Đổng Kỳ Xương cười, thanh âm vô cùng êm ái. Tuy rằng không trực tiếp mở miệng "Khẩn cầu" nhưng trong lời nói đã toát ra ý "Khẩn cầu".
An Tại Đào do dự một chút.
Đổng Kỳ Xương là nhân vật số một của cơ quan ngôn luận của tỉnh, lại là Phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy, có thể nói là đại nhân vật trong giới truyền thông tỉnh Đông Sơn. Nếu chính mình muốn đi lên từ đây, công tác không thể tách rời được sự ủng hộ của giới truyền thông. Nếu đã như thế, cũng nên nể mặt y một chút.
An Tại Đào cười cười:
-Phó trưởng ban Đổng khách khí rồi. Ngài tự mình gọi điện thoại lại đây, tôi nào dám không nể mặt lãnh đạo. Được rồi, Phó trưởng ban Đổng, việc này coi như cho qua. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy, một phóng viên vô tổ chức vô kỷ luật, bụng dạ khó lường như vậy, thật không thích hợp tiếp tục làm công tác truyền thông.
Gánh nặng trong lòng Đổng Kỳ Xương được giải tỏa, y âm thầm thở phào. An Tại Đào đồng ý nể mặt y, điều này làm cho y trong lòng cao hứng, chung quy không có bởi vậy mà cùng An Tại Đào kết thành "Kẻ thù". Nhưng sự buông tha của An Tại Đào cũng có giới hạn, kiên quyết không buông Tiền Nhất Bình, cái này cũng có nghĩa là hắn buộc mình phải "Trở mặt" với Cổ Vạn Tài.
Đổng Kỳ Xương trầm ngâm không lập tức đáp lời, An Tại Đào lại thản nhiên cười:
-Nếu lãnh đạo đã mở lời, tôi cũng sẽ không tính toán chi li nữa. Về phần Tiền Nhất Bình, nếu tòa soạn có thể xử lý tốt, tôi cũng sẽ không cần thiết phải đi qua trình tự tư pháp nữa. Ha ha.
Đổng Kỳ Xương nghe vậy trong lòng giống như bị kim đâm, cảm thấy có chút thấm thía.*
An Tại Đào cũng không có thúc giục, chỉ đứng ở đó cầm ống nghe điện thoại, cũng không nói gì. Hai người duy trì sự yên lặng, ước chừng đến mấy chục giây.
Thật lâu sau, Đổng Kỳ Xương mới cười cười:
-Được rồi, Chủ nhiệm An, ân tình của anh tôi nhớ kỹ. Về phần Tiền Nhất Bình, tòa soạn chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý. Kế quả xử lý thế nào, tòa soạn sau khi họp Đảng ủy sẽ báo cáo với ban Tuyên giáo tỉnh ủy đồng thời cũng thông báo cho Chủ nhiệm An biết.
An Tại Đào cười cười:
-Được rồi, cảm ơn Phó trưởng ban Đổng đã hiểu cho. Tôi sẽ chờ tin tức tốt lành của Phó trưởng ban Đổng.
Nói xong, hai người lại hàn huyện mấy câu, đều là những "lời nói khách sáo" trong chốn quan trường, sau đó mới cười ngắt điện thoại.
An Tại Đào chậm rãi hướng phòng họp đi đến, Lý Tương đã về trước. Đợi đến lúc An Tại Đào cùng với Dương Hoa và Trương Lâm Lâm đi đến phòng họp, Lý Hướng Dương cùng với Trương Nghị Hòa, Lý Tương vừa lúc đi ra, mọi người gặp nhau ở *cửa phòng họp.
-Chủ nhiệm An, chúng tôi về đây. Phó trưởng ban Đổng nói, trở về lập tức họp để bàn về việc của Tiền Nhất Bình. Lý Hướng Dương chủ động giơ tay cùng An Tại Đào bắt tay, sau đó đánh giá thật kỹ người thanh niên thần sắc bình tĩnh ôn hòa này, trong lòng không kìm được bốc lên một luồng hơi lạnh.
Cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi này là người như thế nào? Lý Hướng Dương giờ phút này đột nhiên giật mình, cảm thấy chính mình không ngờ tìm không thấy một từ để hình dung An Tại Đào trước mặt.
-Lý tổng, đi thong thả. Anh xem, nếu không phải là trong lúc dịch bệnh đang hoành hành, nói như thế nào cũng phải mời Lý tổng lưu lại dùng một bữa cơm.
An Tại Đào dường như không có việc gì, cười cùng lý hướng dương hàn huyên mấy câu. Sau đó vẫn cùng với Dương Hoa và Trương Lâm Lâm, một đường tiễn ba người Lý Hướng Dương xuống lầu, sau đó cùng ba người vẫy tay từ biệt.
...
Tôn Diễm tranh thủ vào nhà vệ sinh thay một miếng băng vệ sinh. Bởi vì công việc gần đây quá bận rộn nên nguyệt san của cô đến sớm ba, bốn ngày. Cũng may cô đã sớm có sự chuẩn bị, lúc nào cũng mang băng vệ sinh dự phòng.
