Đối với công trình này, trong lòng Trương Bằng Viễn ôm tin tưởng và nhiệt tình thật lớn. Bất kể là phối hợp quan hệ với các bộ môn ở tỉnh và thành phố, hoặc là trăm phương nghìn kế để kiếm tài chính, ông ta đều "xung phong đi trước". Có thể nói, trên ý nghĩa nào đó, công trình phụ thuộc tổng hợp quản lý sông Thiên Nam, đã trở thành dấu hiệu của Trương Bằng Viễn. Không có Trương Bằng Viễn, sông Thiên Nam này vẫn là cống thoát nước lớn kia.
Ở Thiên Nam, chỉ cần nhắc tới Chủ tịch thành phố Trương Bằng Viễn, đám cán bộ cơ quan sẽ chỉ tới công trường thành bắc nói theo bản năng:
- Chủ tịch thành phố Trương chắc chắn là ở công trường...
Thân trong quan trường, không ai không cần chiến tích. Nhưng trải qua thời gian mài dũa dài như vậy, cán bộ thành phố Thiên Nam cũng tốt, quần chúng thành phố Thiên Nam cũng thế, gần như đều rõ ràng một điểm: Trương Bằng Viễn là một người không giống bình thường, ông ta vừa muốn hình tượng chiến tích, vừa muốn làm cho nhân dân nhìn, vừa suy xét lợi ích chính trị ngắn hạn, có năng lực chiếu cố lợi ích công cộng lâu dài.
Đây không phải tổng kết công tác hoặc là phát biểu trên đại hội, mà là sự thật làm ra. Trương Bằng Viễn làm Chủ tịch thành thành phố ở Thiên Nam, cũng không có thái độ thân dân cỡ nào, càng không hô khẩu hiệu thân dân cái gì, nhưng hành động thực tế của ông lại chứng minh hết thảy.
Cho nên, uy vọng của Trương Bằng Viễn ở Thiên Nam rất lớn, rất nhiều dân chúng ở thành phố đánh giá ông rất cao. Cho dù, ông ở Thiên Nam, dường như chỉ nắm hai việc, một việc là cải tạo khu gia đình nghèo khó sống bằng lều ở thành nam Thiên Nam, một việc chính là tổng hợp quản lý khai phá khu buôn bán ven sông Thiên Nam. Nhưng chính hai việc này, lại khiến hơn 100.000 người dân thành phố Thiên Nam lấy được ích lợi. Mà nhìn từ lâu dài, được lợi còn có một số huyện thành trung hạ du sông Thiên Nam.
Làm quan đảm nhiệm tạo phúc một phương, đây không phải lời nói suông. Nếu cán bộ đều có thể theo đuổi ích lợi chiến tích, đồng thời chiếu cố ích lợi công cộng, ích lợi lâu dài, không rút ruột công trình, không làm công trình bề ngoài, không hủy đi xây dựng, xây dựng hủy đi mà gây sức ép, đó là một quan tốt tận chức tận trách.
Trương Bằng Viễn đương nhiên không phải cái gọi là "thanh quan" thanh liêm, nhưng ông ta có nguyên tắc làm quan làm người của mình. Chỉnh thể mà nói, ông là một người cọi trọng quyền lực vượt qua vật chất, coi trọng vận mệnh chính trị của mình, lòng theo đuổi tiền tài và vật trật trái lại rất mỏng. Cũng bởi vì như thế, ở tiền tài có thể nói ông ta cơ bản trong sạch. Ít nhất, không bởi vì tiền tài mà bán đứng quyền lực trong tay, làm ra bất cứ chuyện "hại dân hại nước" gì.
Đối với một cán bộ lãnh đạo chìm nổi hơn mười năm trong quan trường, làm quan tới cấp Thứ trưởng mà nói, có thể làm được điểm này, đã là rất đáng quý, từ đó làm nổi bật ra phẩm chất tương đối cao thượng nhân văn của Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn thích đọc sách, luôn tự cho mình là văn nhân, lại có vài phần thanh cao và ngông nghênh của văn nhân.
...
...
Lãnh Mai nhận được tin tức sớm, sáng sớm liền chạy tới bệnh viện. An Tại Đào còn ở trên đường, Lãnh Mai đã gọi điện tới. Trong điện thoại, giọng Lãnh Mai cực kỳ bi thương:
- Bởi vì mệt nhọc quá độ Chủ tịch thành phố Trương đột phát bệnh tim, cứu giúp không hiệu quả, đã tạ thế rồi...
Lãnh Mai nghẹn ngào, trái tim An Tại Đào đột nhiên căng thẳng, giống như bị người ta hung hăng đâm một dao, đầu tiên cả người đau khổ, chợt toàn thân lạnh băng vô lực. Tay của hắn không khống chế được mà run rẩy, di động trong tay tuột xuống xe, cả người nhũn đi trên ghế, hai hàng lệ không kìm nổi trào ra.
...
...
Chủ tịch thành phố Thiên Nam Trương Bằng Viễn bởi bệnh viện cứu giúp không có hiệu quả, mất trên công trường quản lý sông Thiên Nam. Tin tức này vừa truyền ra, rất nhiều cán bộ quần chúng thành phố Thiên Nam đều tự phát vọt tới bệnh viện, có ý an ủi người nhà của Trương Bằng Viễn.
Cuối cùng An Tại Đào chịu đựng đau buồn tới bệnh viện vào buổi chiều, cùng Lãnh Mai khuyên giải an ủi vợ con Trương Bằng Viễn một hồi. Con trai Trương Bằng Viễn lưu học ở Mỹ, trong nhất thời không kịp trở lại. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Bộ máy UBND Tỉnh, bộ máy UBND thành phố Thiên Nam, cùng với bộ UBND các thành phố, phân biệt dùng danh nghĩa tập thể tới thăm hỏi người nhà Trương Bằng Viễn. Mà lúc ban đêm, Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch Tỉnh Trần Cận Nam, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Thiên Nam Tôn Tử Hàm phật biệt đại biểu Tỉnh ủy và UBND Tỉnh cùng Thành ủy và UBND thành phố tự mình tới bệnh viện, an ủi người nhà Trương Bằng Viễn.
Ngày 7 tháng 6, "Nhật báo Đông Sơn" cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy Đông Sơn dùng bài viết dài công bố "Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Thiên Nam đồng chí Trương Bằng Viễn bởi vất vả lâu ngày thành tật mệt nhọc quá độ bệnh tim đột phát hi sinh vì nhiệm vụ trên cương vị công tác". Đồng thời, đoạn đầu còn ghi lại bài văn thương tiếc do Phó Trưởng Ban Thư ký Thành ủy Thiên Nam Cao Lam viết: "Thanh liêm ở nhân gian --- khắc sâu thương tiếc đồng chí Trương Bằng Viễn".
- Sóng triều kinh tế thịt rường, như dời non lấp biển mà thay đổi cuộc sống của chúng ta, thay đổi hoàn cảnh sống của chúng ta, đồng thời cũng tấn công nội tâm chúng ta. Có khi, chúng ta cũng sẽ cùng Chủ tịch thành phố Trương nói đến một số hiện tượng trong xã hội, một số quy tắc ngầm trong quan trường, nói đến như là "Cán bộ lãnh đạo không uống rượu, một người bạn cũng không có" vân vân. Ông nói, thế giới này đã thay đổi, điều này tôi rất rõ ràng trong lòng, tôi cũng không phải người cứng ngắc. Nhưng niềm tin cả đời tôi bồi dưỡng hình thành, tôi không muốn thay đổi. Người cũng cấn có chút tinh thần, nếu muốn làm một Đảng viên tốt, làm người đàn ông, cũng phải có thứ nắm vững, có thứ bỏ qua.
- Lãnh tụ vĩ đại từng nói một câu danh ngôn chí lý, một người làm chút chuyện tốt cũng không khó, khó chính là cả đời là chuyện tốt. Chủ tịch thành phố Trương rất hiếm thây, làm một cán bộ lãnh đạo cao cấp, một đường đi tới, thủy chung như một, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cương trực công trình, giàu tinh thần làm thực. Chính bởi điều này, trong bài văn "Tôi tận lực rồi, Thiên Nam" của ông, mới có thể nói với tất cả mọi người: vì sự phát triển của Thiên Nam, tôi tận chức, vì dân chúng Thiên Nam, tôi tận trách; vì cán bộ Thiên Nam trưởng thành, tôi tận tâm; tôi không thẹn, không hối, không oán. Tôi dùng lời nói và hành động để chứng minh: Tôi là một Đảng viên tốt.
- Trong Đảng của chúng ta, tuy rằng còn có hiện tượng nhận hối lộ, có vấn đề như vậy, nhưng chúng ta cũng nhìn rõ ràng, vẫn có nhiều lãnh đạo tốt suốtdđời lập công vì Đảng, lời nói đi đôi với việc làm, có rất nhiều Đảng viên tốt nghiêm theo luật, liêm khiến theo công, gian khổ phấn đấu. Chủ tịch thành phố Trương chính là một người nổi bật trong đó. Bọn họ chính là sống lưng của Đảng, là hy vọng của dân tộc và xã hội chúng ta. Bọn họ đáng để chúng ta tin cậy và kính trọng từt rong lòng, là gương mẫu của chúng ta, tấm gương của quan dân. Chủ tịch thành phố Trương đi rồi, ông lấy để lại cho chúng ta một thân chính khí, thanh liêm...
Mà đồng thời "Báo chiều Đông Sơn" phát biểu bài thơ hoài niệm "Ở sâu trong núi cao" của nhà thơ Thu Đồng thành phố Thiên Nam.
Ngài muốn đi vào sâu trong núi
Để yên lặng suy nghĩ
Trong trời đất xanh biếc
Ngài là một ngọn núi sừng sững
Cương nghị cao ngất vĩ đại
Đồ sộ sừng sững
Lại muôn hình vạn trạng
Ngài dùng khuôn mặt bình tĩnh thong dong của mình
Lấy thời gian làm lửa
Lấy đạo nghĩa làm chất
Đúc lại không thể dao động
Khí phách chính khí đại khí
...
...
Phó Trưởng Ban Thư ký Thành ủy Thiên Nam Cao Lam viết bài văn hoài niệm mặc dù hơi khuếch đại, nhưng trên cơ bản phản ánh nhân phẩm và quan phẩm của Trương Bằng Viễn. Rất hiển nhiên, loại văn hoài niệm không phải dễ dàng phát biểu, điều này tỏ rõ "Đậy nắp quan tài mới luận định" và đánh giá cả đời của Tỉnh ủy và UBND thành phố Thiên Nam đối với Trương Bằng Viễn.
Giữa trưa ngày 7, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Văn phòng Tỉnh ủy, Văn phòng UBND Tỉnh cùng liên hợp phát ra "Thông báo trong phạm vi rộng khắp các cơ quan Đảng chính quyền toàn tỉnh triển khai hoạt động học tập mô phạm "cán bộ lãnh đạo Đảng ưu tú cao cấp" đồng chí Trương Bằng Viễn".
Mà cùng ngày, Ủy ban Kỷ luật Tỉnh tuyên bó tiến hành bắt giám Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm. Nhưng tin tức Ngô Quốc Cẩm bị bắt giam, lập tức bị bao phủ trong "đại dương mênh mông" Trương Bằng Viễn qua đời, gần như không ai chú ý. Đương nhiên, ngoại trừ cán bộ chính quyền cơ quan thành phố phòng Sơn. Bên người có một Phó Chủ tịch thành phố bị Ủy ban Kỷ luật Tỉnh bắt giam, tin tức này vẫn khó là "nóng", coi như là một chuyện lớn trong quan trường Phòng Sơn, cũng khiến nổi lên một gợn sóng lớn.
An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng mà nhìn các loại báo chí tren bàn, các loại truyền thông đều đăng di ảnh Trương Bằng Viễn mỉm cười đập vào mắt, khiến cảm xúc hắn quay cuồng, khó có thể kiềm chế.
Không ngờ Trương Bằng Viễn cứ đi như vậy... Mà hai ngày trước, An Tại Đào còn từng nói đùa qua điện thoại với ông ta, mời ông ta quay về Phòng Sơn thăm. Nhưng sau vài ngày ngắn ngủn, một người đang sống, một sư trưởng đáng tôn trọng, một huynh trước trước sau như một rất có phong phạm quân tử, cứ đi như vậy, đi đột nhiên không dấu vết như vậy.
Ài, người còn sống, yếu ớt như vậy. Vài chục năm ngắn ngủn giống như ngựa trắng qua kẽ hở... An Tại Đào không kìm nổi thở dài, ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, An Tại Đào hắng cổ họng, trầm giọng nói:
- Tiến vào!
Là Bành Quân. Bành Quân vào cửa, vội vàng đi đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, nhẹ nhàng nói:
- Ông chủ, vừa rồi Ngô Quốc Cẩm bị người của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh mang đi, Chủ tịch thành phố Đông Phương gọi ngài qua mở hội nghị.
- Ồ.
An Tại Đào lên tiếng, khoát tay áo:
- Anh đi đi, tôi đã biết, một lát tôi sẽ qua.
Bành Quân biết vì Trương Bằng Viễn mất đột ngột, tâm tình An Tại Đào rất không tốt, cũng không dám nói thêm gì, chỉ kính cẩn mà vội vàng rời đi. Thật ra, theo An Tại Đào nhiều năm như vậy, bành Quân hiểu rất rõ quan hệ giữa An Tại Đào và Trương Bằng Viễn, gã biết Trương Bằng Viễn là lãnh đạo và sư trưởng quan trường An Tại Đào cực kỳ coi trọng và tôn trọng... Thậm chí có thể nói, phong cách làm quan hiện giờ của An Tại Đào, đã chịu ảnh hưởng rất lớn của Trương Bằng Viễn.
Bành Quân vừa mới đi tới cửa, lại nghe An Tại Đào mệt mỏi mà trọng giọng nói:
- Bành Quân, anh lưu ý giúp tôi một chút, ở tỉnh rốt cuộc mời dự lễ truy điệu cho Chủ tịch thành phố Trương lúc nào, tôi nhất định phải tới tham gia.
Bành Quân lập tức dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thẳng An Tại Đào, cung kính nói:
- Vâng, tôi hiểu được, tôi sẽ để Lý Bình nhắc ngài bất cứ lúc nào.
- Được, đi thôi.
An Tại Đào khoát tay áo.