Cố Đắc Lạc bước chầm chậm vào trong phòng, Liễu Nam vội đứng dậy tiếp đón, rồi nói thầm vào tai Cố Đắc Lạc vài câu, Cố Đắc Lạc đi tới chỗ An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào và Lưu Ngạn chậm rãi đứng dậy, biết đây là phó ban tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn Cố Đắc Lạc, người ta là chức chính còn mình và Lưu Ngạn chỉ là chân phụ, hơn nữa lại ở cơ quan cấp dưới, đối diện với thượng cấp, ít nhất cũng phải có lễ nghi tối thiểu.
Sống trong quan trường, nếu những quy tắc tối thiếu này còn không có, chỉ có nước cuốn gói về quê, cho dù Lưu Ngạn là người có hậu thuẫn đằng sau rất lớn, nhưng khi gặp cấp trên vẫn không thể thể thất lễ được, nếu không sẽ bị cô lập trên quan trường này.
An Tại Đào liền tiến lên, đưa tay ra, nói:
- Chào đồng chí Phó ban Cố.
Cố Đắc Lạc ha ha cười, nói:
- Hai vị, chúng tôi đợi các vị vài ngày rồi… đồng chí chính là An Tại Đào phải không, còn vị này ắt là đồng chí Lưu Ngạn, quả nhiên là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, những đồng chí trong tỉnh quả không nói đùa.
Lưu Ngạn khẽ mỉm cười, sắc thái rất điềm nhiên.
Điều này chính là bản tính của cô ấy rồi, chỉ khi đối diện với An Tại Đào ra, cho dù đối diện với những quan cấp cao như Trần Cận Nam, cô vẫn giữ được sự thản nhiên khí chất. Nhưng, dưới ánh mắt của Cố Đắc Lạc, đây chính là phong thái của con cháu quyền quý. Trong lòng lão thầm cười, quả nhiên là một đại tiểu thư đến từ thủ đô có khác.
…
…
Thủ tục nói phức tập thì cũng phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, quan trọng là bộ phận tổ chức xử lý thế nào thôi, Cố Đắc Lạc và An Tại Đào đứng hàn huyên ở trước cửa, lúc này Liễu Nam đã làm xong xuôi hết thủ tục rồi, sau đó, Liễu Nam lại bố trí hai phòng ở khách sạn Phòng Sơn cho hai người.
…
…
Nghe nói tối nay bí thư Lý và ban tổ chức cán bộ thị ủy sẽ mở yến tiệc để chiêu đãi hai người, An Tại Đào vội nói vài câu khách khí, nhưng cũng không từ trối. Anh biết đây là quy tắc chốn quan trường, hơn nữa giờ đây anh cũng là một quan viên ở Phòng Sơn rồi, đối với sự an bài của người đứng đầu Phòng Sơn, làm sao mà từ trối được chứ, Lưu Ngạn thì không thích thú gì kiểu xã giao này, nhưng bản thân đã lao vào quan trường, không muốn xã giao cũng không được.
Buổi thiết đãi buổi tối được tổ chức tại lầu hai khu ẩm thực của khách sạn Phòng Sơn. Khách sạn Phòng Sơn là khách sạn lớn nhất của Phòng Sơn với các loại hình ăn uống giải trí có đủ cả, cũng là nơi thị ủy tiếp đón những đơn vị cấp dưới. Vốn quy mô của khách sạn Phòng Sơn cũng không to tát gì, chỉ có điều sau khi Lý Vân Thu lên nắm quyền, đầu từ hàng triệu tệ để mở rộng quy mô, không chỉ nâng cấp khu ẩm thực, còn thiết kế bể bơi, quán café, phòng mát sa vân vân.
Nói cách khác, khách sạn Phòng Sơn là nơi tiếp đãi đối ngoại của cơ quan đảng và chính quyề của thị ủy Phòng Sơn.
Bố trí bữa chiêu đãi này là Cố Đắc Lạc và vài vị chủ nhiệm văn phòng của ban tổ chức cán bộ, giống như cán bộ ở những phòng nghiên cứu, phòng tổng hợp vậy. Thấy An Tại Đào và mấy quan viên xa lạ tiếp nhau, Lưu Ngạn ngồi đó, thầm hồ nghi, đây là một con gà mờ vừa vào trốn quan trường, sao càng nhìn anh lại càng thấy lõi đời thế nhỉ.
