Y tằng hắng một tiếng đứng dậy, sắc mặt chợt trở nên đỏ bừng, rất khó coi.
-An...Chủ nhiệm An, tôi...rất xin lỗi.
Y nói lắp bắp. Trong đầu có cả ngàn vạn lý do, vậy mà bây giờ một câu cũng không nói nên lời. Trước khi cuộc họp Hội nghị thường vụ này tiến hành, lúc đưa ra thông báo, y cũng đã từng nghĩ đến An Tại Đào. Dù sao, chức vụ Ủy viên thường vụ Huyện ủy của An Tại Đào cũng không bị miễn trừ. Nhưng lại nghĩ, tuy là chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy không bị miễn trừ, nhưng người thì bị điều đi rồi, giờ lại tới tham gia Hội nghị thường vụ Huyện ủy, thích hợp sao?
Đương nhiên, thích hợp hay không thích hợp, không phải là điều mà y có thể định đoạt.
Đồng Hồng Cương liền xin ý kiến của Tôn Cốc, nhưng vừa mới há mồm đã bị Tôn Cốc nói một câu chặn ngang họng: "Thành phố bãi miễn chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy của đồng chí An Tại Đào, chỉ là vấn đề thời gian. Hiện tại đồng chí An Tại Đào ở thành phố đang gánh trách nhiệm nặng nề, làm sao có thời gian quay về họp?"
Tôn Cốc không nói rõ ràng là không thông báo cho An Tại Đào, nhưng cái ý tứ kia thì cũng đã rõ. Đối với lời nói của Tôn Cốc, Đồng Hồng Cương nào dám vi phạm? Trừ khi y không muốn làm Chánh văn phòng Huyện ủy nữa.
Đồng Hồng Cương không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của An Tại Đào, chỉ có ánh mắt là liếc về phía Tôn Cốc. Nhưng Tôn Cốc lúc này trong lòng vừa kinh sợ vừa giận dữ, đang ngồi ở đó cố gắng kìm nén sự kích động của chính mình, làm sao có thể bận tâm đến cảm giác của Đồng Hồng Cương.
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mọi người. An Tại Đào chậm rãi ngồi xuống cạnh Lưu Ngạn, đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn sang phía Lưu Ngạn, ra hiệu cô không cần quá căng thẳng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tất cả lãnh đạo Ủy viên thường vụ Huyện ủy ánh mắt phức tạp đều trực tiếp hoặc gián tiếp dừng trên người An Tại Đào, trong lòng cũng có các suy nghĩ khác nhau.
Nhìn thấy An Tại Đào đứng ở cửa, Hạ Canh trong lòng bỗng chấn động, mơ hồ đoán được cái gì đó, một tia vui sướng lóe lên trong giây lát rồi biến mất, hướng đến An Tại Đào với ánh nhìn "Hoan nghênh".
Mấy người thân cận với Tôn Cốc thì trong lòng lại vô cùng bực bội và phẫn nộ. Trần Đức Lệnh căm tức nhìn An Tại Đào, thầm nghĩ: " Thằng nhãi này quá kiêu ngạo, người đã bị điều đi, còn không hiểu quy củ, không ngờ cứ như vậy mà ngông nghênh xông vào Phòng hội nghị Ủy viên thường vụ Huyện ủy". Nhưng bực bội thì bực bội, An Tại Đào nói cũng không có sai, hắn bây giờ vẫn là Ủy viên thường vụ huyện ủy Quy Ninh, mời dự họp hội nghị thường vụ mà không thông báo cho hắn, điều này hiển nhiên là không chấp nhận được.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Hiểu Linh có chút phức tạp mà nhìn An Tại Đào, tim đánh lô tô trong lồng ngực. Các lãnh đạo khác thì đều im lặng ngồi tại chỗ, không nói lời nói. Trong phòng hội nghị vốn đang có bầu không khí giương cung bạt kiếm, giờ đây vì sự xuất hiện đột ngột của An Tại Đào mà đã tan thành mây khói.
