Mục lục
Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Mai nhận ra người phụ nữ này, đây là Chủ nhiệm văn phòng khu kinh tế mới, tên là Mã Hiểu Yến. Thấy An Tại Đào và Mã Hiểu Yến mỉm cười cùng nhau sóng vai tới gần, không hiểu sao trong lòng cô xuất hiện một cơn bực tức.

Lãnh Mai lại lập tức liên hệ với An Tại Đào gần đây "Cấu kết làm việc xấu" với Tôn Cốc, loại cảm xúc bực bội này nháy mắt biến thành bất mãn và khinh miệt nào đó ---- cô âm thầm cắn chặt răng, không kìm nổi phun ra một câu: đàn ông vô sỉ, thấy gió làm đà, kẻ nịnh bợ, thấy Tôn Cốc có chỗ dựa vững chắc là Bí thư Tỉnh ủy Tiếu liền lập tức chuyển về phía Tôn Cốc, uổng tôi nói anh có vài phần khí khái, ai ngờ cũng là một kẻ ngu!

Đàn ông quả nhiên không có một thứ tốt!

Suy nghĩ, không ngờ Lãnh Mai thở dài yếu ớt một hơi, dường như trong lòng lại hơi thất vọng. Chỉ có điều loại cảm xúc thất vọng này nảy sinh, bản thân cô ta cũng không ý thức được.

Thật ra, cô tất nhiên cũng biết, xu lợi tránh hại là thái độ bình thường của quan trường, có mấy ai trong quan trường không phải cây cỏ đầu tường đây? Nếu như theo gió không nhanh, đứng thành hàng không nhanh, lựa chọn không dứt khoát quyết đoán, còn lăn lộn trong quan trường thế nào?

Cho nên, An Tại Đào và Tôn Cốc từ cừu oán hôm qua chuyển thành bạn bè hôm nay, không có gì kỳ quái. Trong quan trường, cho tới giờ vốn không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Bởi vậy, An Tại Đào và Tôn Cốc "liên hợp", cũng không gây ra tiếng vọng gì trong quan trường Quy Ninh, bởi vì đây dù sao cũng là thái độ bình thường, nhiều lắm mọi người cũng chỉ nghị luận hai câu ở trường hợp riêng tư mà thôi.

Chỉ có điều Lãnh Mai lại không biết, bất kể đối với An Tại Đào mà nói, hay là đối với Tôn Cốc mà ói, hai người bọn họ nhất định không thể điều giải, không tương dung như "nước và lửa". An Tại Đào đánh con trai bà xã Tôn Cốc trước mặt mọi người, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt Tôn Cốc có thể chịu được, mà con trai bà xã Tôn Cốc nhục nhã Trúc Tử, cũng xúc phạm tới vảy ngược của An Tại Đào.

Hai người không chỉ là cán bộ, còn là đàn ông. Đàn ông cả đời này, không chỉ coi trọng lợi ích, còn coi trọng thể diện. Bởi vậy, đã chú định cuối cùng hai người sẽ đi tới quyết đấu vượt lên trên lợi ích quan trường.

Ngày này, không còn xa. Mà quyền lựa chọn thời cơ này, trước mắt An Tại Đào nắm chặt chẽ trong tay.

Xuất phát từ cân nhắc trọn vẹn, An Tại Đào không lập tức phát động, chỉ lẳng lặng chờ đợi thời cơ tới. Hắn luôn là kẻ không ra tay thì thôi vừa ra tay tất tuyệt sát, chỉ cần thời cơ vừa tới, hắn nhất định sẽ không có bất cứ do dự gì. Lúc trước đối với Đỗ Canh như thế, hiện giờ đối với Tôn Cốc cũng là như thế.

Càng nên nhắc tới chính là, tâm tính trước mắt của An Tại Đào cực kỳ tinh tế và phức tạp.