Những lời trong buổi tiệc, tuy không thành văn, chỉ vài phút xã giao dường như đã thân lắm rồi.
Trên bàn tiệc phụ nữ như mặt trăng được các vì sao vây quanh vậy, giống như Lưu Ngạn vừa xinh đẹp vừa xuất thân trong một gia đình quyền quý vừa có kiến thức nhất định, ắt sẽ trở thành để tài để những cán bộ ở phòng tổ chức cán bộ phải lấy lòng.
Mấy người thay nhau đến mời rượu, lúc đầu Lưu Ngạn còn nhấp môi, nhưng càng về sau, có chút khó chịu, trong lòng không được vui, biểu hiện hết trên khuôn mặt.
Qua ba tuần rượu, Cố Đắc Lạc đã ngà ngà say, lão cầm chén rượu lên, ha ha cười nói:
- Đồng chí Tiểu An, mấy người quả có tài, thanh niên có khác, nhưng, muốn làm một cán bộ lãnh đạo tốt, vẫn cần phải học hỏI nhiều…
Liễu Nam và Cố Đắc Lạc rất thân nhau, quan hệ rất gần gũi, mượn chút rượu, lão cười hư hử nhìn Cố Đắc Lạc, mờ ám nói:
- Phó ban Cố, ông vẫn còn trẻ, không thể nói không thể được nhé.
Mọi người nghe vậy cười ồ lên, Cố Đắc Lạc cũng cười ha hả nói:
- Liễu Nam, ông không phải lo lắng cho tôi, tôi biết tôi thế nào mà.
An Tại Đào mỉm cười, làm một người có thâm niêm trong trốn quan trường ở kiếp trước, đương nhiên anh biết trong tình cảnh như vậy, trong bàn rượu nói những chuyện mờ ám, ý tứ này nọ là chuyện thường tình, cho nên anh cũng không quá để ý, cũng cười phụ họa.
Nhưng Lưu Ngạn lại không như vậy, xuất thân quyền quý, tuy từ nhỏ sống trong gia đình quan cao chức trọng, nhưng cũng rất ít khi giao du với những quan viên cơ sở như này, nghe mấy gã đàn ông đang nói những chuyện " hạ Lưu" liền nhíu mày lại. Hơn nữa lại thấy An Tại Đào cười phụ họa vào đó, không khỏi thêm tức giận.
Cô trừng mắt nhìn An Tại Đào, thấy An Tại Đào vẫn hồn nhiên, liền có chút xấu hổ rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh.
Cố Đắc Lạc ha ha cười, cũng không quá để ý, lão cầm chiếc đũa gõ vào cóc rượu nói:
- Nè, phải văn minh, phải văn minh, có phụ nữ ở đây nói năng phải văn minh.
Liễu Nam ha ha cười, đứng dậy đi tới:
- Bí thư Tiểu An, tôi mời cậu một cốc.
An Tại Đào cười đứng dậy:
- Trưởng phòng Liễu khách khí rồi, tiểu đệ kính ngài một cốc mới đúng chứ.
Hai người cụm ly, Liễu Nam một ngụm cạn ly, sau đó nhìn chằm chằm An Tại Đào, nói:
- Bí thư Tiểu An, nẻ mặt chút nào, cậu cũng là lãnh đạo, lãnh đạo cũng phải có dáng của lãnh đạo chứ, tôi đã uống cạn rồi, sao cậu vẫn chưa uống cạn là sao...
- Đúng, bí thư Tiểu An, uống nào...
Mọi người cường ồ lên.
An Tại Đào cười chừ, châm chước vào lần, rồi từ từ uống cạn cốc rượu.
Mọi người liền cười vang vỗ tay ầm lên. Liễu Nam vỗ tay cười ha hả rồi về chỗ ngồi:
- Bí thư Tiểu An, cứ theo lệ cữ, cứ là cán bộ mới, Phó ban Cố sẽ có với lời muốn nói, bây giờ chúng ta hoan nghênh Phó ban Cố chỉ thị…
。。。
。。。
Cố Đắc Lạc ngồi đó thản nhiên nói vài câu chuyện gẫu, lúc lúc lại cường toáng lên, thực ra đây chỉ là những câu chuyện ở quan trường với những chuyện quan hệ này nọ với đàn bà. Ở buổi tiệc này, lão có cấp bậc cao nhất, chức vụ cao nhất , cho nên lão thoải mái nhất. Hoặc chỉ có ở buổi tiệc này, lão mới hoàn toàn thoải mái như vậy. Nếu lão ngồi với những lãnh đạo cao hơn lão, cho lão hai quả gan lão cũng không dám nói những câu như vậy.
Cố Đắc Lạc vẫn cứ vui vẻ nói, nhưng Lưu Ngạn vẫn chưa quay trở lại. Nghe ngoài cửa có tiếng khẽ ho, An Tại Đào chú ý tới, sắc mặt vừa rối rất hớn hở bỗng nhiên biến sắc, trở nên nghiêm nghị và kính cẩn, mấy trường phòng cũng tái mặt, rồi đồng loạt đứng lên.
Cửa mở, một vị trung niên nữ giới dáng người đon đả xinh đẹp đi tới, sau lưng ả có một người trung niên nam giới, chính là Trường ban ban tổ chức cán bộ thị ủy Đan Tân Dân. Không nghi ngờ gì nữa, người đàn bà này chính là nữ hoàng của Phòng Sơn, bí thi thị ủy Lý Vân Thu.
Không ngờ đích thân bí thư thị ủy tới, Cố Đắc Lạc và mọi người đều bất ngờ, vội đi tới nghênh đón. An Tại Đào cũng đứng dậy, đứng sau lưng Cố Đắc Lạc, soi kỹ người đàn bà này.
Tuy Lý Vân Thu cũng đã 45 tuổi rồi, nhưng nhìn vẫn rất trẻ, bất kể gương mặt hay thân hình, đều không giống như tuổi của bà ta, nếu không nhìn vào nếp nhăn ở khóe mặt của bà ta, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ nói bà ta mới chỉ 30 tuổi thôi. Người đàn bà này khiến An Tại Đào cảm thấy rất cứng rắn mạnh mẽ, nhưng nói đến từ thông minh tháo vát dường như không đủ để hình dung người phụ nữ này.
Lý Vân Thu nhìn chằm chằm An Tại Đào, nụ cười trên mặt ngày một tươi tắn, chậm rãi đi tớI bắt tay An Tại Đào:
- Đồng chí Tiểu An à? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, hôm nay tôi vừa gọi điện thoại cho lánh đạo ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cũng nói về cậu.
-Chào bí thư Lý.
An Tại Đào mỉm cười, vẫn giữ vẻ cung kính và lễ độ.
Nhưng anh cảm thấy người phụ nữ này bắt tay anh có vẻ chặt, thậm chí có thể nói là có chút dùng lực, anh thầm nhíu mày lại, thì đột nhiên Lý Vân Thu buông tay ra, nhưng chính lúc buông tay ra, anh cảm thấy có một cảm giác rất khó tả.
An Tại Đào nhíu mày lại, nhưng sắc mặt không biến đổi gì đứng một bên.
-Ngồi đi, mọi người ngồi xuống đi, lần này tôi đến làm cụt hứng của các vị rồi.
Lý Vân Thu mỉn cười, rồi ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền kê thêm hai chiếc ghế, mọi người lần nữa ngồi theo thứ tự cấp bậc.
Lý Vân Thu nhìn vào chiếc ghế thứ hai bên phải bà còn trống, kinh ngạc nói:
- Đồng chí Lưu Ngạn đâu rồi?
Đang nói chuyện, Lưu Ngạn chậm rãi đi tới. Lý Vân Thu nhíu mày lại, mỉm cười, rồi bà đứng dậy, vẫy tay chào Lưu Ngạn. Cố Đắc Lạc ngồi đối diện với Đan Tân Đan, thấy hơi lạ lùng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu là hai cán bộ hậu bị bình thường, với tính cách và cương vị Bí thư thị ủy của Lý Vân Thu, làm sao bà lại đến buổi chiêu đãi này chứ, lần này bà ấy đến đây, trăm phần trăm là vì gia thế của Lưu Ngạn mà thôi.
Nhưng hiển nhiên không ai nhận ra. Lưu Ngạn cũng không màng nhìn bà ta, lúc này lại nhìn về phía An Tại Đào, Lưu Ngạn vẫn còn chút tức giận.
Phòng lầm việc của huyện ủy Quy Ninh.
Trương Tịnh Tịnh có thói quen tan tầm sau cùng, đang thu vén tệp tài lại trên bàn, bỗng thấy Bí thư huyện Tôn Cốc vội vàng bước vào, cao giọng nói:
- Tiểu Trương, sau cháu còn chưa đi, như thế này đi, tối nay chú có vài chiến hữu, mấy năm không gặp mặt, hôm nay đặc biệt đến thăm chú, cháu có việc gì không, đi tiếp khách cùng chú.
Lúc Tôn Cốc nói câu này, khẩu khí rất cấp bách thậm chí còn mang chút mệnh lệnh, cũng không để cho Trương Tịnh Tịnh kịp suy nghĩ gì.
-Á?
Trương Tịnh Tịnh há hốc mồm, nhưng nhanh chóng đồng ý, rất rứt khoát. Lời mời của bí thư huyện ủy làm sao cô dám không đồng ý chứ, nếu không đồng ý, không khác gì chọc giận hổ, thì cô còn muốn làm trong cơ quan của huyện ủy nữa hay không chứ, còn muốn thăng lên làm trường phòng nữa hay không chứ.
Trương Tịnh Tịnh vội vàng chỉnh chiếc túi của mình, và bôi chút phấn mỏng, xong xuôi liền xách túi, ngồi lên xe chuyên dụng của Tôn Cốc đến một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng trong huyện. Thư ký của Tôn Cốc đã đặt phòng trước ở đây rồi, vài chiến hữu của Tôn Cốc cũng đã tới đông đủ.
Sau một hồi hàn huyên, trên bàn tiệc, Tốc Cốc chủ động giới thiệu cho các chiến hữu:
- Nào nào, để tôi giới thiệu một chút.
Vừa nói ông vừa kéo Trương Tịnh Tịnh ngồi gần sát mình, mỉn cười, nói:
- Đây là cán bộ trẻ ưu tú nhất của huyện ủy chúng tôi, là một cô gái rất tốt, năng lực làm việc rất tốt, có chí tiến thủ...
Lời nói tâng bốc của Tôn Cốc khiến Trương Tịnh Tịnh cảm giác lâng lâng, cô cảm kích mỉn cười với Tôc Cốc, tính cách của cô vốn hoạt boát hướng ngoại, nên rất thoải mái, trong thời gian ngắn đã rất thân với những người khách này rồi.
Sau vài chẩu rượu, vài chiến hữu của Tôn Cốc đã xưng hô anh em với Trương Tịnh Tịnh.
Đương nhiên, những chiến hữu của Tôn Cốc dường như cũng rất nể mặt Trương Tịnh Tịnh, ăn uống rất thoải mái. Lúc này Tôn Cốc cũng bắt đầu chăm sóc cô, trên tiệc rượu, Tôn Cốc chứng tỏ bản lĩnh anh hùng cứu mỹ nhân, rất hào sảng nói:
- Nào, tôi thay cô ấy uống, thế nào? Con gái mà, uống nhiều có hại cho sức khỏe.
Nhìn kìn, lãnh đạo tốt như vậy, thời khắc mấy chốt cần ra tay là ra tay, Trương Tịnh Tịnh có chút cảm động.
Uỗng xong rượu, Tôn Cốc sai lái xe trở Trương Tịnh Tịnh về nhà, trước khi đi dặn dò lái xe:
- Đưa Tiểu Trương tới cửa, nhìn cô ấy lên lầu, đưa cô ấy về nhà an toàn.
- Bí thư Tôn, chú cũng sớm về nhà nhé, uống cũng không ít rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.
9 giờ sáng hôm sau, đích thần Phó ban ban tổ chức cán bộ thị ủy Phòng Sơn Cố Đắc Lạc đưa hai người đến huyện Quy Ninh báo danh. Vốn thị ủy Phòng Sơn điều một chiếc xe khách, nhưng thấy An Tại Đào và Lưu Ngạn đều tự lái xe tới, nên chỉ điều một chiếc Santana 2000 của Cố Đắc Lạc đi cùng.
Huyện Quy Ninh là một huyện nông nghiệm của Phòng Sơn, toàn bộ phía nam của Phòng Sơn, toàn huyện nằm trên vùng đồi núi. Mười rưỡi sáng, Ban tổ chức cán bộ thị ủy cùng An Tại Đào và đoàn tùy tùng đã tới phòng họp của huyện ủy Quy Ninh.
Bí thư huyện ủy Tôn Cốc, chủ tịch huyện Trương Thắng Việt, phó bí thư huyện Trần Đức Lệnh, phó bí thư huyện kiêm chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật Hạ Hầu Cường, phó bí thư huyện ủy, chủ nhiệm ủy ban ký luật Hồ Linh Linh, ủy viên thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch huyện Khâu Côn, ủy viên thường vụ huyện ủy,Trưởng ban chỉ huy quân sự, Triệu Đại Khánh, ủy viên thường vụ huyện ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Trương Kính Phú, ủy viên thường vụ huyện ủy, trưởng ban thư ký Khổng Tường Dân.
Tất cả ủy viên thường vụ huyện ủy đều đã có mặt, hai vị mới đến nhậm chức ủy viên thường vụ, theo lệ là phải có cuộc họp giới thiệu. Cố Đắc Lạc và Tôn Cốc đứng trước, An Tại Đào và Lưu Ngạn đứng sau, mấy người chậm rãi bước vào phòng họp, trong phòng họp vang lên những tiếng vỗ tay.
Đột nhiên có hai ủy viên thường vụ do ban tổ chức cán bộ Trung ương điều tới. Thực ra trong lòng của các ủy viên thường vụ này đều có chút loại trừ. Đặc biệt An Tại Đào lại là bí thi của một thị trấn nhỏ xa xôi kiêm ủy viên thường vỵ, càng khiến bọn họ không phục. Nhưng không phụ vẫn là không phục, trong lòng có tâm sự vẫn chỉ là tâm sự, không ai biểu hiện ra mặt cả.
Nghe nói hai người này có hậu thuẫn rất mạnh, đặc biệt là người phụ nữ kia. Vài vị ủy viên thường vụ đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lưu Ngạn, trong lòng vẫn đang đoán này đoán nọ.
Tôn Cốc vẫy tay, ha ha cười:
- Các đồng chí, bây giờ mời Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy tuyên bố bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ trung ương.
Tôn Cốc nói Ban tổ chức cán bộ Trung ương nhưng trong lòng hiểu rõ, nhưng trong lòng mấy vị ủy viên thường vụ ậm ừ vang lên. Hai cán bộ nhỏ nhoi này mà đích thân Ban tổ chức cán bộ Trung ương bổ nhiệm, cái này không nói cũng biết. Hơn nữa, nghe nói hai người này đều là cán bộ chủ quản của tỉnh, hồ sơ vẫn lưu lại ở ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
…
…
- Các đồng chứ, đồng chí Lưu Ngạn là phóng viên nổi tiếng của Trung ương kinh tế nhật báo, lại thông qua lớp bồi dưỡng cán bộ của Trung ương đảng, năng lực công tác rất tốt, về tư tưởng kinh nghiệm rất phong phú…
- Đồng chí An Tại Đào, vào đảng trong thời gian học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học làm ở tờ bảo Tân Hải buổi sáng, là phóng viên đầu tiên của tờ Tân Hải buổi sáng được trung ương đãi ngộ… Sau này, đồng chí An Tại Đào công tác tại cơ quan thị ủy Tân Hải, đảm nhiệm chức thư ký của đồng chí bí thư Đỗ Canh… Thông qua lớp bồi dưỡng cán bộ trẻ, tổ chức quyết định, bố trí hai vị cán bộ trẻ này công tác ở huyện Quy Ninh…
Cố Đắc Lạc nói xong những câu đưỡ trình tự hóa trước rồi đưa míc cho Tôn Cốc, Tôn Cốc nói:
- Tôi thay mặt huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, kiên quyết phục tùng sự bố trí của ban tổ chức cán bộ Trung ương, tỉnh ủy và thị ủy, hoan nghênh hai đồng chí công tại tại huyện Quy Ninh chúng ta, mong lãnh đạo và tổ chức cứ yên tâm…
Điều này cũng coi như bày tỏ thái độ. Tôn Cốc nói xong, nghi thức bổ nhiệm kết thúc.
Sau cuộc họp nhậm chức kết thúc, Cố Đắc Lạc dẫn theo những người của ban tổ chức cán bộ thị ủy trở về Phòng Sơn. Tiễn Cố Đắc Lạc đi cũng là trưa rồi, Tôn Cốc cùng những vị ủy viên thường vụ cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật, cũng tiện để anh em làm quen với nhau.
Trên bàn tiệc, mặc dù Tôn Cốc thể hiện rất nhiệt tình, nhưng An TạI Đào cũng có thể nhận ra, nhưng sự nhiệt tình của mấy vị ủy viên thường vụ lại không cao lắm, cho nên bửa tiệc này cũng ăn qua loa cho xong. Ăn xong cơm, Tôn Cốc dặn dò chủ nhiện văn phòng huyện ủy Đồng Hồng Cương giao chìa khóa hai phòng đã chuẩn bị sẵn cho An Tại Đào và Lưu Ngạn, cũng coi như bố trí chỗ ở cho bọn họ.
Đồng Hồng Cương nhìn hai người vào tiểu khu Thiên Phủ của huyện Quy Ninh, tuy tiểu khu này không có tên của cơ quan nào, nhưng thực tế, đây là khu nhà mà vài năm gần đây huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện đầu tư hợp tác xây dựng lên, đây cũng là khu được coi tương đối xa hoa ở huyện này rồi, những người ở đây đều là cán bộ của cơ quan.
Trong cùng là tòa nhà ủy viên thường vụ bốn tầng màu vàng, những người ở đây cơ bản là những vị ủy viên thường vụ huyện ủy, đương nhiên cũng có những cán bộ lãnh đạo huyện ủy. Đây là sắp xếp của Tôn Cốc, chỉ cần là ủy viên thường vụ, sẽ đều được phân một căn hộ, cho dù không ở đây thì vẫn được phân. Hai ngày trước Tôn Cốc dặn văn phòng huyện ủy để ra hai căn hộ, chuẩn bị cho An Tại Đào và Lưu Ngạn.
Đồng Hồng Cương dẫn hai người lên lầu ba, chỉ về hai căn hộ phía đông tây cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, theo chỉ thị của Bí thư Tôn, căn hộ phía đông là của trưởng ban Lưu, căn hộ phía tây là của bí thư An, những đồ gia dụng trong phòng chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, hai vị lãnh đạo vào xem xét, nếu còn thiếu gì, tôi sẽ phái người chuẩn bị.
An Tại Đào cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Đồng. Ông đi làm việc của ông đi, nếu có việc gì tôi sẽ gọi điện cho ông.
Đồng Hồng Cương ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
An Tại Đào mở cửa bước vào, thấy bên trong bố trí trang hoàng rất gọn gàng sạch sẽ, căn hộ rộng 90 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, bên trong sô pha ti vi đều có cả, xem ra đều là đồ mới. An Tại Đào đi khắp căn hộ một lượt, thấy Đồng Hồng Cương chuẩn bị cả dép lê, cảm thấy rất hài lòng, cảm thấy Đồng Hồng Cương là một người rất cẩn thận.
An Tại Đào thay dép lê, đi tới phòng của Lưu Ngạn, dường như Lưu Ngạn đã sớm biết anh sẽ đến, nên khép hờ cửa, không đóng. Sự bố trí trong phòng của Lưu Ngạn không khác gì của An Tại Đào, sự khác biệt lớn nhất đó là đồ gia dụng và rèm cửa thiên về nữ tính hơn thôi.
Xem ra Lưu Ngạn cũng rất hài lòng, cô ngồi ở sô pha lấy điều khiển bật tivi lên, đài truyền hình Phòng Sơn đang phát tin Lý Vân Thu đi khảo sát một số doanh nghiệp, cô thấy chán nên tắt phăng tivi đi.
-Sao lại tắt đi vậy?
An Tại Đào cũng ngồi xuống, cười nói.
Lưu Ngạn bĩu môi, liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói:
- Em không thích người phụ nữ này.
An Tại Đào nhíu mày nói:
- Lưu Ngạn, ở đây không phải là ở trên thủ đô hay trên tỉnh, chúng ta đang là thuộc hạ của người ta, em không nên có thái độ đấy…
Lưu Ngạn khẽ hừ một tiếng, cũng không cãi An Tại Đào, chỉ cười nhạt nói:
- Anh nghĩ rằng trước mặt ai em cũng nói như vậy sao? Anh nghĩ em là con nít à?
An Tại Đào ngẩn người ra, cười miễn cưỡng rồi chuyển chủ để khác.