Hạ Canh đột nhiên mỉm cười:
-Ha ha, đúng vậy. Chủ nhiệm An hiện giờ vẫn là Ủy viên thường vụ huyện ủy. Chủ nhiệm Đồng, về sau phải nhớ mỗi khi có cuộc họp là phải thông báo cho Chủ nhiệm An biết. Chủ nhiệm An ở thành phố công tác, bận không đến được là một chuyện, nhưng thông báo vẫn phải thông báo. Ha ha, được rồi, Chủ nhiệm An nếu đã đến đây thì chúng ta tiếp tục họp thôi.
"Thằng nhãi này đang muốn ra oai với mình đây mà". Tôn Cốc cúi đầu hừ một tiếng, khoát tay nói:
-Được rồi. Tiếp tục họp.
Nếu An Tại Đào đã đến đây, Tôn Cốc lúc này liền hiểu được, ít nhất trong hội nghị thường vụ này, chuyện y muốn đưa Mã Hiểu Yến lên làm Phó chủ nhiệm quản lý xây dựng, trên cơ bản chính là thất bại.
An Tại Đào đến, không chỉ là thêm một lá phiếu cho bên Hạ Yếm Na.
Bởi vì hiện tại thân phận của An Tại Đào đã khác, là tâm phúc của Bí thư thành ủy Trương, thậm chí là cả Chủ tịch thành phố Trương. Hơn nữa, hiện tại, nhìn sự ủng hộ của Bí thư thành ủy Trương và Chủ tịch thành phố Trương đối với công việc của hắn thì chỉ sợ tương lai của An Tại Đào ở thành phố là vô cùng rộng mở. Đối với một người như vậy, kỳ thực cho dù là một vài người lãnh đạo bên cạnh Tôn Cốc tâm tính cũng đã có chút chuyển biến.
Ví dụ như Hồ Hiểu Linh, trước kia do là cùng một phe với Tôn Cốc, cô có thể không tiếc "Đấu tranh" cùng An Tại Đào, ngay cả phải trở mặt cũng không quan trọng. Nhưng hiện tại, không chỉ Hồ Hiểu Linh, cho dù là Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cũng không muốn quá cứng rắn trong mối quan hệ với An Tại Đào.
Đây là quan trường, tâm tính cho dù chuyển biến nho nhỏ cũng đủ để làm cho năng lực giảm sút.
Mà cũng vì nguyên nhân như vậy, Tôn Cốc mới quyết định từ bỏ ý nghĩ quyết tâm đưa Mã Hiểu Yến vào làm Phó chủ nhiệm quản lý xây dựng. Y rất rõ ràng, nếu y vẫn kiên quyết thì khẳng định sẽ bị đám người Hạ Canh phản đối đến cùng.
Miệng y giật giật một chút, trong lòng càng thêm bực bội. Đối với An Tại Đào, lúc đầu là y phản cảm, sau đó là căm thù, hiện tại đã trở thành mối cừu hận mãnh liệt. Kể từ khi An Tại Đào đến đây, Tôn Cốc cảm thấy chính mình đã không còn nắm giữ được huyện Quy Ninh nữa. Trước đây y một tay che trời, hiện tại ngay cả đề bạt tâm phúc của mình cũng bị đám người Hạ Canh ngáng chân, quả thực là buồn cười.
Cái này đương nhiên không thể trách An Tại Đào, nhưng Tôn Cốc cũng hiểu được An Tại Đào chính là "chất xúc tác". Hay nói cách khác chính là một cọng rơm mà làm lạc đà sụp xuống. Nếu không có An Tại Đào đến nhận chức thì sự tranh đấu của Hạ Canh đến nay vẫn bị Tôn Cốc chặt chẽ ngăn chặn.
Hiện tại hai phái đã tiến vào thế lực lượng cân đối và trạng thái giằng co. Về phương diện đề bạt cán bộ, vốn dĩ đã không hơn gì Hạ phái, hiện giờ bên đó lại trở nên rất mạnh, hơn nữa lại còn có một An Tại Đào.
Tôn Cốc thản nhiên cười, dựa lưng vào ghế tựa, thở phào một cái, nói:
-Được rồi, nếu việc điều nhiệm đồng chí Mã Hiểu Yến đến làm Phó chủ nhiệm quản lý xây dựng Khu kinh tế mới Tư Hà vẫn có đồng chí không cùng ý kiến, vậy thì việc này tạm thời gác lại đã. Còn về việc đồng chí An Tại Đào hiện tại đã ở thành phố công tác, Đảng ủy thị trấn Tư Hà không thể không có lãnh đạo, đối với việc triển khai công tác sẽ bất lợi. Nhất là hiện tại chúng ta đang ở thời kỳ đặc thù, nếu công việc lại xuất hiện một sai lầm nào nữa, Huyện ủy chúng ta không có cách nào giải thích với Thành ủy. Bởi vậy, tôi đề nghị đồng chí Mã Minh Lượng đảm nhiệm chức vụ Bí thư thị trấn Tư Hà. Mọi người có ai không đồng ý thì xin phát biểu.
Thấy Tôn Cốc chủ động nhượng bộ, Hạ Canh trong lòng mỉm cười. Y lại thắng lợi một lần nữa. Đối với Hạ Canh mà nói, mỗi một lần thắng lợi đều có nghĩa rằng quyền lực nắm giữ huyện Quy Ninh đang nghiêng về bên mình một chút nữa. Y sẽ cứng rắn đoạt lấy quyền lực trong tay Tôn Cốc, chính mình sẽ ngồi lên cái ghế Bí thư huyện ủy Quy Ninh.
Thấy Tôn Cốc lùi một bước, y tự nhiên cũng sẽ không được đằng chân lại lân đằng đầu, cứ tận hưởng thành quả đã. Dù sao Tôn Cốc cũng là Bí thư huyện ủy, hoàn toàn chọc giận Tôn Cốc, đối với Hạ Canh mà nói cũng không thực sự tốt.
Cho nên, Hạ Canh cùng với một vài Ủy viên thường vụ cùng phe trao đổi một ánh mắt, cười rồi cất cao giọng nói:
-Bí thư Tôn nói rất đúng. Công tác của Đảng ủy thị trấn Tư Hà hiện tại rất cần phải có người lãnh đạo. Tôi đồng ý đề cử của Bí thư Tôn, đưa Mã Minh Lượng lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà.
Hạ Canh vừa nói xong, Tôn Cốc trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Thái độ của Hạ Canh đã như vậy thì thái độ của những người phía Hạ Canh cũng sẽ như vậy.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn hai người An Tại Đào và Lưu Ngạn. Trong số những Ủy viên thường vụ Huyện ủy đang ngồi đây, chỉ có hai người bọn họ là vẫn duy trì thái độ trầm mặt khác thường, không biểu lộ ý kiến. Từ lúc An Tại Đào bước vào cửa đến giờ, chưa hề mở miệng nói câu nào.
An Tại Đào cười cười, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
-Tôi phản đối, kiên quyết phản đối
Tuy rằng giọng nói rất thản nhiên, nhưng bốn chữ "Kiên quyết phản đối" vẫn âm vang một cách rõ ràng.
Tôn Cốc khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, lông mày cũng dựng thẳng, nói:
-Chủ nhiêm An vì sao lại phản đối? Đồng chí Mã Minh Lượng đang là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, hiện giờ Chủ nhiệm An được điều đến làm Trưởng ban truyền thông của Ủy ban nhân dân Thành phố, bỏ trống ghế Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà. Đồng chí Mã Minh Lượng tiếp nhận chức vụ này có gì không thể? Chẳng lẽ Chủ nhiệm An bây giờ vẫn còn quyến luyến thị trấn Tư Hà sao?
Khóe miệng Tôn Cốc nhếch lên, những lời nói mang ý trào phúng rõ ràng, ai nghe cũng hiểu được. "Đương nhiên, anh phản đối cũng vô dụng, đây là quyết định của tập thể Hội nghị thường vụ Huyện ủy".
Tại Hội nghị thường vụ này, việc Mã Minh Lượng được thăng chức lên thành Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà là kết cục cơ bản đã định. Vào lúc này, An Tại Đào phản đối cũng được, không phản đối cũng thế, đều không ảnh hưởng gì đến đại cục.
Trần Đức Lệnh và Hạ Hầu Cường liếc nhau, cười lạnh. Bên phía Hạ Canh cũng nhíu nhíu mày, cảm thấy An Tại Đào đứng ra phản đối lúc này cũng chỉ vô tác dụng, hơn nữa lại không thức thời.
Tất cả lãnh đạo đều đồng ý, anh phản đối có tác dụng gì?
An Tại Đào trên mặt vẫn là biểu hiện cũ, nhìn qua thì ôn hòa nhưng kỳ thật là có thâm ý sâu xa, hắn lãnh đạm mỉm cười:
-Bí thư Tôn, các vị lãnh đạo, đồng chí Mã Minh Lượng dù sao thời gian nhậm chức ở Thị trấn Tư Hà cũng là quá ngắn, chưa hiểu hết tình hình thị trấn, tôi cảm thấy đồng chí đó không thích hợp để đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn. Trọng bộ máy lãnh đạo thị trấn, tôi thấy có mấy người có thể thích hợp hơn anh ta. Ví dụ như Chủ tịch Thị trấn, đồng chí Tôn Hiểu Linh, Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng chí Trương Bản.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của tôi, nếu tất cả mọi người đồng ý, thiểu số phục tùng đa số, tôi sẽ phục tùng quyết định của tổ chức. Nhưng tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình. Tôi tuy rằng đã rời thị trấn Tư Hà lên thành phố công tác, nhưng đối với công việc của Thị trấn cũng như của Huyện ủy, tôi vẫn còn rất quan tâm. Trước mắt, công trình khu nông nghiệp kiêm du lịch sinh thái của Thị trấn Tư Hà đang là dự án trọng điểm của Huyện. Còn Khu kinh tế mới Tư Hà đã được thành phố báo cáo lên Tỉnh, chuẩn bị phê duyệt, đưa dự án này làm công trình thí điểm của Tỉnh. Trong lúc này, công tác của Thị trấn Tư Hà rất quan trọng, không được xảy ra sơ suất.
An Tại Đào thong thả nói rồi chậm rãi ngồi xuống.
Lời hắn vừa nói ra, mọi người đều biến sắc. Nhất là Tôn Cốc, cảm thấy An Tại Đào đang trực tiếp uy hiếp y, y vội vàng tóm chặt cái chén trước mặt, môi hơi run run.
Đương nhiên, ai cũng có thể nghe ra sự uy hiếp vô hình trong những lời nói có vẻ thản nhiên của An Tại Đào.
Công ty Dương Quang, chủ đầu tư xây dựng công trình nông nghiệp sinh thái ở thị trấn Tư Hà đã tạm thời đình công, việc này các Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều rất rõ ràng. Tuy rằng công ty Dương Quang đình công và rút vốn rất đột ngột, không nói rõ ràng được điều gì. Nhưng nhóm cáo già đều đoán được đại khái rằng: đây là hạng mục An Tại Đào bằng quan hệ cá nhân kéo được đầu tư, chính là vì tạo thành tích cho An Tại Đào. Nay An Tại Đào bị điều đi, Tập đoàn Dân Thái tất sẽ không tiếp tục đầu tư.
Cái này nhìn qua có vẻ không hợp lý, nhưng kỳ thực lại có tình có lý.
Hai ngày nay, Tôn Cốc phái Mã Hiểu Yến và người của Phòng thương mại Huyện đến tìm Lộ Binh của tập đoàn Dân Thái. Nhưng Lộ Binh lại lấy lý do tình hình tài chính của công ty có vấn đề để cự tuyệt. Mà gã ngụ ý rất rõ ràng là chỉ trong vài ngày, công ty Dương Quang sẽ rút toàn bộ vốn đầu tư. Công trình nông nghiệp sinh thái của Tư Hà sắp trở thành một dự án mục nát. Lộ Binh thậm chí còn ám chỉ cho Mã Hiểu Yến thấy, ngay cả là chính phủ Huyện Quy Ninh hay Thị trấn Tư Hà đều không theo trình tự pháp luật gì cả, Tập đoàn Dân Thái thà bồi thường cho Thị trấn chút tiền chứ sẽ không tiếp tục đầu tư nữa.
Có thể thấy rằng, bản kế hoạch xây dựng khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái Tư Hà giờ đây phụ thuộc vào công ty Dương Quang, nếu công trình này bị bỏ dở nửa chừng không giải quyết được gì thì Khu kinh tế mới chuẩn bị xây dựng sẽ trở thành một đống hỗn loạn. Điều này khẳng định sẽ làm cho Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn vô cùng tức giận. Ai cũng biết rằng Trương Bằng Viễn và thành phố đã tiêu tốn không ít tâm lực vì khu kinh tế mới Tư Hà này.
Do đó, công trình nông nghiệp sinh thái của công ty Dương Quang trở thành một lợi thế quan trọng. Trừ khi Tôn Cốc trong một khoảng thời gian ngắn, có thể tìm được một nhà đầu tư thực lực hùng hậu khác thay thế nhà họ Lộ hoặc là bắt đầu từ số không. Nhưng nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm. Hiện tại Thị trấn Tư Hà căn bản là không có điều kiện để thu hút sự chú ý của nhà đầu tư, làm sao có nhà đại tư bản nào đồng ý đến chứ.
Nhưng chính vào lúc này, đám người Hạ Canh bỗng nhiên phát hiện ra, An Tại Đào dường như căn bản là không có ý muốn buông Khu kinh tế mới Tư Hà ra, cho dù hiện tại hắn đã rời Quy Ninh lên thành phố.
Hắn vừa mới bị điều đi, công ty Dương Quang lại bắt đầu đình công, đây liệu có phải là sự trùng hợp? Hay là do An Tại Đào cố ý thao túng? Điều này không thể khẳng định được. Nhưng có thể khẳng định chính là, lợi thế này đang nắm giữ ở trong tay An Tại Đào.
Trong phòng hội nghị liền rơi vào một bầu không khí trầm mặc và có chút ngại ngùng.
An Tại Đào thản nhiên ngồi tại chỗ, mỉm cười nhìn lên tấm biểu ngữ phía trên. Còn Tôn Cốc thì sắc mặt tức giận đến đỏ bừng lên, người vặn vẹo không yên.
Hạ Canh có ý muốn làm dịu đi bầu không khí, nhưng do dự một chút, lại cũng không biết nên nói từ đâu.
Nhìn An Tại Đào, Hạ Canh ha hả cười rồi nói:
- Bí thư Tôn, các đồng chí, hay là hôm nay họp đến đây thôi. Về việc tuyển chọn người lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà, Huyện ủy có lẽ nên tiến hành khảo sát lại, cố gắng hết sức tuyển chọn được đồng chí tài đức vẹn toàn, năng lực công tác mạnh lên đảm nhiệm chức vụ quan trọng đó.
Lần Hội nghị thường vụ này không giải quyết được gì, nhưng đối với Tôn Cốc mà nói là hoàn toàn thất bại. Mã Hiểu Yến không được làm Phó chủ nhiệm ủy ban xây dựng, Mã Minh Lượng cũng không được lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn. Hai ý đồ này của y đều không thực hiện được.
Các ủy viên thường vụ lặng lẽ đi ra khỏi phòng họp, vẫn như cũ là Tôn Cốc đi đầu, Hạ Canh theo sau, sau đó mọi người vội vàng rời khỏi. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tôn Cốc liếc tới, Lưu Ngạn mày liễu nhẹ nhàng mà nhướng lên, kéo kéo cánh tay An Tại Đào, hạ giọng nói:
- Anh lên văn phòng em một chút.
Nói xong. Lưu Ngạn đi nhanh rời đi.
Mà An Tại Đào thì đuổi theo Hạ Canh, đứng ở trên hành lang cùng Hạ Canh nói chuyện một lúc, sau đó mới chậm rãi bước vào Văn phòng của Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương.
Đồng Hồng Cương có chút xấu hổ mà đứng dậy:
- Chủ nhiệm An, hôm nay thực sự là ngại quá. Quả thực tôi đã sơ suất, tôi trịnh trọng xin lỗi lãnh đạo.
An Tại Đào cười ha hả, dường như sự tình cũng không có gì nghiêm trọng, nhẹ nhàng mà thân thiết đấm lên bả vai Đồng Hồng Cương:
- Chủ nhiệm Đồng, tôi cũng chỉ đùa một chút thôi, đừng cho là thật. Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Khi nào lên thành phố, tôi sẽ mời anh ăn một bữa cơm xem như bồi thường. Tôi còn có chút việc, đi trước nhé. Nhớ đấy, đến thành phố nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.
An Tại Đào đưa tay đặt ở bên tai làm ký hiệu điện thoại, sau đó vội vàng lên lầu mà đi. Nhìn bóng hắn rời đi, Đồng Hồng Cương khe khẽ thở dài, nỗi lo trong lòng cũng dần tiêu tan. Y kỳ thực cũng hiểu rất rõ, An Tại Đào hoàn toàn là nhằm vào Tôn Cốc, về phần y thì chỉ là công cụ giữa các nhóm lãnh đạo mà thôi.
Lưu Ngạn đợi An Tại Đào bước vào cửa liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó mang đến cho hắn một chén nước, nhíu nhíu mày:
- Đào, em thấy anh hôm nay có vẻ hơi quá đà. Kỳ thật, đối với loại người như Tôn Cốc, anh hoàn toàn không cần phải trực tiếp công kích như vậy.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Lưu Ngạn, không phải anh quá đà. Nếu anh yếu đuối, y sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nếu anh không để ý đến bọn họ thì tương lai trở ngại mà họ gây ra cho anh sẽ càng nhiều. Em yên tâm đi, anh biết thế nào là đúng mực mà. Hiện tại không phải thời điểm khiêm tốn. Khi nào thì nên khiêm tốn, khi nào thì không nên khiêm tốn, anh rất rõ ràng. Hơn nữa, trong mắt những người ngoài, chúng ta chỉ là những cán bộ trẻ tuổi. Người trẻ tuổi thường bốc đồng, vốn nên là như vậy mà. Ha ha.
An Tại Đào lại cười, nói tiếp:
- Công tác ở cơ sở, loại cán bộ như chúng ta là ở vị trí nửa vời, nếu muốn làm ra thành tích, khiến cho lãnh đạo cấp trên chú ý, nhất định phải có chiến tích chói mắt, nhất định phải học được cách tự tiếp thị bản thân. Chỉ cần làm tốt mọi việc, đạt được thành tích thì ở trong mắt cấp trên, anh chính là một mầm giống tốt.
Lưu Ngạn thở dài:
- Đúng là như vậy, nhưng làm cho em có cảm giác như đi trên dây vậy, chỉ sợ anh sẽ ngã xuống thôi.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì nữa. Chỉ có điều cảm nhận được nỗi lo lắng của cô nên nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô, vỗ vỗ bả vai cô một chút.
Người khác thì xem là hắn đang "làm xiếc đi trên dây", kỳ thật trong mắt của chính An Tại Đào, cái này chẳng qua chỉ là một sự tiến hành "Tổ hợp" những ưu thế về hiểu biết lịch sử chốn quan trường cùng với thể nghiệm phong phú của bản thẩn, cố gắng hết sức để đạt đến lợi ích cao nhất thôi. Là một người tái sinh, việc hắn dùng cả đời này để trèo từng bước một lên nấc thang danh vọng, căn bản là rất có khả năng.
Lưu Ngạn dịu dàng rúc vào trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay có quay về thành phố không?
Nhìn ánh mắt chứa đựng sự chờ mong của Lưu Ngạn, An Tại Đào trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng, lắc lắc đầu"
- Hôm nay nghỉ ngơi một ngày. Đợi đến chiều Trúc Tử tan học, chúng ta đi ăn lẩu.
-Ừ!
Lưu Ngạn vươn hai tay ôm ra phía sau lưng An Tại Đào, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn, vẻ mặt rất chăm chú. Bỗng nhiên có một tiếng đập cửa truyền đến.