. Nhưng ngũ quan của cô cực kỳ tinh xảo, đôi mắt to ngập nước trên khuôn mặt búp bê, toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân và thanh thuần.
- Xin chào.
Lộ Vân chủ động vươn tay ra.
Văn Hà cười giới thiệu:
- Chủ tịch huyện An, đây là Đại tiểu thư nhà họ Lộ chúng tôi, Lộ Vân em gái Lộ Binh, vừa mới lưu học từ nước Anh trở về.
An Tại Đào mỉm cười cũng vươn tay ra:
- Xin chào, Lộ tiểu thư.
Lộ Vân nhướn mày dài nhỏ, chợt cười hì hì:
- Được rồi, gọi tôi Lộ Vân là được, tôi ghét xưng hô tiểu thư này.
Khụ khụ!
Lộ Binh ở một bên ho khan hai tiếng, nháy mắt với Lộ Vân. Nhưng mà Lộ Vân căn bản không để ý tới gã, không thèm quan tâm.
…
…
Biệt thự nhà họ Lộ ở trên đỉnh Thiên Thai, hai bảo mẫu nhà họ Lộ vội vàng bày ra rượu và thức ăn phong phú. Lộ Binh, Lộ Vân còn có Văn Hà cùng An Tại Đào ngồi trên Thiên Thai trong gió mát nhẹ nhàng, nhìn mặt biển xanh thẳm ở xa, lắng nghe từng tiếng sóng vỗ bờ, tâm tình mấy người trở nên vô cùng sáng sủa.
Lộ Binh nâng một ly bia lên, cười ha ha:
- Anh bạn, tới, đây là một ly Tiên Ti mới nhất, cạn một chén! Đi!
An Tại Đào cười cười, cũng nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Lộ Vân nhìn qua cũng có vài phần tửu lượng, cũng nâng chén rượu lên chạm ly với An Tại Đào, uống từng ngụm bia.
Bốn người vừa tán gẫu vừa uống, không bao lâu liền xử lý xong một thùng Tiên Ti do khách sạn Hải Thiên của tập đoàn Dân Thái tự ủ, tuy nói loại bia này không có bao nhiêu độ cồn, nhưng trải qua số lượng nhiều, bảy tám cân bia vào bụng, ngay cả An Tại Đào cũng có cảm giác say, huống chi là Lộ Binh thích uống tửu lượng lại không lớn.
Lộ Vân cũng uống không ít, chỉ có Văn Hà chiếu ứng, uống có vài chén.
Ngay trước mặt người bạn tốt nhất đời này, An Tại Đào cũng dần thả lòng, tạm thời quên mất bè lũ xu ninh trên quan trường. Hai người khi thì thoải mái cười to, khi thì châu đầu ghé tai, ngẫu nhiên còn nói vài tiết mục ngắn, thần thái thân mật, Văn Hà một bên nhìn xem âm thầm vui mừng.
Lộ Vân nghiêng đầu, mặt búp bê đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp, cũng không biết suy nghĩ tâm sự gì. Chỉ là không thể phủ nhận được, An Tại Đào trẻ tuổi tuấn láng, quả thật để lại cho cô ấn tượng sâu sắc.
Văn Hà ở một bên âm thầm liếc Lộ Vân một cái. Cô biết tuy rằng cô em chồng này của mình nhìn qua khờ dại lãng mạn giống như đứa bé chưa lớn, nhưng kỳ thật trong lòng rất có bài bản. Dù sao, cô cũng là con gái trưởng thành 25 tuổi, cũng không phải loại thiếu nữ thanh thuần hơn chục tuổi.
Thấy ánh mắt Lộ Vân không nháy mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, Văn Hà đột nhiên nhảy dựng trong lòng: Cô nàng…
Đột nhiên, Lộ Vân dán người qua, nhỏ giọng cười nói bên tai cô:
- Chị dâu, người này khá được, nếu không phải hắn có vị hôn thê, em sẽ theo đuổi hắn!
A. Đồ ăn trong miệng Văn Hà thiếu chút nữa phun ra, cô vội vàng nuốt xuống, liếc An Tại Đào đang đấu rượu với Lộ Binh, cúi đầu nói:
- Tiểu Vân… em uống nhiều rồi…
Lộ Vân cười khanh khách, bỏ qua Văn Hà, nâng chén đi tới, tùy tiện đẩy An Tại Đào một phen:
- Này, tôi nói anh đừng có chuốc anh tôi, tửu lượng của anh ấy không được. Đến, tôi đấu rượu với anh!