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Tôn Diễm không dám chậm trễ, rút điện thoại ra:
-Xin chào, tôi là Tôn Diễm.
-Xin chào, tôi vài ngày trước đã từng hướng các vị tố cáo về vấn đề khẩu trang nhiễm bẩn.
Trong điện thoại vang lên một giọng nam trầm thấp. Tôn Diễm liền nghĩ ra, đúng là người đàn ông thần bí gọi điện cho cô vài hôm trước.*
Tôn Diễm biến sắc, nhưng trong miệng lại rất trầm tĩnh nói:
-Ồ, cảm ơn ông tố cáo. Cùng ngày, sau khi nhận được tố cáo của ông, tôi đã chuyển sự việc đến cho Sở công thương Tỉnh và Sở giám sát chất lượng Tỉnh. Đêm đó, Cục công thương và giám sát chất lượng thành phố Thiên Nam cùng liên hợp triển khai hành động, tiến hành kiểm tra cơ sở sản xuất khẩu trang mà ông tố cáo. Căn cứ theo những gì mà Cục công thương và giám sát chất lượng thành phố báo lại cho chúng tôi, trước mắt, nhãn hàng khẩu trang này cơ bản đã bị thu hồi khỏi thị trường.
Đầu kia điện thoại, người nọ cười lạnh:
-Lừa dối, thật sự là lừa dối, cứ tiếp tục lừa dối đi.
Tôn Diễm nghe những lời này, lập tức liền nổi giận, nhưng ngay lúc cô sắp phát tác, đột nhiên nghĩ tới thân phận của mình, không khỏi liền áp chế cơn tức lại, thấp giọng nói:
-Sở công thương và Sở giám sát chất lượng tỉnh báo lại với chúng tôi như thế. Nếu ông còn vấn đề gì hoặc là muốn tố cáo, mời ông nói thẳng.
-Được rồi, không tán hươu tán vượn với cô nữa. Tôi vẫn muốn tố cáo.
Các người tốt xấu gì cũng là Văn phòng chỉ đạo giám sát của Tỉnh ủy, nên tranh thủ thời gian làm những việc có ích cho dân đi. Trong lúc dịch Sars đang hoành hành, chỉ cần có tiền thì nhân tính cũng từ bỏ. Nhà máy sản xuất khẩu trang bẩn mà tôi tố cáo kia, giờ đây đang khẩn trương đưa một lượng hàng hóa lớn ra ngoài, nhưng các cô lại nói là sản phẩm của bọn họ đã bị thu hồi, điều này không phải rất buồn cười sao?
Người nọ trầm giọng nói:
-Bây giờ tôi sẽ cho các người địa chỉ chính xác của nhà máy đó, các người đi xử lý đi. Thôn Nhất Trương xã Kỳ Vương khu Lương Sơn thành phố Phòng Sơn.*
Nói xong, người nọ liền ngắt điện thoại. Tôn Diễm nhìn số điện thoại gọi đến, là một số điện thoại di động.
An Tại Đào và Dương Hoa cùng với Trương Lâm Lâm đang cười nói đi lên lầu, vừa vào trong thì gặp Tôn Diễm, Tôn Diễm vội vàng nói:
-Chủ nhiệm An, lại nhận được điện thoại của người đàn ông hôm trước. Ông ta cho chúng ta địa chỉ cụ thể của nhà xưởng đó, đồng thời còn nói nhà xưởng đó trước mắt đang khẩn trương xuất ra một lượng lớn hàng hóa. Điều này chứng tỏ sản phẩm của họ bán rất chạy. Chủ nhiệm An, chúng ta...
An Tại Đào trầm ngâm, đột nhiên quay đầu lại nhìn Dương Hoa, cười nói:
-Chủ nhiệm Dương, cô cảm thấy thế nào?
Dương Hoa mỉm cười nhìn An Tại Đào, trong lòng đang nghiền ngẫm xem An Tại Đào rốt cuộc đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói:
-Chủ nhiệm An, nếu nếu thật sự không được, chúng ta có thể nương cơ hội này đi xuống đôn đốc một chút. Tôi cảm thấy chúng ta cũng không thể lúc nào cũng đứng một chỗ thu tài liệu nghe báo cáo. Lúc thích hợp cũng nên xuống cơ sở một chút, sau này viết báo cáo tổng kết cũng dễ viết hơn. Ha ha.
An Tại Đào gật gật đầu:
-Ừ, Chủ nhiệm Dương nói rất có lý. Chúng ta là nên đi dạo qua một vòng. Chủ nhiệm Dương, cô thông báo đi, sáng mai chúng ta đi Phòng Sơn một chuyến. Nói các đồng chí tổ công tác chuẩn bị một chút. Đồng thời Lâm Lâm cũng đi cùng, tiện mang cho chúng ta camera, chúng ta cũng ghi lại chút tư liệu.
-Vâng, Chủ nhiệm An, tôi lập tức đi bố trí.
Dương Hoa gật gật đầu.
An Tại Đào đi nhanh lên trước, lại nói:
-Tôn Diễm, cô gọi lại cho người đã tố cáo một chút. Hỏi ông ta xem có thể cung cấp tin tức toàn diện cho chúng ta hay không?