Vì bảo vệ an toàn con đường làm quan của mình, hắn phải tuyệt sát Tôn Cốc, nhưng muổn đẩy Tôn Cốc, hắn lại không muốn để Lãnh Mai nhặt tiện nghi miễn phí ngồi mát ăn bát vàng. Cho nên, tạm thời hắn còn đang khắc chế, chờ đợi. Trong lòng hắn có dự đoán nào đó, muốn xem Lãnh Mai có thể bởi vì thất vọng mà điều đi hay không. Chỉ cần Lãnh Mai dời Quy Ninh, hắn lập tức sẽ ra tay.

Đúng như suy đoán của An Tại Đào, hai ngày này Lãnh Mai quả thật có ý niệm dời khỏi Quy Ninh trong đầu. Nhưng cô là một người phụ nữ quật cường, cảm thấy phẫn nộ rời đi như vậy rất không càm lòng, cũng rất chật vật mất mặt. Cho nên, sau khi do dự thật lâu, cô vẫn lựa chọn lưu lại. Trương Bằng Viễn hứa hẹn với cô rõ ràng, lập tức điều Hạ Canh đi, do cô đảm nhiệm Chủ tịch huyện.

Mặc dù muốn điều đi, đảm nhiệm Chủ tịch huyện rồi điều đi, cũng tốt hơn một Phó Bí thư Huyện ủy. Đây là lời khuyên giải an ủi của Trương Bằng Viễn đối với Lãnh Mai.

Quan hệ thân mật của Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai, khiến An Tại Đào một lần nữa cảm thấy giữa hai người hơi mờ ám. Nhưng sau đó mới phát hiện, mình thật sự là "lấy tim tiểu nhân đo lòng quân tử", quan hệ giữa hai người, cực kỳ phức tạp.

Lãnh Mai đứng trên ban công kiểu mở ở nhà mình, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm An Tại Đào và Mã Hiểu Yến chậm rãi đi tới. Ánh mắt của cô một lát đặt lên người An Tại Đào, một lát lại liếc qua đầu vai Mã Hiểu Yến.

An Tại Đào mơ hồ có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng dáng thanh lịch vội vàng xoay người.

An Tại Đào biết là Lãnh Mai, trong lòng âm thầm mỉm cười: cô nàng này hiện giờ nhất định rất buồn bực? Không, nhất định rất bực bội! Vị trí Bí thư Huyện ủy vốn dễ như trở bàn tay, đột nhiên trống rỗng bày ra một cái ô dù không thể phá, trong lòng cô có thể không khó chịu sao?

Mã Hiểu Yến và An Tại Đào một trước một sau bước qua cửa lầu Lãnh Mai, Lãnh Mai lạnh lùng liếc qua mắt mèo trên cửa phòng trộm của mình.

Vào cửa, Mã Hiểu Yến và Trúc Tử vui đùa ầm ĩ một hồi, thấy An Tại Đào ngồi trên sô pha xem TV, do dự một hồi, vẫn đi qua ngồi xuống. Thấy cô muốn nói lại thôi, dường như có lời muốn nói, An Tại Đào không khỏi thản nhiên cười:

- Có phải Chủ nhiệm Mã có lời muốn nói với tôi hay không?

An Tại Đào chỉ thản nhiên liếc cô một cái.

Chỉ là trong cái liếc mắt này chứa đựng ý tứ thản nhiên, khiến Mã Hiểu Yến giật mình trong lòng: chẳng lẽ hắn đã biết... có phải hắn hoài nghi mình muốn phản bội hắn hay không?

Nghĩ tới đây, Mã Hiểu Yến cũng không dám có bất cứ do dự gì nữa, thấp giọng nói:

- Bí thư An, tối qua Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương tìm tôi nói chuyện, nói là Huyện ủy có ý muốn tôi tới văn phòng Huyện ủy làm Phó Chủ nhiệm, đang trưng cầu ý kiến của tôi...

