Nếu như Triệu lão nổi giận lôi đình, cũng có thể khiến hắn an lòng một chút, nhưng Triệu lão dĩ nhiên lại không. Ông lão nắm giữ quyền lực cao tầng trung tâm đất nước này, đối đãi với An Tại Đào, thân thiết bình đẳng nhẹ nhàng giống như ngày xưa ông vi hành đối đãi với dân chúng bình thường.
Lúc quốc vụ không bận, Triệu lão thường xuyên một mình "chuồn" khỏi Nam Trung Hải đề phòng sâm nghiêm, đến nơi nhiều dân chúng nhất. Ví dụ buổi sáng ở giữa một đám ông lão bà lão luyện công buổi sáng tại công viên. Đương nhiên, cảnh vệ thường phục cơ bản là không thể thiếu.
Triệu lão là một người phân biết rõ ràng hai mặt uy nghiêm và bình thản như thế, uy nghiêm lên khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới, mà bình thản lại rất giống ông lão nhà bên, thuộc loại lẫn vào trong đám người rất khó nhận ra.
Đối với quan hệ giữa Mạnh Cúc và mình, Triệu lão rốt cuộc giữ dạng thái độ thế nào, An Tại Đào chưa từng hỏi Mạnh Cúc, hắn cố ý lảng tránh vấn đề khiến người ta nhức đầu này. Mà Mạnh Cúc cũng chưa từng nhắc đến, hai người ở cùng một chỗ dịu dàng thắm thiết trôi qua nhanh chóng như vậy, không có bất luận áp lực và gợn sóng gì đến từ Triệu lão.
Hiện giờ Triệu lão muốn tới, muốn xem đứa bé, muốn gặp Trần Cận Nam… Lòng An Tại Đào chậm rãi trầm xuống, hắn hiểu rất rõ trong lòng, nhân vật lớn có cấp bậc giống như Triệu lão, chỉ cần thoáng phất tay, giữa hắn và Mạnh Cúc sẽ bị đào ra một con sống lớn còn khó vượt qua hơn là ngân hà, cả đời khó có thể gặp lại.
Nhưng cũng may Mạnh Cúc vô cùng kiên định, tình cảm hai người bền hơn cả vàng… Nghĩ tới đây, An Tại Đào ngẩng đầu nhìn Mạnh Cúc, đối diện với đôi mặt bình tĩnh mà nhu tình kia của Mạnh Cúc.
Mạnh Cúc biết An Tại Đào đang lo lắng cái gì, liền khẽ cười, kéo cánh tay An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, em đừng khẩn trương, bác chị tới không có gì, chủ yếu là muốn nhìn đứa bé, mặt khác nếu cha em tới, ít nhiều cũng gặp mặt một lần. Điều này đối với ông ấy mà nói, cũng là một chuyện tốt. Chẳng qua, con người bác chị công tư rõ ràng, nghiêm cẩn đứng đắn, nếu muốn được ông ấy coi trọng, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
- Em không cần lo lắng, chị đã sớm nói qua, chị và Triệu gia không còn quan hệ, chị là chị, Triệu gia là Triệu gia, hơn 30 năm qua đều là như vậy.
Mạnh Cúc thêm vào một câu.
An Tại Đào thở dài, lại không nói gì thêm. Hắn có thể đối mặt với Triệu lão, nhưng ở một số thời khắc, hắn lại rất khó đối mặt với mình.
- Chị Cúc, em đi nói với cha một tiếng, để ông ấy chuẩn bị nhiều hơn một chút… Đúng rồi, bác chị ---- Triệu lão tới lúc nào?
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, cười nói.
Mạnh Cúc gật đầu:
- Hay là để chị nói đi, em lưu lại trông đứa bé giúp chị. Có thể buổi tối bác chị tới đây, hôm nay ông ấy còn muốn gặp vài người khách nước ngoài, rất nhiều việc, cũng không biết đến lúc đó có thời gian hay không.
Mạnh Cúc nói xong, liền dịu dàng cười với An Tại Đào, lên lầu nói chuyện này với Trần Cận Nam. Cũng không biết cô nói gì với Trần Cận Nam, không bao lâu, vợ chồng Trần Cận Nam, Âu Dương Đan cùng Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đi xuống lầu, xem như là muốn rời nhà.
An Tại Đào hơi bất ngờ, liền đứng lên khỏi sô pha cười nói:
- Hiểu Tuyết, mọi người đây là…
Hạ Hiểu Tuyết âm thầm ra hiệu cho An Tại Đào, khẽ cười nói:
- Ông xã, em bồi cha và cô Âu Dương ra ngoài đi dạo…
Mạnh Cúc đứng phía sau vợ chồng Trần Cận Nam, trừng mắt với An Tại Đào. An Tại Đào cười khổ một tiếng, vốn định nói vài câu, rồi nghĩ lại, Trần Cận Nam hiện giờ đã là cán bộ cao cấp, nên làm thế nào tự ông có chừng mực, không cần mình nhắc nhở.
…
…
Hạ Hiểu Tuyết lái xe bồi Trần Cận Nam và Âu Dương Đan ra ngoài dạo phố mua đồ, An Tại Đào liền ở lại biệt thự cùng Mạnh Cúc. Lúc giữa trưa, ba người còn chưa trở về, Mạnh Cúc để cho đầu bếp cô mang tới từ Nam Dương làm mấy món ăn, cùng An Tại Đào vừa trông đứa nhỏ vừa tùy ý ăn.
Cơm nước xong, An Tại Đào cẩn thận ôm Lập Mân, miệngngâm nga một ca khúc không thành giọng ca dao, thần thái chuyên chú mà đùa nghịch con trai mình. Tiểu Lập Mân ngoài dự đoán của mọi người, không khóc nháo mà tò mò nằm trong khuỷu tay của An Tại Đào, híp mắt quan sát miệng nỉ non, một bộ rất hưởng thụ.
Mạnh Cúc nắm một bình sữa trong tay, hạnh phúc mà nhìn người đàn ông và con trai mình, nụ cười quyến rũ trên mặt có thể nặn ra nước.
An Tại Đào quay đầu lại cười nói:
- Chị Cúc, đứa bé Lập Mân này cũng thật là, không khóc không nháo, giống như biết điều…
Mạnh Cúc khẽ mỉm cười, gạt đi lọng tóc bay rối trên trán, dịu dàng nói:
- Ừ, Lập Mân rất ngoan… Lúc ở Nam Dương, ông cụ đùa giỡn với nó cả ngày, nó cũng không khóc không nháo! Ừ, em xem ánh mắt của nó, thật sự khiến cho người ta cảm thấy biết điều… Em xem này, tròng mắt của nó bắt đầu chuyển động, dường như nó có thể hiểu chúng ta nói chuyện vậy.
Hai người đang cười nói, đột nhiên cửa nhẹ nhàng vang lên, một hồi bước chân nhẹ nhàng truyền tới, Mạnh Cúc ngẩng đầu lên nhìn tới cửa nói:
- Hình như là Hiểu Tuyết bọn họ đã trở lại… Tiểu Đào, em đưa đứa bé cho chị.
Khi nói chuyện cửa bị đẩy ra, Trần Cận Nam đi đầu, Hạ Hiểu Tuyết và Âu Dương Đan mang theo một bao đồ lớn trong tay, cười nói đi đến.
- Cha, mọi người đã trở lại… Ồ, mua cái gì đây?
Mạnh Cúc ôm đứa bé qua đón, Âu Dương Đan cười cởi áo khoác, thay dép lê, giơ tay cười nói:
- Mạnh Cúc, tới, cô đến ôm đứa bé, con nghỉ ngơi một chút!
- Lão Trần, ông xem đứa bé này ngoan biết bao! Không khóc không nháo…
Âu Dương Đan đang cười, đột nhiên tiểu Lập Mân trong lòng Mạnh Cúc không nể tình mà khóc lên. Hai chân dùng sức đạ vào chăn lông bao quanh, thân thể nho nhỏ lắc lắc.
- Ôi ôi, cục cưng ngoan, không khóc không khóc, đứa bé ngoan không khóc…
Âu Dương Đanvội vàng nhận đứa bé từ tay Mạnh Cúc, ôm trong lòng cẩn thận dỗ dành. Nhưng tiếng khóc của tiểu Lập Mân không có dấu hiệu dừng lại, khóc ngày càng lanh lảnh.
Trần Cận Nam ở một bên lo lắng mà nhìn đứa bé, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải đứa bé không thoải mái hay không?
Mạnh Cúc trông đứa bé quen, tự nhiên rất quen thuộc 'tập tính' của con trai mình, cô cũng không lo lắng, đứng ở đó cười ha ha:
- Không có gì đáng lo, chắc chắn là nó muốn tiểu hoặc đi ngoài, thay tã cho nó là được.
Nói xong, Mạnh Cúc giơ tay qua một bên, hai bảo mẫu vẫn hầu hạ ở góc phòng vội vàng chạy tới, kính cẩn mà nhận tiểu Lập Mân từ trong lòng Âu Dương Đan, đặt đứa bé trên giường, tháo tã thật cẩn thận, một mùi thối nhàn nhạt truyền ra ---- thằng nhóc này quả nhiên là đi ngoài.
…
…
Buổi chiều 5h.
An Tại Đào vẫn lẳng lặng đứng hút thuốc trong viện, bởi vì có con, hắn tự nhiên không thể hút thuốc trong phòng. Mặt trời màu đỏ xán lạn mỏng manh chiếu xuống, gió em dịu nhè nhè, ngoại thành thủ đô đầu hạ, trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của trăm hoa.
Hai chiếc Limousine màu đen chạy như bay tới. Chiếc đi đầu đột nhiên dừng lại ven đường, vài thanh niên khôi ngô mặc đồ Tây màu đen lập tức nhảy xuống từ trên xe, phân tán ở ven đường. Sau đó, một chiếc Limousine khác chậm rãi chạy tới, thẳng tới cửa biệt thự.
An Tại Đào giật mình trong lòng, biết là Triệu lão tới rồi, vội vàng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi qua, vội vàng mở cửa xe Limousine. Ngay khi An Tại Đào mở cửa xe, ở vị trí lái phụ phiaas trước, Lý Đại Niên cũng vội vàng nhảy xuống xe, đầu tiên âm thầm ra hiệu cho An Tại Đào, sau đó liền tới gần cúi đầu nói:
- Thủ trưởng...
Trong xe yên tĩnh, Triệu lão không xuống xe.
Trong xe truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, An Tại Đào run lên trong lòng. Chỉ nửa khắc, Triệu lão mặc bộ đồ vận động màu đen mang một chiếc kính râm rộng trên mặt chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn phía Tây, lại nhẹ nhàng thở dài.
Chợt, ông tháo kính râm xuống, thần sắc bình tĩnh thậm chí là cực kỳ lạnh nhạt mà nhìn An Tại Đào, hơi thở cao cao tại thượng uy hiếp quyền lực không gì sánh kịp đột nhiên phát ra, An Tại Đào lui về phía sau một bước theo bản năng, sau đó thoáng do dự một chút, liền dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, vừa lúc đối mặt với đôi mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu lão, ánh mắt trong suốt.
Một già một trẻ, một là lãnh đạo cao tầng trung tâm nước cộng hòa, một ngôi sao mới của chính quyền địa phương đang dần dần nhô lên. Nếu không phải bởi vì Mạnh Cúc tồn tại, có lẽ cả đời này An Tại Đào cũng không có cơ hội chăm chú nhìn nhau với Triệu lão.
- Triệu lão!
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu lão không khiến An Tại Đào cảm thấy sợ hãi, mà khiến hắn áy náy khó có thể bình an. Hắn tiến lên một bước, do dự mà đỡ lấy tay Triệu lão.
Triệu lão cứ lẳng lặng mà đứng ở đó, tuy rằng thân thể hơi già nua nhưng vững như núi cao.
Thật lâu sau, ông nghiêng đầu liếc An Tại Đào một cái, thản nhiên cười:
- Đi thôi, chúng ta vào nhà xem đứa bé. Đại Niên, cậu cũng đi cùng.
Lý Đại Nhiên vội vàng kính cẩn mà lên tiếng.
Đúng lúc này, mọi người từ trong phòng đã đi ra đón. Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết đi đầu, Trần Cận Nam và Âu Dương Đan theo sau.
An Tại Đào tùy ý thoáng nhìn vẻ khẩn trương và kính cẩn tren mặt Trần Cận Nam. Đối mặt với lãnh đạo lớn cấp nguyên thủ quốc gia giống như Triệu lão, đại nhân vật dưới một người trên vạn người, ngay cả Trần Cận Nam chức quan lớn nhất một tỉnh, trong lòng cũng không kìm nổi mà khẩn trương và kích động.
Đương nhiên, Trần Cận Nam khẩn trương trong lòng, còn dến từ quan hệ không thể công khai của An Tại Đào và Mạnh Cúc. Ông ta không thể không lo lắng, nếu Triệu lão trách tội xuống, sẽ như thế nào...
- Bác, chú Lý!
Mạnh Cúc tiến về phía trước vài bước, vô cùng thân thiết mà ôm lấy khuỷu tay Triệu lão, chỉ vào vợ chồng Trần Cận Nam sắc mặt kính cẩn tiến đến chào cười nói:
- Đây là cha Tiểu Đào, vị này là cô Âu Dương.
Trần Cận Nam khẩn trương tiến lên một bước, chủ động vươn tay ra, kính cẩn cười, thân thể hơi khom xuống:
- Chào ngài, Triệu lão, tôi là Trần Cận Nam!
Triệu lão nghiêng đầu liếc cháu gái của mình một cái, thấy trong đôi mắt cô hàm chứa một chút khẩn cầu nhàn nhạt, cảm thấy thờ dài, trên mặt bày ra nụ cười thản nhiên, cũng vươn tay ra để Trần Cận Nam nắm:
- Cậu là Trần Cận Nam tỉnh Đông Sơn à... Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, đầu năm nay, chúng ta đã từng gặp mặt.
- Đúng vậy, Triệu lão.
Trần Cận Nam cười trả lời.
- Triệu lão.
Âu Dương Đan cũng tiến đến chào hỏi.
Triệu lão cười ha ha, giơ tay lên:
- Cô chính là cô bé thứ ba của nhà Âu Dương đi, ha ha, thân thể cha cô gần đây thế nào rồi?
- Nhờ phúc của lãnh đạo trung ương, thân thể cha tôi vẫn tốt.
Tuy rằng cha Âu Dương Đan cũng nắm chức lớn, nhưng cấp bậc lão Âu Dương cha cô so với Triệu lão vẫn kém rất nhiều. Đương nhiên, quan trọng hơn là, lão Âu Dương sớm đã lui về tuyến hai, mà Triệu lão vẫn đang nắm quyền.
Mạnh Cúc nhẹ nhàng kéo tay Triệu lão:
- Bác, chúng ta vào nhà đi...
"Vẻ mặt nghiêm trang" của Triệu lão dường như tan hết, ông cười vang khoát tay áo nói:
- Được, chúng ta vào nhà xem đứa bé! Đại Niên, mang lễ gặp mặt của chúng ta cho đứa bé!
****
Tiếng truyện trò cười đàu không ngừng trong phòng khách, Triệu lão vào phòng khách bỏ đi hơi thở lãnh đạo lớn trung ương và nhân vật lơn trên người, giống như một ông bác nhà bên, đi xung quanh chiếc giường trẻ con của tiểu Lập Mân, đùa với đứa bé vừa mới ăn sữa no, thường xuyên ngẩng đầu nói đùa vài câu với An Tại Đào hoặc Mạch Cúc.
Thấy tiểu Lập Mân dần dần ngủ, lúc này Triệu lão mới chậm rãi đứng thẳng người, khẽ mỉm cười với Trần Cận Nam, khoát tay áo:
- Đồng chí Cận Nam, chúng ta nói chuyện chứ?
Nói xong, Triệu lão cất bước tới đi tới ban công mở rộng phía trước phòng khách biệt thự. Trần Cận Nam sắc mặt căng thẳng, do dự một chút, vẫn khẩn trương mỉm cười theo qua.
An Tại Đào nhìn hai người ra ban công và đóng chặt cửa, trên mặt lộ ra một chút khẩn trương. Mạnh Cúc dịu dàng đi tới, nhẹ nhàng cầm tay của hắn, ghé vào lỗ tai của hắn nhẹ giọng nói nhỏ:
- Không có việc gì, nếu bác chị đồng ý tới xem đứa bé, thì không có việc gì...
Lý Đại Niên đứng một bên khẽ mỉm cười:
- Tiểu Cúc, Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, chị Âu Dương, tôi ra ngoài trước chờ thủ trưởng trên xe, có gì trực tiếp gọi điện cho tôi.
An Tại Đào vội vàng tiến lên giữ chặt tay Lý Đại Niên cười nói:
- Chú Lý, ngồi trong nhà đi, vừa mới đến đã vội vã rời đi rồi! Đúng rồi, Lý Nam đã nói rõ với chú chưa, cậu ta điều đến tỉnh làm Phó Giám đốc Sở Văn hóa.
Lý Đại Niên gật đầu cười nói:
- Tôi biết. Thay tôi cảm ơn đồng chí Cận Nam, Lý Nam ở Đông Sơn, được ông ấy chiếu cố, tôi vô cùng cảm kích.
...
...
Triệu lão yên lặng mà nhìn xuyên qua ban công xuống trang cảnh u tĩnh trong khu biệt thự, ánh mắt rơi đúng vào chút tà dương màu đỏ cuối kia. Trần Cận Nam hô hấp hơi dồn dập mà đứng sau ông nửa bước, thần thái hơi khẩn trương. Tuy rằng ông là Chủ tịch một tỉnh, nhưng trước mặt Triệu lão nắm giữ quyền to một nước, ông vẫn cảm thấy áp lực khác thường.
Thật lâu sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trầm mặc.
Ngoài dự đoán của Trần Cận Nam, khii Triệu lão quay đầu lại, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa mà thân thiết, ông cũng không mở miệng về "vấn đề quan hệ" giữa Mạnh Cúc và An Tại Đào cùng Trần Cận Nam, mà tùy ý nói một số phương châm quan trọng của chính sách trung ương, thuận tiện hỏi một chút tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Đông Sơn.
- Đồng chí Tiếu Tác Niên đã làm Bí thư Tỉnh ủy ở Đông Sơn 6 năm rồi đúng không?
Triệu lão đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy, Triệu lão. Đồng chí Tiếu Tác Niên đến nhậm chức năm 1998, đến nay đã 6 năm.
Trần Cận Nam hơi bất ngờ, nhưng vẫn kính cẩn mà trả lời câu hỏi của Triệu lão.
Triệu lão ồ một tiếng, lại thản nhiên nói:
- Nhìn từ tình hình toàn quốc gia, ngoại trừ vài tỉnh thành phía nam ra, tỉnh Đông Sơn phát triển kinh tế mạnh mẽ nhất. Mấy nă này, đồng chí Tiếu Tác Niên làm không ít công tác ở Đông Sơn, Trung ương rất vừa lòng đối với công tác của ông ta... Cuối năm, Bộ Chính trị Trung ương sắp sửa tăng thêm một bộ phận đồng chí tiến vào, mà vào đầu năm tới trong cuộc họp Hội đồng nhân dân, có hai Phó Thủ tướng đến lúc phải lui xuống, căn cứ đề cử của Mã Tổng Lý Viện Quốc vụ, sẽ có hai đồng chí mới tiến vào bộ máy lãnh đạo Viện Quốc vụ...
Triệu lão đơn giản kể lại tin tức cơ mật của cao tầng Trung ương, Trần Cận Nam sắc mặt kính cẩn và hơi khẩn trương khom người lắng nghe, suy nghĩ nhanh chóng, nghiền ngẫm dụng ý thực sự của Triệu lão.
Thật ra Triệu lão ám chỉ rất rõ ràng. Tuy rằng không nói rõ, nhưng ngụ ý đơn giản là nói, Tiếu Tác Niên có hi vọng thăng chức, mà vị trí Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn có thể trống ra...
Triệu lão nói một hồi, liền ngẩng đầu liếc Trần Cận Nam một cái, thản nhiên nói:
- Đồng chí Cận Nam, cố gắng công tác đi, sự nghiệp Đảng của chúng ta cần những đồng chí trẻ trung các anh tới gánh vác trách nhiệm! Tốt lắm, trước hết chúng ta nói đến đây, anh đi ra ngoài để thằng nhóc kia tiến vào, tôi có lời nói với hắn!
...
...
- Triệu lão... tôi...
Tâm tình An Tại Đào cực kỳ khẩn trương, hai tay nắm chặt, trên trán toát ra mồ hôi mịn.
Khóe miệng Triệu lão lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, chăm chú nhìn hắn, trào phúng nói:
- Dám làm, không dám nhận?
Sắc mặt An Tại Đào đỏ lên, không dám nói gì, nhưng dựng thẳng sống lưng. Mà trong nháy mắt này, hắn rõ ràng thấy được một chút khen ngợi từ trong đôi mắt Triệu lão.
Triệu lão nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Thằng nhóc cậu mạnh hơn cha cậu, còn hơi can trường.
- Tốt lắm, những chuyện lung tung giữa cậu mà tiểu Cúc, tôi sẽ bỏ qua. Chẳng qua, nếu đứa bé có rồi, chẳng lẽ cậu còn không cho tiểu Cúc một danh phận? Như vậy, cậu ly hôn với Hạ Hiểu Tuyết, lập tức kết hôn cùng tiểu Cúc, cho tiểu Cúc và đứa bé một danh phận thích hợp.
Triệu lão khoát tay áo.
An Tại Đào nghe vậy sắc mặt đột nhiên đỏ lên, hô hấp dồn dập, đầu vai run rẩy vài cái, chậm rãi cúi đầu xuống.
- Rất xin lỗi, Triệu lão, tôi không thể.
Triệu lão giận tím mặt, chặn tức giận cúi đầu trầm giọng nói:
- Cậu dám lặp lại một lần nữa?!
- Rất xin lỗi, Triệu lão, tôi không thể.
An Tại Đào biết rõ đã chọc giận ông lão nắm giữ quyền lớn của đất nước, nhưng vẫn vô cùng kiên định mà nhẹ nhàng trả lời:
- Tôi sẽ chiếu cố chị Cúc và đứa bé cả đời, nhưng tôi lại ---- không thể!
Triệu lão trừng mắt An Tại Đào, tức giận bừng bừng, ban công không tới 10m2 tràn ngập không khí áp lực trầm thấp. Nửa ngày, đột nhiên nghe Triệu lão phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, giơ tay lên nói:
- Một lần khảo nghiệm cuối cùng đối với cậu xem như thông qua. Nếu vừa rồi cậu đáp ứng, ta sẽ lập tức mang tiểu Cúc và đứa bé rời khỏi, từ nay không cho mấy đứa gặp mặt nữa! Nếu cậu không thể kiên trì lời hứa từ đầu, như vậy, tôi sẽ không thể tin tưởng hứa hẹn của cậu đối với tiểu Cúc.
Nói xong, Triệu lão xoay người mà đi. Chờ lúc An Tại Đào phản ứng lại, đã nghe được tiếng cười sang sảng của Triệu lão trong phòng khách, mà bên trong, cũng mờ hồ truyền tới tiếng cười trong trẻo lanh lảnh của tiểu Lập Mân.
Quyển 8: Trụ đá giữa dòng