Tòa soạn báo "Nhật báo Đông Sơn".
Văn phòng của Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập "Nhật báo Đông Sơn" Đổng Kỳ Xương rất lớn, bằng 4 căn phòng bình thường gộp lại, nằm đầu trái của hành lang.
Một người chiếm gần hết một nửa hành lang, anh nói văn phòng có lớn không?
Tiền Nhất Bình trong lòng có chút kinh hoàng, vội vàng ra khỏi thang máy, chạy đến văn phòng của Đổng Kỳ Xương. Nhưng gần tới cửa thì cũng dần chậm bước chân, sắc mặt có chút tái nhợt.*
Y cũng không pảu là một người không có đầu óc. Chung quy cũng chỉ là một phóng viên thép riu, ăn cơm truyền thông, chỉ số thông minh không thể nói là thấp. Trái lại, chỉ số thông minh mà thấp cũng ăn không hết bát cơm này.
Chỉ có điều y bị anh rể Cổ Vạn Tài kích động, nhất thời nóng lên, liền công khai làm khó dễ An Tại Đào trong cuộc họp báo. Đây cũng là do Cổ Vạn Tài bày mưu tính kế từ trước.
Sau khi xong, y cũng không có để ở trong lòng, bởi vì ỷ là em vợ của Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Cổ Vạn Tài. Hơn nữa, Cổ Vạn Tài không chỉ đồng ý giúp y vào Văn phòng tỉnh ủy mà còn nói chuyện này đã bàn với Tổng biên tập Đổng, y không cần lo lắng.
Đối với Cổ Vạn Tài, Tiền Nhất Bình không có lý do gì để hoài nghi. Thứ nhất, là người nhà, anh rể còn có thể lừa cậu em vợ? Thứ hai, Cổ Vạn Tài với Đổng Kỳ Xương quan hệ rất tốt, đây là việc mà ai cũng biết.
Mấy năm nay, Tiền Nhất Bình ở Nhật báo Đông Sơn mò được không ít tiền, cầm không ít tiền trà nước. Nếu không có Đổng Kỳ Xương bao che, y làm sao có thể như thế?
Tuy rằng y không phải là cán bộ trung tầng của Nhật báo Đông Sơn, nhưng so với cán bộ trung tầng còn hoành tráng hơn, không ai dám đắc tội y. Y ở tòa soạn báo công tác, vừa có nước béo vừa vô cùng tiêu diêu tự tại. Cho dù trình độ nghiệp vụ của y tương đối kém, nhưng điều này cũng không thể gây trở ngại y trở thành "Phóng viên nòng cốt" của tòa soạn báo, từ trên xuống dưới đều phải nể mặt y.
Nhưng lần này, y lại đột nhiên cảm thấy, chính mình đã gặp hạn. Lần này, y dường như là đã lên thuyền cùng với Cổ Vạn Tài, muốn xuống mà không được.
Vừa rồi, Lý Hướng Dương đã đại diện cho Đảng ủy tòa soạn nói chuyện với y, chính thức tuyên bố quyết định xử lý của tòa soạn đối với y: "Đưa tin trái sự thật, bịa đặt sự thật, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của lãnh đạo văn phòng Tỉnh ủy và hình tượng của cơ quan tỉnh ủy, ảnh hưởng đến công tác phòng chống dịch Sars. Tạm thời đình chỉ công tác đợi thẩm tra". Cuối cùng xử lý y ra sao, còn phải đợi ngày mai Đảng ủy họp và nghiên cứu.
Tội danh chụp xuống đầu y, Tiền Nhất Bình lập tức cảm thấy luống cuống. Y không phải đồ ngốc, tòa soạn báo vì sao lại làm lớn chuyện như thế, chỉ có thể nói sáng tỏ một vấn đề: An Tại Đào gây áp lực đối với tòa soạn, mà tòa soạn báo gánh không được áp lực. Trong đó, anh rể y là Cổ Vạn Tài cũng che chở không nổi.
Chuyện này nếu làm thật, Tiền Nhất Bình nói không chừng còn phải đi tù. Y liền tâm thần hoảng hốt, đầu đổ mồ hôi, lạnh hai chân như nhũn ra, sợ hãi vạn phần. Đang muốn chuồn ra ngoài gọi điện thoại cho Cổ Vạn Tài, lại được thông báo Đổng Kỳ Xương muốn tìm y nói chuyện, liền khẩn trương lại đây.
Đứng ở trước cửa văn phòng của Đổng Kỳ Xương lấy lại bình tĩnh, lúc này mới tươi cười gõ cửa đi vào:
-Tổng biên tập Đổng, ngài tìm tôi?
Tiền Nhất Bình thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Đổng Kỳ Xương, thấy ông ta thần sắc âm trầm, mày nhíu chặt, tia hi vọng vừa dấy lên trong lòng liền bị dập tắt.
-Tổng biên tập Đổng...
-Tiền Nhất Bình, đồng chí Hướng Dương đã đại diện cho Đảng ủy tòa soạn tiến hành nói chuyện với cậu. Hiện tại tôi tìm cậu đến đây, chủ yếu là muốn nhắc nhở cậu vài câu.