An Tại Đào cười lạnh trong lòng một tiếng, thầm nghĩ: Tôn Cốc à Tôn Cốc, dương như ông rất sốt ruột. Mới hai ngày như vậy, liền bắt đầu chuẩn bị xuống tay với tôi? Lúc trước muốn điều Trương Tịnh Tịnh, bị ông đỡ, hiện giờ đánh chủ ý kéo Mã Hiểu Yến lại.

Hắn đương nhiên biết, Tôn Cốc muốn điều Mã Hiểu Yến đến Huyện ủy, cũng không phải là nhìn trúng năng lực của Mã Hiểu Yến, hẳn là sắc tâm chưa chết đi. Cái gọi là ăn no ấm áp nghĩ tư dục, hiện giờ ông ta cảm thấy vị trí đã không lo, lửa nóng đối với phụ nữ lại bùng lên trong lòng.

Nghe nói Mã Hiểu Yến làn thủ hạ của An Tại Đào rất được, Tôn Cốc liền hoài nghi, chắc chắn Mã Hiểu Yến đã lại nhào vào lòng An Tại Đào. Trong mắt Tôn Cốc, đây không khác gì là An Tại Đào cắm sừng cho ông.

Tuy rằng trong lòng lạnh như băng, nhưng trên mặt An Tại Đào lại lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ha ha, Chủ nhiệm Mã, đây là chuyện tốt đó. Văn phòng Huyện ủy là bộ phận quan trọng của Huyện ủy, phục vụ cho lãnh đạo quan trọng của Huyện ủy, có thể làm Phó Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, tương lai rất có lợi cho tiền đồ của Chủ nhiệm Mã... Tuy rằng Chủ nhiệm Mã đi rồi, đối với khu kinh tế mới là một loại tổn thất, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, tôi vẫn hy vọng đồng chí của chúng ta đều có được một tiền đồ lý tưởng ---- Chủ nhiệm Mã, cô muốn đi thì đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản!

Sắc mặt Mã Hiểu Yến đỏ lên, chợt trắng bệch. Cô thật không ngờ, không ngờ An Tại Đào không có một chút ý tứ muốn "Giữ lại" cô, điều này khiến trong lòng cô rất thất vọng cũng rất ảm đạm.

Nếu có nói ra lời này ngay trước mặt An Tại Đào, tự nhiên cũng đã quyết định lưu lại.

Tuy rằng trước mắt tin tức Tôn Cốc có Bí thư Tỉnh ủy làm chỗ dựa vững chắc bay đầy trời, rất nhiều người đều một lần nữa lựa chọn đầu nhập vào Tôn Cốc, nhưng Mã Hiểu Yến không có suy nghĩ này. Gần như cùng lúc Đồng Hồng Cương mở miệng, cô liền dứt khoát tỏ vẻ cự tuyệt. Chỉ có điều ánh mắt Đồng Hồng Cương khi nói chuyện hơi nghiền ngẫm, cảm thấy đây không phải chuyện Mã Hiểu Yến có thể kháng cự.

Gần đây, Mã Hiểu Yến biết rõ Tôn Cốc chẳng qua coi mình là một món đồ chơi, nếu mình đi văn phòng Huyện ủy, sẽ vĩnh viên trở thành đồ chơi giới tính của Tôn Cốc, thứ hai, cô kiên định tin tưởng năng lực rất lớn của An Tại Đào, đi theo An Tại Đào sẽ có tương lai tốt đẹp hơn xa so với Tôn Cốc.

Không nói gì khác, Tôn Cốc đã sắp 50 tuổi, cho dù hậu trường có cứng rắn, ông ta còn có thể làm vài năm? Mà An Tại Đào bao nhiều tuổi? Một Phó Bí thư Huyện ủy 23 tuổi, qua 5 năm là một khái niệm gì? Mà qua 10 năm? Thằng ngốc cũng đều tính được khoản này. Hơn nữa, đối với người thanh niên này, trong lòng cô luôn ôm cảm tình khác thường nào đó.

