Trong miệng An Tại Đào còn lưu lại mùi thơm con gái. An Tại Đào vừa như có gì mất mát, vừa như có điều suy nghĩ, cứ đứng lặng nơi đó, không nói lời nào.
Lý Tương ra khỏi cửa, nhẹ nhàng xoa xoa ngực, nơi trái tim đang nhảy thình thịch của mình, thầm đỏ mặt vì sự lớn mật và điên cuồng của mình. Cô lấy lại bình tĩnh, đôi chân trầm ổn và tao nhã thong thả đi xuống dưới lầu. Trên cầu thang, cô gặp thư ký Lý Bình của An Tại Đào. Lý Bình cười cười, chủ động chào hỏi cô:
- Trưởng ban Lý mới đến…
Lý Bình biết quan hệ giữa Lý Tương và An Tại Đào, vừa là đồng nghiệp cũ, vừa là bạn, dường như lại còn có cái gì đó…Nhưng dù trong lòng Lý Bình có suy đoán mập mờ nào đó, nhưng đánh chết, hắn cũng không dám nói lung tung.
Lý Tương mỉm cười một cách tao nhã:
- Thư ký Lý, xin chào. Bí thư An tìm tôi để sắp xếp công tác.
- Vâng, Trưởng ban Lý, cô đi thong thả!
Lý Bình cười cười. Đối với vị thư ký khiêm tốn, chăm chỉ và thành thật này của An Tại Đào, Lý Tương có ấn tượng rất tốt, cô thiện ý và hoà nhã gật đầu với Lý Bình, từ từ rời đi.
…
Thật ra đến tận bây giờ, An Tại Đào cũng không thật sự suy nghĩ cho rõ ràng, rốt cuộc quan hệ giữa hắn và Lý Tương là như thế nào. Nếu nói gần như là bạn tốt thông thường, thì giữa hai người lại có chút gì đó không cần nói ra lời, một sự ăn ý không rõ ràng, loại ăn ý mà dù cách xa ngàn dặm cũng không đứt đoạn; nhưng nếu nói giữa hai người có sự mờ ám nào đó, thì trái tim hai người dường như lại cách nhau quá xa, chưa từng có gần gũi. Mặc dù là hôm nay có một nụ hôn, cũng không rút ngắn được khoảng cách giữa hai người.
Đối với Lý Tương, trong tiềm thức An Tại Đào tự nhiên có sự bài xích mơ hồ, bởi hắn không muốn lại nợ một mối tình; và ngược lại, tuy Lý Tương có tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng dường như cô chưa bao giờ muốn tiến sâu vào trong trái tim hắn.
Có lẽ, đối với Lý Tương, cô tìm kiếm và đòi hỏi một điều gì đó ở An Tại Đào, so với Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn, Mã Hiểu Yến và Lãnh Mai có điểm khác biệt tinh tế nào đó.
Nhưng điểm khác biệt ấy là gì, An Tại Đào lại không thể phân tích rõ ràng. Đây là điều hết sức phức tạp, ngay cả vắt óc suy nghĩ cũng không thể chỉ rõ ra được.
- Cốc cốc!
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Là một lãnh đạo cao cấp nhiều năm, An Tại Đào có thể dựa theo tiếng gõ cửa mà phán đoán được cấp bậc của người gõ.
Nếu tiếng gõ cửa trầm ổn, mạnh mẽ và ngắn ngủi, cho thấy đó là cán bộ lãnh đạo thành phố hàng đầu, ví dụ như Dương Hoa. Mà nếu đó là tiếng gõ vừa phải và thong thả, cho thấy người gõ là Phó chủ tịch thành phố. Còn như lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, khéo léo mà kính cẩn thế này, chỉ có thể là của một cán bộ bình thường trong cơ quan.
An Tại Đào im lặng không nói, giờ phút này tâm trạng hắn đang bị kích động bởi nụ hôn của Lý Tương, đang muốn khôi phục lại tinh thần như bình thường, đương nhiên là không muốn người khác tới quấy rầy.
Tiếng gõ cửa này tuy rất nhỏ, rất dè dặt nhưng hết sức kiên trì, bám riết không buông, mặc cho An Tại Đào không lên tiếng, người ngoài kia vẫn tiếp tục nhẹ nhàng gõ gõ, cứ cách vài giây lại gõ hai tiếng, rõ ràng biết An Tại Đào đang ở trong phòng làm việc, hơn nữa, còn có một mình.
An Tại Đào nhíu mày, có phần bực mình, đành lên tiếng:
- Mời vào.
Nói xong, An Tại Đào cũng không trở lại phía sau bàn làm việc, mà từ từ xoay người lại, điềm tĩnh nhìn ra cửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cửa được nhẹ nhàng mở ra, một cô gái trẻ đẹp, thậm chí có thể nói là cực kỳ lẳng lơ lặng lẽ xuất hiện ở cửa. Cao cao khoảng mét bảy, thân hình cao gầy, vóc dáng bốc lửa, ăn mặc rất hài hoà và thời trang, đường cong lồi lõm của thân thể và bộ ngực sữa hết sức đẹp mắt, bộ ngực đầy đặn, chắc nịch ngạo nghễ trong không khí, rung động theo từng hơi thở. Chưa hết, vòng eo nhỏ nhắn và gợi cảm…làn da thịt trắng như tuyết kia, phối hợp hoàn hảo với vẻ mặt đầy biểu cảm. Có một "hương vị" lẳng lơ đến kinh người toát ra từ bộ ngực cho đến đường cong bùng nổ của cặp mông, đủ để khơi dậy dục vọng mạnh mẽ của bất cứ người đàn ông nào.
An Tại Đào liếc nhìn cô một cái, nhận ra là Lâm Lệ, nữ nhân viên vừa được điều tới văn phòng Thành uỷ. Đối với cô gái trẻ xinh đẹp này, hắn chỉ mới gặp qua hai lần, biết cô là người của Phó bí thư Thành uỷ Mã Đức Thắng điều tới, nghe nói là một giáo viên âm nhạc của Phòng Sơn, vì không trải qua thi tuyển công chức, trước mắt là nhân viên tạm thời.
Mặc dù trong hoàn cảnh hiện nay, muốn vào cơ quan công tác phải trải qua thi tuyển, nhưng không phải là không có trường hợp ngoại lệ. Nếu có một chút quan hệ tốt, cũng có thể được đưa thẳng vào cơ quan hành chính sự nghiệp. Đương nhiên, để được như vậy, cũng cần phải có cơ hội thích hợp mới có thể thực hiện. Hiển nhiên, Lâm Lệ thuộc trường hợp này.
Tuy Lâm Lệ đến văn phòng Thành uỷ chưa lâu, nhưng hiện giờ cô đã có chút nổi tiếng ở Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Thứ nhất là cô rất biết ứng xử, xử lý các mối quan hệ rất khéo léo; hoà hợp vào cơ quan rất nhanh; thứ hai là sự trẻ đẹp của cô, người đẹp luôn có chút thuận lợi tự nhiên.
Một người đẹp thuộc loại hạng nhất như Lâm Lệ, vào làm việc ở cơ quan, rất nhanh sẽ khiến phần lớn cán bộ chú ý, nhất là một số cán bộ lãnh đạo. Sắc đẹp của cô, chính là vốn liếng và vũ khí tốt nhất của cô.
Nhưng nghe nói cô gái này là có quan hệ với Mã Đức Thắng, còn cụ thể là họ hàng thân thích hay "quan hệ này nọ", mọi người ở cơ quan cũng không rõ, cho nên rất nhiều người cứ thèm nhỏ dãi trước sắc đẹp của cô, nhưng không dám "xuống tay".
Hiện nay ở văn phòng Thành uỷ, Lâm Lệ còn chưa có vị trí chính thức, chỉ phụ trách tiếp đãi đối ngoại, thuận tiện thì làm một số việc lặt vặt. Bởi vì cô là người của Mã Đức Thắng đưa vào, Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương không thể không cố ý chiếu cố cô.
Cũng chính vì thế, mà An Tại Đào cũng có chú ý tới cô một chút. Tuy nhiên Lâm Lệ là nhân viên bình thường, so với Bí thư Thành uỷ như hắn là cả một khoảng cách quá xa, hắn chỉ biết là có một cô gái như vậy, từng đưa cho hắn một vài văn kiện, cũng không tiếp xúc gần gũi, càng không hiểu biết nhiều về cô.
Lâm Lệ cầm một văn kiện trong tay, duyên dáng bước vào, hết sức tỏ ra tươi cười, tao nhã và khéo léo, nhưng lại khiến An Tại Đào có cảm giác cô rất lẳng lơ. Dường như, mỗi cái giơ tay, nhấc chân của người con gái này, không cần cố ý cũng đều toát ra vẻ quyến rũ động lòng người.
- Bí thư An!
Lâm Lệ nhẹ nhàng mỉm cười tới gần, liếc nhìn An Tại Đào bằng cặp mắt long lanh như nước, thấy hắn tỏ ra trầm tĩnh, vẻ kiều diễm ướt át trên khuôn mặt lại càng thêm nồng đậm.
Đây là một phụ nữ rất dễ dàng khêu gợi lên dục vọng của đàn ông, một cô gái đầy vẻ lẳng lơ và quyến rũ, đường cong bộ ngực dập dờn như sóng cuộn, làm người ta phải hồn xiêu phách lạc. An Tại Đào âm thầm hít một hơi, hắn là một người đàn ông bình thường, có bản năng sinh lý bình thường, cái gọi là "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" (1), hễ là đàn ông, nhìn thấy phụ nữ đẹp, không mấy ai thật sự giữ được sự bình tĩnh, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ này nọ. Đối mặt một "nữ yêu tinh" quyến rũ như vậy, nếu nói trong lòng hắn không có một chút "xao động" của bản năng sinh lý, là nói dối.
Nhát là hắn vừa mới bị Lý Tương làm cho tâm thần xáo động, đang cố gắng kìm chế thì trước mặt lại xuất hiện một cô gái đầy vẻ lẳng lơ, quyến rũ như vậy, từ thị giác dẫn đến phản ứng sinh lý, là quá trình diễn ra rất nhanh chóng.
Nhưng dù sao An Tại Đào cũng không phải là loại người phóng túng. Tuy không thể nói hắn là một chính nhân quân tử, nhưng ít ra, hắn là người có thể kiềm chế nội tâm. Sắc đẹp có thể tận hưởng, nhưng lạm dụng quá mức thì không khác gì cầm thú.
Hắn lấy lại bình tĩnh, từ từ đi về phía sau bàn làm việc. Sau khi hắn ngồi xuống, cảm xúc trong lòng đã lắng dịu, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Lệ, thản nhiên lên tiếng:
- Ừm.
Lâm Lệ thầm cắn chặt răng, tiến về phía trước một bước, đặt văn kiện lên bàn làm việc của An Tại Đào, giọng dịu dàng mà ngọt lịm:
- Bí thư An, Chánh văn phòng Đồng bảo tôi tới đưa cho Bí thư một văn kiện. Đây là văn kiện do Uỷ ban Kinh tế Thương mại trình lên lãnh đạo Thành uỷ phê duyệt…
An Tại Đào thu hồi ánh mắt bình tĩnh và uy nghiêm của mình, gật đầu, cầm lấy văn kiện, cúi xuống xem. Trên văn kiện có dấu mộc đỏ chót của lãnh đạo thành uỷ. An Tại Đào tuỳ ý lật xem văn kiện, thấy đó chỉ là một văn kiện bình thường, không có gì đặc biệt, liền cầm bút viết bốn chữ to phóng khoáng "Duyệt, An Tại Đào" vào văn kiện.
Lâm Lệ có phần si mê, ánh mắt hừng hực như lửa nóng, thừa dịp này, tiến lại gầni An Tại Đào. Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi có quyền lực rất lớn, lại là một người đàn ông đẹp trai, nho nhã và có học vấn cao, loại đàn ông như thế, đối với một người đẹp rất biết lợi dụng "vốn liếng tự có" để trèo lên cao như Lam Lệ, quả thật là có sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Sắc đẹp luôn hấp dẫn đàn ông, mà ngược lại, một người đàn ông gần như hoàn mỹ như An Tại Đào làm sao không hấp dẫn phụ nữ? Nếu có được một người đàn ông như An Tại Đào, đối với một phụ nữ mà nói, nhất là một phụ nữ có xuất thân bình thường như Lâm Lệ, quả thật là còn hơn cả mơ ước.
Thật ra, suy ngẫm cho kỹ thì cũng không có gì lạ, tất cả đều là do tác dụng mạnh mẽ của quyền lực. Quyền lực là tham vọng tối cao của con người, quyền lực không siêu nhiên như tình yêu, nhưng tình yêu dù sao cũng phải phục tùng cho quyền lực và của cải, từ xưa đến nay, trong và ngoài nước đều không ngoại lệ. Từ Ai Cập cổ đại, Hy Lạp cổ đại, La Mã cổ đại và thời đại đế vương tam cung lục viện, 72 phi tần thối nát cho đến thời đại hôm nay, ai cũng thấy được, người đàn ông có tiền, có quyền là đại anh hùng. Mỹ nữ luôn chạy như điên theo quyền lực, tiền tài, nào có người đẹp nào chịu gả cho đàn ông nghèo? Câu "Trong sách có nhà vàng, có gái đẹp", cũng có thể sửa thành "Trong quyền lực có nhà vàng, có gái đẹp" được!
Quyền lực có sức hấp dẫn tuyệt đối, nó đã khiến không biết bao nhiêu phụ nữ lao đầu vào như con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Trái lại, cũng có không ít đàn ông nắm giữ quyền lực, bởi vì vậy mà trở nên sa đoạ, truỵ lạc. Mấy năm nay, cán bộ lãnh đạo vì phụ nữ mà bị "lật thuyền", càng ngày càng nhiều.
Nếu nói sau lưng mỗi một quan tham bị "ngã ngựa", đều có bóng dáng phụ nữ, có lẽ đa số mọi người sẽ không phản đối.
(1) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: Theo Từ điển Hán Việt Thiều chửu, Yểu điệu là chỉ cái tính u nhàn (u tịch và nhàn nhã), thục nữ là người con gái đẹp và thuỳ mị, cầu: đôi lứa. Theo Quốc ngữ Từ Điển của Bộ Giáo Dục Trung Hoa Dân Quốc: 窈窕淑女(Yểu điệu thục nữ ): người con gái đẹp lại có đức hạnh. Tạm dịch nguyên câu: Người con gái xinh đẹp thuỳ mị và có đức hạnh, là vợ hiền của người quân tử. Theo từ điển này, Yểu điệu không có nghĩa là "yểu điệu", duyên dáng. Cần nhấn mạnh, "cầu" ở đây không có nghĩa là cầu mong, mong muốn, mà là "đôi lứa", nhưng văn cảnh đang chỉ người con gái nên phải dịch là vợ hiền, vợ tốt. Chữ " cầu" này có lẽ giống từ "spouse" trong tiếng Anh.