Đổng Kỳ Xương khoát tay:
-Vấn đề của cậu rất nghiêm trọng, Đảng ủy tòa soạn báo đang nghiên cứu, xử lý cụ thể thế nào sẽ căn cứ vào kết quả điều tra.
Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết là hành vi của cậu đã khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy hết sức chú ý. Nếu không phải lãnh đạo tòa soạn tích cực làm công tác, văn phòng tỉnh ủy đã hướng cảnh sát báo án, tiến hành bắt giữ thẩm tra cậu rồi.
Đổng Kỳ Xương thản nhiên nhìn Tiền Nhất Bình gương mặt trắng bệch, thở dài một tiếng:
-Cậu ngàn vạn lần không nên làm như thế, nhưng giờ hối hận thì đã muộn, phải nhận thức chính xác vấn đề. Nghiêm túc kiểm điểm bản thân, tranh thủ sự khoan hồng của tổ chức.
-Đi đi.
Đổng Kỳ Xương đứng dậy đi ra ngoài:
-Tôi còn có cuộc họp, cậu quay về suy nghĩ đi.
Tiền Nhất Bình hồn bay phách lạc rời khỏi tòa soạn, cũng quên lái xe, đi ra cửa gọi taxi đi đến văn phòng tỉnh ủy tìm Cổ Vạn Tài. Trên đường đi, y đã gọi điện thoại nhiều lần, nhưng không thấy Cổ Vạn Tài nhận điện.
Cổ Vạn Tài đang nằm ở sofa trong văn phòng. Buổi trưa cùng với Ban tổ chức cán bộ thành ủy Thiên Nam đi đến một đập nước ở vùng ngoại thành Thiên Nam câu cá ăn cơm, uống liền một bình rượu trắng, trở về thấy có cảm giác say nên tắt điện thoại, đóng cửa phòng, nằm trên sofa ngủ.
Đột nhiên nghe thấy một trận dồn dập tiếng đập cửa, Cổ Vạn Tài choàng tỉnh, y bất mãn mở to mắt, nằm ở sofa trầm giọng hô lớn:
-Ai?
Tiền Nhất Bình trong lòng đã sớm lo lắng, lại không gọi điện thoại được cho Cổ Vạn Tài, thật vất vả mới nghe được thanh âm của Cổ Vạn Tài, trong lòng không kìm nổi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ nói như thế nào, anh rể y vẫn đang ngồi ở vị trí Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, sự việc lớn như vậy, Cổ Vạn Tài sao có thể không bảo vệ y?
Hơn nữa, chuyện này vốn là do Cổ Vạn Tài âm thầm bày mưu đặt kế.
-Là em đây, anh rể.
Tiền Nhất Bình vội vàng trả lời.
Cổ Vạn Tài lúc này mới ngẩn ra, đứng dậy đi mở cửa, bất mãn nhì Tiền Nhất Bình, hạ giọng nói:
-Nhất Bình, sao lại đến đây? Buổi chiều không cần đi làm sao?
Ngửi được Cổ Vạn Tài tràn đầy hơi rượu, Tiền Nhất Bình nhíu nhíu mày. Nhưng lúc này, có cho vàng y cũng không dám có ý kiến. Trước mắt, y chỉ có thể trông cậy vào đại cứu tinh Cổ Vạn Tài này.
-Anh rể, em bị tòa soạn tạm thời cách chức. Chẳng những tạm thời bị cách chức mà còn đang đợi điều tra.
Tiền Nhất Bình vội vàng nói qua sự tình.
Cổ Vạn Tài bả vai âm thầm run rẩy một chút, sắc mặt biến đổi. Y trầm ngâm một hồi, khoát tay:
-Nhất Bình, cậu cứ về trước chờ tin của tôi. Tôi hỏi tình hình xem thế nào rồi nói sau.
-Anh rể, em…
Tiền Nhất Bình trong lòng đang lo lắng không yên, sao có thể đồng ý như vậy mà rời đi?
Cổ Vạn Tài trong lòng bực bội, tức giận nói:
-Bảo cậu về thì cậu cứ về, suốt ngày không làm người ta bớt lo được.
Tiền Nhất Bình trong lòng vốn đã nóng như lửa đốt, hơn nữa đang cảm thấy rất bất an, vốn định đến chỗ Cổ Vạn Tài để tìm sự "An ủi", cũng không ngờ được Cổ Vạn Tài lại có thái độ này. Nghĩ tới chính mình vì Cổ Vạn Tài mới đến nông nỗi này, y trong lòng cơn tức lập tức hừng hực thiêu đốt, rốt cuộc kiềm chế không được.
Tiền Nhất Bình phẫn nộ hô lớn:
-Anh ồn ào cái gì? Ai mới làm cho người ta không bớt lo? Rốt cuộc là ai mới khiến tôi làm như vậy? Không phải là Phó chủ nhiệm Cổ Vạn Tài anh sao? Được, Cổ Vạn Tài, chúng ta cứ chờ xem, ông mày bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tố cáo do Phó chủ nhiệm Cổ kích động ông mày làm như vậy.
Ông mày chỉ là một phóng viên tép riu, sợ quái gì?
Tiền Nhất Bình cũng có vài phần lưu manh, đá mạnh một cái bên cạnh bàn làm việc của Cổ Vạn Tài, phát ra một âm thanh chói tai.
Tiền Nhất Bình cũng không đếm xỉa gì đến sắc mặt đỏ bừng của Cổ Vạn Tài, mở cửa phòng làm việc của y ra, hô lớn:
-Được, chúng ta cứ chờ xem, ông mày cũng cóc sợ.
Cổ Vạn Tài không ngờ được thái độ của cậu em vợ lại kịch liệt đến vậy, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp. Thấy y đang làm náo loạn lên, hoảng sợ, vội vàng chạy ra đóng lại cửa, trầm giọng nói:
-Được rồi, chuyện của cậu tôi sẽ xử lý tốt, giờ thì cứ về đi. Cậu ồn ào cái gì, đi về đi, tôi sẽ nói chị cậu ra mặt giúp đỡ.
Cơn tức được bộc phát ra, Tiền Nhất Bình trong lòng sợ hãi cũng đã dần biến mất. Y hùng hùng hổ hổ đạp cửa mà đi. Thật ra là hận Cổ Vạn Tài đến mức ngứa răng, chỉ có điều cũng không có cách nào khác.
Tiền Nhất Bình đi rồi, Cổ Vạn Tài mới yên lặng ngồi lại sofa, cẩn thận suy tính. Đột nhiên, y cầm điện thoại lên gọi cho Đổng Kỳ Xương. Mới có một hồi chuông mà đã có người nhận điện, dường như đối phương đang chờ cuộc điện thoại này của y.
Cổ Vạn Tài thanh âm có chút âm trầm:
-Lão Đổng, chúng ta là bạn bè hơn mười năm nay, giúp đỡ nhau không ít, không nói là đồng hội đồng thuyền thì cũng là tri kỷ tri tâm. Con người là loài động vật có tình cảm, tôi tin lão Đổng ông cũng không ngoại lệ. Được rồi, ông không cần phải giải thích nhiều, tôi chỉ cần nghe một lời nói thật, rất thật, ông hãy thẳng thắn nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đổng Kỳ Xương không ngờ Cổ Vạn Tài ngắn gọn dứt khoát như vậy, trong lòng cười lạnh, miệng cũng rất thản nhiên nói:
-Ha ha, lão Cổ, nếu không phải xem ông là bạn bè thì vấn đề Tiền Nhất Bình tôi đã không cố gắng áp chế như vậy. Chính ông đã làm gì, Tiền Nhất Bình đã làm gì, tôi nghĩ ông rõ ràng hơn tôi nhiều.
Đứng trên lập trường của ông, cách làm của ông có lẽ không sai. Nhưng, lão Cổ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, sai lầm lớn nhất của ông là ở chỗ, ở một thời cơ sai lầm lựa chọn một kẻ thù sai lầm.
Lão Cổ, không cần không phục. Nói một cách thẳng thắn, ông không phải là đối thủ của người kia. Đây là những lời nói thật của tôi, chính là ông muốn nghe. Cái khác không nói, người ta có thể trong vòng bốn, năm năm từ cấp Cục phó lên chức đến cấp Phó giám đốc sở, lại là chức vụ có thực quyền, được lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy coi trọng, điều này đã nói lên rất nhiều vấn đề. Ông đã dùng bao nhiêu năm để từ cấp Phó cục trưởng lên đến Phó giám đốc sở?
Rất hiển nhiên, ông là cố ý khiêu khích hắn. Ông cho rằng hắn sẽ không và cũng sẽ không dám làm lớn chuyện. Ông là muốn tạo một uy thế phủ đầu hắn. Nhưng ông đã sai rồi, hắn chẳng những không để yên, mà còn hung hăng phản kích lại ông. Hắn đang chiếm ưu thế, nếu như hắn thật sự tố cáo lên Sở tư pháp, đến tai lãnh đạo tỉnh ủy, không cần nói lão Cổ ông, cho dù là Đổng Kỳ Xương tôi cũng đều phải gánh trách nhiệm.
Nói tới đây, Đổng Kỳ Xương thanh âm dịu đi một chút:
-Cho nên, ông bạn già, nhận thua đi. Lúc này nhận thua vẫn còn chưa muộn, còn có thể việc nhỏ hóa không có. Nếu cố ý cùng hắn đối địch…
Cổ Vạn Tài ngắt lời:
-Thì sao?
Đổng Kỳ Xương thản nhiên cười:
-Không có gì. Chỉ có điều xin thứ lỗi nói thẳng, tôi mỗi sáng sẽ không thể cùng ông tản bộ nữa.
Cổ Vạn Tài cười lạnh:
-Không nghĩ lão Đổng ông lại là người như thế. Ném đá xuống giếng hay là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Đồng Kỳ Xương không hề tức giận, ngược lại lại bình tĩnh cười nói:
-Lão Cổ ông chính là có nhược điểm ấy, luôn cho rằng mình là nhất. Ảo tưởng quá thì dễ chết. Ông bạn già à, tôi cuối cùng khuyên ông mấy câu. Thừa dịp sự tình còn có thể vãn hồi, chủ động đến tìm An Tại Đào nói vài câu nhẹ nhàng, may ra có thể yên được. Ông tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, cớ sao lại không làm?
Cổ Vạn Tài lạnh lùng nói:
-Nếu tôi không?
Đổng Kỳ Xương nhíu nhíu mày, lắc đầu:
-Lão Cổ, chúng ta đều đến từng này tuổi rồi, coi như là cán bộ lãnh đạo có chút chức vụ, bất kể là làm người hay làm việc, đều phải điềm đạm chắc chắn, không nên suốt ngày đùa giỡn như trẻ con.
Tôi cho ông một buổi tối, nếu An Tại Đào vẫn kiên quyết không buông tha thì lão Đổng tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghiêm túc xử lý Nhất Bình. Ông cũng nên biết rằng, một khi sự việc lớn lên, Tiền Nhất Bình bị khai trừ thậm chí là bị xử theo pháp luật đều là việc nhỏ, lãnh đạo Tỉnh ủy sinh ác cảm với ông mới là chuyện lớn.
…
An Tại Đào ngày mai muốn dẫn đội đến giám sát công tác phòng chống dịch Sars của Phòng Sơn, mà Mạnh Cúc cũng quyết định ngày mai sẽ rời Thiên Nam về Bắc Kinh. Sắp chia tay, hai người tự nhiên không tránh được một phen bịn rịn. An Tại Đào vừa tan ca liền lái xe trở về nhà, cùng Mạnh Cúc ôm ấp không rời.
Mạnh Cúc đã quyết định sống chết cũng phải có thai, cho nên thời gian này hai người không dùng biện pháp tránh thai. Đương nhiên, có thể đậu thai hay không lại là việc khác.
Tuy nhiên, An Tại Đào cảm thấy không sai biệt lắm. Mấy ngày nay, tối nào hắn cũng chăm chỉ cày ruộng, nếu không gieo được mầm mống kia thì sẽ rất buồn bực.
Hai người sau một trận giao hoan kịch liệt, đang chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
An Tại Đào hiện đang ở nhà của Trần gia, người biết đến cũng không nhiều. Ngoại trừ vợ chồng Trần Cận Nam, chỉ có Dương Hoa và Trương Lâm Lâm biết. Đây là An Tại Đào dự phòng, nếu chẳng may xuất hiện tình huống khẩn cấp thì cấp dưới cũng có thể tìm được mình.
An Tại Đào nghĩ rằng là Dương Hoa và Trương Lâm Lâm, đang muốn mở cửa lại cảm thấy có chút không ổn, quay đầu nhìn Mạnh Cúc một cái. Còn chưa nói gì, Mạnh Cúc đã dịu dàng đi tới, cúi đầu nói:
-Được rồi, tiểu Đào, cậu có khách đến, tôi tốt nhất nên tránh vào phòng làm việc, lát nữa chuẩn bị đồ ăn cho cậu.
Thấy Mạnh Cúc rất tinh ý, An Tại Đào trong lòng một trận cảm động, nhưng do quan hệ của hai người, hắn cũng không nói cái gì nữa, chỉ có điều gật gật đầu. Đợi sau khi Mạnh Cúc vào phòng làm việc, đóng cửa lại, hắn mới nhìn lướt qua phòng khách, thấy không còn lưu lại dấu vết gì, lúc này mới bình tĩnh đi ra mở cửa.
Tuy nhiên, sau khi cửa phòng mở ra, người đứng trước cửa lại khiến An Tại Đào hơi có chút bất ngờ: không ngờ là Cổ Vạn Tài.
Hai người đứng đối diện, một người tỏ vẻ bất ngờ, một người tỏ vẻ xấu hổ.
An Tại Đào nhìn Cổ Vạn Tài, cười cười:
-Ồ, Phó chủ nhiệm Cổ à? Thật sự là khách quý, sao ông lại biết tôi ở đây? Ha ha, mời vào.
Cổ *VẠn Tài xấu hổ cúi đầu cười, đi theo An Tại Đào vào phòng, tùy ý nhìn lướt qua bài trí trong phòng, sau đó mới cùng An Tại Đào ngồi đối diện ở phòng khách.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh, im lặng nhìn Cổ Vạn Tài, không nói gì. Hắn lúc này nếu đoán không ra được ý đồ của Cổ Vạn Tài tại sao tới đây thì khôgn gọi là An Tại Đào. Nhưng kể cả Cổ Vạn Tài đến nhận sai nhận thua thì sao? Về một ý nghĩa nào đó, sự việc đã không thể vãn hồi rồi. Trừ phi, An Tại Đào lúc này có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không tính toán chút ích kỷ cá nhân nào.
Trong phòng khách, không khí có chút xấu hổ. Hoặc là nói, có chút nặng nề.
An Tại Đào lẳng lặng chờ Cổ Vạn Tài biểu diễn, còn Cổ Vạn Tài trong lòng lại đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói từ đâu.
Hướng An Tại Đào cúi đầu không phải là ý muốn của y, cũng không hợp với tính cách của y. Nhưng, giống như lời nói của Đổng Kỳ Xương, ngay cả là thua cho An Tại Đào, cũng không đến mức quá mất mặt. Nhưng đường đường là một Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sao có thể làm như vây được?
Nhưng nếu để chuyện này loạn lên, đến tai lãnh đạo Tỉnh ủy, rất bất lợi cho Cổ Vạn Tài y.
Một khi lãnh đạo tỉnh ủy đã sinh ấn tượng không tốt, sinh mạng chính trị của y chẳng khác nào tuyên cáo kết thúc.
Một bước thua, vạn bước thua; một bước sai, vạn bước sai.
Cổ Vạn Tài buổi chiều ngồi trong phòng làm việc, càng nghĩ càng buồn bực càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thiểu năng trí tuệ.
Y vốn muốn đánh cho An Tại Đào một uy thế phủ đầu, khiến cho An Tại Đào phải ẩn nhẫn. Cổ Vạn Tài cho rằng, nếu An Tại Đào chạy lên được vị trí Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy, như vậy y khẳng định sẽ không sống yên ổn. Hắn sẽ không thể để một Phó chủ nhiệm lúc nào cũng bí mật chống đối, bởi vì điều này rất bất lợi cho sự triển khai công tác của hắn, cũng không có lợi cho việc nắm giữ cục diện.*
Cổ Vạn Tài tự cho là lường trước được An Tại Đào, không ngờ An Tại Đào là một loại khác biệt trong quan trường, rất ít ra bài theo lẽ thường. Càng thật không ngờ, An Tại Đào sẽ xuyết tâm bày ra một tư thế "Huyết chiến" với mình như thế.
Mẹ nó, thằng nhãi này quá cuồng vọng, thực không ra cái gì cả. Cổ Vạn Tài trên đường đi không ngừng mắng trong lòng. Y lại không biết, An Tại Đào cũng không định sẽ ngây ngốc mãi ở văn phòng Tỉnh ủy, nên sẽ không đem một Phó chủ nhiệm như y để vào mắt.
Nhưng không đến lại không được. Chung quy thì tiền đồ là trên hết, sinh mạng chính trị là trên hết. Cổ Vạn Tài nhún mình đến tìm An Tại Đào, "Kết nối" một chút, thả thấp thái độ để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
-Ha ha, Phó chủ nhiệm Cổ, tôi vẫn chưa ăn cơm chiều, nếu ông không có việc gì, tôi muốn đi ra ngoài ăn, cũng thấy đói bụng rồi.
An Tại Đào thấy Cổ Vạn Tài vẫn không chịu hạ thấp mặt mũi, trong lòng cười lạnh, đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.
Cổ Vạn Tài sắc mặt lập tức đỏ lên, y cắn chặt răng:
-Đồng chí Tại Đào, tôi cũng không muốn nói nhiều. Chỉ muốn nói một lời xin lỗi với anh, mong anh giơ cao đánh khẽ, thả cho lão Cổ một con đường sống.
Cổ Vạn Tài mặt đỏ như quả cà chua. Y thấy ánh mắt sắc bén của An Tại Đào, sự xấu hổ và giận dữ trong lòng lên tới đỉnh điểm.
An Tại Đào nhìn thật sâu Cổ Vạn Tài, thản nhiên cười:
-Phó chủ nhiệm Cổ, đã đến nước này, chúng ta nói thẳng với nhau. Tôi biết Phó chủ nhiệm Cổ vì sao coi tôi là kẻ thù, đơn giản là lo lắng tôi sẽ đoạt vị trí của ông, cản đường tiến của ông.
Cái đó tôi không muốn nói nhiều. Lãnh đạo tỉnh ủy sẽ có sự an bài. Là cám bộ Đảng viên, bài học đầu tiên khi bắt đầu bước vào quan trường, đó là phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
An Tại Đào rút một điếu thuốc trong bao, châm lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi, nhả ra một vòng khói lớn.
Trong sương khói lượn lờ, gương mặt anh tuấn của An Tại Đào càng trở nên hư ảo, khó đoán.
-Nhân vô hại hổ tâm, hổ hữu thương nhân ý.
An Tại Đào ánh mắt như dao:
-Chiêu này của ông không chỉ rất bỉ ổi mà còn quá thiểu năng trí tuệ. Hiện giờ ông vác mặt đến xin lỗi, nhưng tôi có thể nói rõ cho ông biết, con đường thăng quan của tôi, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai cản bước.
Tiền Nhất Bình là phóng viên báo Đảng, công khai bịa đặt sự thật, nói xấu nhân cách và danh dự của tôi, nếu không nhanh chóng điều tra làm sang tỏ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu là Phó chủ nhiệm Cổ. Ông sẽ làm như thế nào?
An Tại Đào lạnh lùng nhìn Cổ Vạn Tài:
-Cho nên, chuyện của Nhất Bình, tôi không chủ động hướng lãnh đạo tỉnh ủy báo cáo, đây đã là rất nể mặt Phó chủ nhiệm Cổ. Đương nhiên, nếu Phó chủ nhiệm Cổ có cách gì hay hơn thì rất tốt. Nghĩ đến, âm mưu là của Phó chủ nhiệm Cổ, lại khiến cho cậu em vợ chịu tội thay.
An Tại Đào lời nói sắc như dao, từng câu từng chữ đâm vào da thịt Cổ Vạn Tài, khiến y xấu hổ và giận dữ tới mức không chịu nổi.
Là một lãnh đạo văn phòng tỉnh ủy cao cao tại thượng, không cần nói là cán bộ bình thường, cho dù là lãnh đạo cấp thành phố khi thấy y đều phải săn đón. Đằng này, y đã chủ động nhún mình, lại là trước mặt An Tại Đào trẻ tuổi, sự tôn nghiêm và quan uy của y bị An Tại Đào tước đi, hung hăng giẫm nát như là giẫm lên một bãi phân chó.
Cổ Vạn Tài thanh âm vì kích động đều trở nên có chút vặn vẹo và co giật, đôi mắt đỏ vằn tia máu nhìn An Tại Đào, y rít lên:
-An Tại Đào, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu, khinh người quá đáng. Mày như vậy cũng không thể hạ bệ được tao. Sự việc loạn lên, đối với mày cũng không có ích lợi gì. Một cán bộ kiê ngạo ngông cuồng như mày sớm cũng sẽ bại trận thôi.
-Tôi khinh người quá đáng? Ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
An Tại Đào lơ đễnh nhẹ giọng cười:
-Đúng như lời Phó chủ nhiệm Cổ nói, tôi đến Tỉnh ủy liền đối đầu với ông, đối với tôi cũng không có ích lợi gì. Chẳng qua, có một số việc ông vĩnh viễn không thể hiểu được.
An Tại Đào cao giọng cười:
-Phó chủ nhiệm Cổ, xin mời về. Thật ngại quá, tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm. Hay là chúng ta cùng đi?
Cổ Vạn Tài đầu vai run rẩy, đứng dậy phẫn nộ nhìn An Tại Đào rồi oán hận mà đi. An Tại Đào đứng ở cửa, nhìn bóng dáng vội vã của An Tại Đào, khóe miệng hiện lên một chút sẵng giọng và kiên quyết chợt lóe rồi biến mất.
Với kinh nghiệm qua hai kiếp, hắn không khó đoán ra, Cổ Vạn Tài muốn đánh sẽ quyết tâm "Đánh chết", không lưu lại bất cứ con đường sống nào cho hắn. Như vậy, hắn cũng phải đánh rắn giập đầu, không thể không quả quyết. Nếu không, hắn sẽ càng tạo thêm phiền phức cho mình. Cho dù là An Tại Đào rời khỏi văn phòng Tỉnh ủy trở về Phòng Sơn, có một kẻ thù như Cổ Vạn Tài ở Tỉnh ủy, hậu quả cũng có thể nghĩ được.
Cho nên, ngay khi Cổ Vạn Tài kích động Tiền Nhất Bình trước mặt mọi người khiêu khích, An Tại Đào đã có chủ ý. Đối với một con hổ luôn rình rập mà nói, chỉ có nhổ nanh nó thì mới có thể bảo đảm an toàn.
An Tại Đào chậm rãi đóng cửa lại. Trước mắt lại chợt hiện ra khuôn mặt chân thành một cách dối trá của một Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Mạnh Hiến Chương.
So sánh với Cổ Vạn Tài, Mạnh Hiến Chương rõ ràng lòng dạ âm hiểm hơn. Hiển nhiên, kinh nghiệm lý lịch của y kém hơn nhiều so với Cổ Vạn Tài, cho nên chỉ có thể "ngủ đông" và chờ cơ hội đến.
-Ha ha, thật thú vị, thật thú vị.
An Tại Đào không kìm nổi cười ra tiếng.
-Cái gì thú vị?
Mạnh Cúc đẩy cửa phòng làm việc, nghi hoặc hỏi:
-Người vừa rồi là ai? Chính y là người sai khiến cái tên trong cuộc họp báo làm loạn phải không?
An Tại Đào gật gật đầu:
-Người này là Cổ Vạn Tài, là Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy. Y cho rằng em sẽ tranh đoạt cơ hội lên chức của y cho nên xem em như kẻ thù. Tuy nhiên, thủ đoạn dường như hơi kém.
-Cậu không cần để ý đến hắn. Tiểu Đào, có muốn tôi gọi điện thoại cho Lý Đại Niên, bảo ông ta giúp cậu không?
Mạnh Cúc đầu tiên là vội vàng nói, chợt lại thở dài một tiếng:
-Quan trường hiểm ác, không phải tính kế hại người khác thì chính là bị người khác tính kế hại mình. Tiểu Đào, ở lại làm gì?
An Tại Đào cười cười:
-Không cần đâu Cúc tỷ. Chuyện nhỏ, không cần xé ra to. Người trong quan trường, chỉ cần thả lỏng, làm việc hết sức, không nên coi đó là gánh nặng. Ha ha.