Gần đây, dùng sự hiểu biết của mhu và An Tại Đào, cô cảm thấy đoạn thoài gian này An Tại Đào đi lại quá gần với Tôn Cốc, dường như hơi khác thường, bởi vậy trong lòng sinh ra loại dự cảm nào đó.

Chẳng qua, tuy rằng cô tự tuyệt điều vào văn phòng Huyện ủy, nhưng nếu không có An Tại Đào "ủng hộ", Tôn Cốc vẫn sẽ mạnh mẽ vận dùng thủ đoạn quyền lực xách cô qua, bất kể cô nguyện ý hay không, Ban Tổ chức Cán bộ sẽ điều lệnh xuống.

Mã Hiểu Yến cúi đầu xuống, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, thần sắc rõ ràng hơi ảm đạm, cô cúi đầu nói:

- Anh không hy vọng tôi lưu lại à?

Trong nhất thời, Mã Hiểu Yến cảm thấy hơi nản lòng thoái chí, tâm thần tuyệt vọng. Cô bỗng nhiên cảm thấy, cho dù hiện giờ mình cố gắng thế nào, hao tổn tâm cơ đạt được niềm vui của hắn như thế nào, trong lòng người thanh niên này, mình thủy chung chỉ là một kẻ ngốc có thể không cần.

Một khi đã như thế, vậy đi thôi...

Đôi mắt Mã Hiểu Yến đỏ lên, khóe mắt chảy ra hai giọt nước. Cô vội vàng dùng sức quay đầu đi chỗ khác.

An Tại Đào ngẩn ra. Hắn vốn nghĩ rằng, Mã Hiểu Yến là loại phụ nữ có dã tâm rất lớn trong lòng, hiện giờ đã biết Tôn Cốc có hậu trường Bí thư Tỉnh ủy, còn không nhào tới giống như ong mật thấy hoa? Lại nói vị trí Phó Chánh văn phòng Huyện ủy quả thật tốt hơn rất nhiều so với vị trí Chánh văn phòng khu kinh tế mới, càng dễ dàng lên chức. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn cũng thật không ngờ, Mã Hiểu Yến tinh thông tính toán coi trọng lợi ích không ngờ không muốn đi. Cô ta... An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, nhận thức trong lòng An Tại Đào đối với Mã Hiểu Yến lại sâu sắc thêm một tầng, lại có nhận thức mới. Bởi vậy, hắn cũng âm thầm nhắc nhở mình, về sau phải tránh nhìn người bằng ánh mắt cũ.

Sinh ra thành kiến đối với một người thật ra là việc nhỏ, bởi vậy mà đưa ra phán đoán xuất hiện sai lầm chính là chuyện lớn.

Thấy hai người ngồi đó dường như hơi "Quỷ dị", mà Mã Hiểu Yến không ngờ rơi lệ, Trúc Tử lén lút đứng ở cửa phòng ngủ, hơi ngoài nghi mà nhìn hai người, cảm thấy hơi không thích hợp.

Cô ngẫm nghĩ một chút, cười hì hì đi ra nói:

- Chị Hiểu Yến, làm sao vậy, sao lại khóc nhè rồi! Anh, anh đừng bày ra bộ dáng lãnh đạo được không? Xem, đã khiến chị Hiểu Yến....

An Tại Đào nhíu mày, ngẩng đầu trừng mắt liếc Trúc Tử một cái. Khoát tay áo lớn tiếng nói:

- Trúc Tử, đừng xen vào chuyện người lớn, anh đang nói chuyện công việc với Chủ nhiệm Mã, em trở về phòng học đi thôi!

- Học thì học! Có gì giỏi.

Trúc Tử bĩu cãi miệng nhỏ nhắn, eo thon uốn éo, trở về phòng mình. Nhưng trước khi vào cửa, cô quay đầu lại cười hì hì:

- Anh, không cho phép anh doạn người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK