Thỉnh thoảng lại bắt gặp không ít quần chúng trưng biểu ngữ thật dài, trên đó viết "Hoan nghênh lãnh đạo sở Giao thông tỉnh đến thị sát thị trấn", hoặc " Chúng tôi muốn phát triển, muốn sửa đường", hoặc "Chúng ta phải thoát khỏi nghèo khó để làm giàu. Sửa đường là nhiệm vụ bức thiết hàng đầu"... Nguồn: http://truyenfull.vn
Vô số ánh mắt nhìn theo chiếc xe, tiếng trống vang trời dần dần bình ổn trở lại. Đám người hai bên đường trở nên im lặng, chỉ có những tấm biểu ngữ bay phần phật trong gió.
Khi chiếc xe chạy đến thì đám người tập trung lại, đi theo đằng sau chiếc xe. Chiếc xe đi càng xa thì dòng người nối đuôi lại càng dày đặc.
Lưu Phương nhìn ra ngoài cửa xe, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn Ngô Quốc Cẩm cười ha hả, quét mắt nhìn Tôn Cốc và Hạ Canh:
- Hai người các anh làm cái quái gì vậy? Sao làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Tôn Cốc cau mày, xoa tay xấu hổ:
- Phó chủ tịch Ngô, để tôi gọi điện thoại hỏi một câu.
Tôn Cốc lấy điện thoại ra, định gọi cho An Tại Đào nhưng đột nhiên Lưu Phương khoát tay:
- Không cần gọi, tôi thấy như vậy cũng tốt, tối thiểu có thể giải thích hai vấn đề. Thứ nhất, chính quyền của chúng ta đối với quần chúng xã, thị trấn rất có uy tín. Nếu không phát động thì sẽ không vận động được nhiều quần chúng như vậy. Thứ hai, tâm nguyện sửa đường của quần chúng rất mãnh liệt. Bí thư Tôn, tôi nghĩ con đường này cũng thật là xuống cấp, sao huyện các người lại không chịu tu sửa lại?
- Giám đốc sở Lưu, tài chính của huyện rất eo hẹp. Tuy nhiên, chúng tôi cũng dự định trong hai năm tới sẽ tu sửa. Đây cũng được xem là nhiệm vụ quan trọng của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân.
Tôn Cốc liếc Hạ Canh một cái, Hạ Canh lập tức tiếp lời:
- Đúng vậy, Giám đốc sở Lưu, Bí thư Đảng ủy thị trấn Tư Hà là Ủy viên thường vụ Đảng ủy, gần đây Huyện ủy vừa mới quyết định Bí thư Tiểu An sẽ đích thân phụ trách việc sửa chữa con đường này.
Tuy rằng hai người cũng không hợp cạ nhau, nhưng khi đối mặt với lãnh đạo thì phải xuất phát từ lợi ích mà suy tính, nhất trí hành động với nhau. Hạ Canh cho dù trong lòng có ý tưởng nhưng khi giáp mặt cũng không thể chống đối Tôn Cốc.
Kỳ thật Tôn Cốc vẫn không đồng ý với việc sửa đường cho thị trấn Tư Hà, cũng không phải hướng tới thị trấn Tư Hà mà là thị uy với Bí thư Đảng ủy tiền nhiệm thị trấn Tư Hà.
Bí thư tiền nhiệm thị trấn Tư Hà là thân thích với một lãnh đạo ở thành phố Phòng Sơn. Hơn nữa tuổi tác và kinh nghiệm đều thuộc hạng lão thành, việc lên chức trên con đường làm quan trở nên vô vọng. Cho nên đã làm cho Tôn Cốc tức giận, khiến y nhiều lần ngáng chân vào sự việc ở thị trấn Tư Hà.
Đáng tiếc, Bí thư tiền nhiệm thị trấn Tư Hà cũng chẳng phải là con lừa, thà rằng không có đường thoát cũng vẫn không chịu cúi phục trước Bí thư Huyện ủy. Cho nên sự việc tu sửa đường nhiều lần bị trì hoãn. Nói cách khác, con đường này là vật hy sinh cho sự đấu tranh giữa hai con người nắm quyền lực trong tay. Điểm này thì ai cũng hiểu.
Sau khi Bí thư tiền nhiệm từ chức, cơn giận của Tôn Cốc vẫn chưa tan. Nói thật, nếu muốn y tiêu tan cơn giận, đồng ý cho thị trấn Tư Hà tu sửa đường sá thì ít nhất phải cần mấy năm nữa. Y không thể trước đó nói không sửa đường mà sau đó lại đồng ý thì chẳng khác nào đánh vào mặt mình.
Còn An Tại Đào ngày đầu tiên nhậm chức liền phát sinh xung đột với Tôn Cốc. An Tại Đào cũng không thể trói chặt mình ở cái nơi thâm sơn cùng cốc như thế này. Nếu muốn làm ra thành tích để lên chức thì nhất định phải sửa đường. Hơn nữa phải càng sớm càng tốt. Mà việc hắn sửa đường tất nhiên là chống đối lại Tôn Cốc.
Tôn Cốc có thể không rõ nhưng An Tại Đào thì lại khác. Giữa việc đắc tội với Tôn Cốc với tiền đồ của chính mình thì hắn vẫn lựa chọn vế sau. Cho nên hắn nhất định phải sửa đường. Tuy nhiên, hắn đã cấp cho Tôn Cốc một sự nể mặt vô cùng, không yêu cầu huyện cung cấp tài chính, mà là chuyên tâm toàn lực tranh thủ quỹ tài chính của sở Giao thông.
An Tại Đào rất minh bạch, chỉ cần có sự ủng hộ của sở Giao thông tỉnh, Tôn Cốc có muốn phản đối cũng không được và cũng không dám phản đối. Về phần quan hệ của mình với y, về sau sẽ có biện pháp khác làm dịu đi. Hắn nghĩ rằng, cũng không thể chỉ vì một con đường mà khiến hai bên bất hòa mãi mãi.
Đương nhiên, ngay cả việc không thể điều hòa lại mâu thuẫn cũng chẳng có gì ghê gớm. Hắn là cán bộ dự bị được rèn luyện ở cở sở. Chỉ cần có thành tích thì không bao lâu sau sẽ rời khỏi thị trấn Tư Hà, thậm chí là huyện Quy Ninh. Do đó sẽ không giao tiếp lâu dài với Tôn Cốc. Hơn nữa, là cán bộ dự bị quan trọng của Ban tổ chức Trung ương, ánh mắt của cấp trên lúc nào cũng chú ý đến hướng đi của hắn. Tôn Cốc cũng không phải thằng ngốc, sớm muộn gì cũng hiểu ra điều này.
Chiếc xe cố hết sức chạy trên đường, từ từ tiến vào thị trấn Tư Hà. Chiếc xe thỉnh thoảnh nảy lên khiến cho Lưu Phương phải nắm chặt tay vịn, hướng Ngô Quốc Cẩm cười khổ:
- Phó chủ tịch thành phố Ngô, tôi đã khảo sát qua rất nhiều địa phương, chưa từng thấy con đường nào xuống cấp đến như vậy. Con đường này nếu không được tu sửa, tôi nghĩ rằng thị trấn này căn bản không thể triển khai được công tác. Từ đó quần chúng làm sao mà tín nhiệm các người?
Ngô Quốc Cẩm cũng là lần đầu đến đây. Tình hình giao thông kém đến như vậy nằm ngoài dự liệu của ông. Ông ta cau mày, có chút bất mãn nhìn Tôn Cốc và Hạ Canh, hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Tôn Cốc cúi đầu xấu hổ nhìn chỗ khác, còn Hạ Canh thì nhìn đám thôn dân tụ tập bên ngoài, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ, khóe miệng hiện lên nụ cười mãn nguyện.
Trước đây, y cùng với các lạnh đạo khác của huyện Quy Ninh cũng có cái nhìn như nhau về An Tại Đào. Một chàng thanh niên trẻ tuổi như vậy thì có khả năng làm ra được cái gì? Y nghĩ rằng An Tại Đào chỉ lăn lộn ở đây hai năm, điền thêm số năm kinh nghiệm vào lý lịch mà thôi. Nhưng hiện tại, sự hứng thú của y đối với An Tại Đào cũng tăng lên một bậc.
"Đây quả là một thanh niên rất thú vị". Hạ Canh suy nghĩ.
Tòa nhà chính quyền của thị trấn Tư Hà hiện ra trước mặt mọi người. Một đoàn nông dân đông nghẹt, tiếng người ồn ào. Một biểu ngữ to đùng giăng trước mặt "Hoan nghênh lãnh đạo thượng cấp đến chỉ đạo. Mong chờ ngày quốc lộ thị trấn Tư Hà sớm được khai thông" tung bay trong gió.
Ven đường, trên một chiếc xe bò, một chàng thanh niên trai tráng tay cầm dùi trống đánh thùng thùng với chiếc trống da trâu chỉ xuất hiện vào dịp tết âm lịch mà thôi. Tiếng pháo đột nhiên vang lên. An Tại Đào, Trương Khuê, Tôn Hiểu Linh, và một vài vị lãnh đạo thị trấn đứng đằng xa nhìn chiếc xe từ từ đi đến.
Tôn Hiểu Linh đứng bên cạnh An Tại Đào, nhẹ nhàng kéo tay của hắn, rồi lại nhìn đám người, nhíu mày nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An, như vầy thì có được không? Chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, có thể sẽ khiến cho lãnh đạo sinh ra phản cảm?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Không sao, Phó chủ tịch Tôn. Đây cũng là một chiến lược. Thứ nhất là để bày tỏ sự tôn trọng của chúng ta đối với lãnh đạo. Thứ hai là để biểu đạt thành ý của chúng ta đối với việc tư sửa đường sá và việc thoát nghèo làm giàu.
Kỳ thật, An Tại Đào phát động quần chúng làm ra động tĩnh lớn như vậy là có mục đích. Nếu không phải là Lưu Phương đến mà là một lãnh đạo khác thì hắn tất nhiên sẽ không làm như vậy. Nếu Lưu Phương đã chủ động đồng ý liên hệ với mình, đồng ý mang theo tổ công tác đến đây khảo sát thì đã chứng minh rằng bà ta nể mặt cha vợ mình, đặt bút giúp đỡ trích quỹ tài chính giúp đỡ địa phương nghèo trên cơ bản không phải là vấn đề quá lớn.
Phát động quần chúng làm ra động tác lớn như vậy, đơn giản là tạo thế cho Lưu Phương mà thôi. Đương nhiên, ngoại trừ kế này ra thì hắn còn có kế sách tiếp nữa. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn lướt qua Trương Tịnh Tịnh đang cầm máy chụp hình đứng bên cạnh.
Sau khi Trương Tịnh Tịnh báo danh, tạm thời an bài làm việc tại Đảng ủy xử lý. Thấy cô ngồi chung xe với An Tại Đào đến báo danh ở thị trấn, lão Lộ còn tưởng rằng cô có quan hệ với Bí thư An nên không dám chậm trễ. Nghe nói cô biết kỹ thuật chụp ảnh, nên phân công một cái máy chụp ảnh cho cô, cẩn thận dặn dò, nhất định phải chụp thật nhiều góc độ hình ảnh theo yêu cầu của Bí thư An.
Chiếc xe rốt cuộc cũng dừng lại. Nhìn thấy Lưu Phương xuống xe, An Tại Đào cùng với lão Lộ cầm chiếc loa khuếch đại âm thanh, la lớn:
- Các đồng chí, bà con thân mến, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo sở Giao thông tỉnh, thành phố, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đến thị trấn Tư Hà chúng ta để chỉ đạo công tác khảo sát.
Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang lên.
Lưu Phương đi đầu, theo sau là Ngô Quốc Cẩm, Tôn Cốc và Hạ Canh, còn có một vài cán bộ của sở Giao thông, theo thứ tự đến bắt tay lãnh đạo thị trấn.
Lưu Phương nắm chặt tay An Tại Đào, đánh giá hắn một chút rồi cười:
- Đây là đồng chí An Tại Đào? Tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Không tồi, không tồi, thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
An Tại Đào cũng nắm chặt tay Lưu Phương, cười nói:
- Cám ơn Giám đốc sở Phương, hoan nghênh các vị lãnh đạo.
Lưu Phương liền cười, buông tay An Tại Đào hướng đến các vị lãnh đạo thị trấn khác. Ngô Quốc Cẩm gật đầu:
- Bí thư Tiểu An quả thật làm không tồi. Hai ngày trước, Bí thư Lý trong hội nghị Thành ủy mở rộng đã có lời khen ngợi hai vị cán bộ trẻ tuổi mới đến nhận chức.
An Tại Đào cười ha hả đáp:
- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Ngô, lãnh đạo đã ủng hộ thì chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định không phụ lòng kỳ vọng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Ngô Quốc Cẩm khi đi liền quay đầu lại nói:
- Cũng đừng quá kiêu ngạo, phải tiếp tục làm đến nơi đến chốn công tác của mình, tiếp tục cố gắng vì quần chúng nhân dân.
Tôn Cốc chầm chậm đi đến, nhẹ nhàng bắt tay An Tại Đào rồi buông ra ngay, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
-Bí thư Tiểu An quả nhiên nói được làm được, năng lương quả thật không nhỏ, khiến tôi và Chủ tịch huyện Hạ phải nhìn cậu bằng con mắt khác xưa.
An Tại Đào trong lòng cười lạnh nhưng nét mặt vẫn lộ vẻ kính cẩn, mỉm cười hạ giọng nói:
- Bí thư Tôn, nếu con đường này có thể tu sửa hoàn chỉnh, giải quyết được khó khăn của thị trấn và vấn đề hạn chế kinh tế thì không phải cũng đã giảm bớt gánh nặng cho huyện hay sao?
Nói đến đây, An Tại Đào nhìn Tôn Cốc với cái nhìn đầy thâm ý, cao giọng nói:
- Bí thư Huyện ủy, ngài nhất định phải vì hai mươi ngàn nhân khẩu quần chúng thị trấn Tư Hà mà giúp đỡ tranh thủ được tài chính. Nếu không.....
An Tại Đào cười ha hả, buông bàn tay Tôn Cốc ra, chỉ đám đông quanh mình nói:
- Chi bằng hôm nay chúng ta sẽ giữ Bí thư Tôn và Chủ tịch huyện Hạ ở lại Tư Hà, mọi người thấy có được không?
- Được!
Nghe người dân xung quanh phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi, lông mày Tôn Cốc nhướng lên, lập tức bị lời nói của An Tại Đào làm thức tỉnh. Có thể tranh thủ được quỹ tài chính của tỉnh giúp thị trấn Tư Hà tu sửa đường sá cũng đồng dạng với việc tạo ra thành tích ở huyện.
Nghĩ như vậy, trong lòng y lập tức trở nên hòa nhã, oán khí đối với An Tại Đào cũng tiêu tan vài phần. Hắn bật cười, đấm nhẹ vào bả vai An Tại Đào:
- Tên tiểu tử cậu còn muốn bắt cóc tôi và lão Hạ sao? Muốn tạo phản hả?
Trong phòng hội nghị, sau khi nghe lãnh đạo thị trấn báo cáo, Lưu Phương khoát tay, khẽ mỉm cười:
- Tốt lắm, khảo sát cũng đã khảo sát, nghe báo cáo cũng đã nghe. Con đường thì cũng đi ngang qua rồi. Ý kiến của tôi là có thể suy xét đến việc trích quỹ giúp bà con nghèo xây dựng lại đường sá. Ý kiến của các đồng chí ở đây như thế nào?
Giám đốc sở đã biểu lộ thái độ, các cán bộ khác của sở Giao thông làm sao dám trái ý, liền lập tức gật đầu phụ họa theo.
- Một khi đã như vậy, Bí thư Tôn, Chủ tịch huyện Hạ, Bí thư An và các lãnh đạo thị trấn khác, hôm nay tổ lãnh đạo của chúng tôi đến thị trấn Tư Hà để khảo sát, cảm xúc rất là sâu sắc. Đi trên một quãng đường giằng xóc như vậy, rồi nhìn bà con quần chúng đang đau khổ chờ mong, chúng tôi có cảm giác mình vẫn còn chưa làm đến nơi đến chốn, nên cảm thấy rất hỗ thẹn. Nhưng khoản tiền này có được phê duyệt xuống hay không thì không thể do chúng tôi định đoạt, phải tập trung tất cả mọi người ở sở Giao thông lại rồi mới đưa ra quyết định. Xin các đồng chí ở huyện và thị trấn kiên nhẫn chờ đợi. Chúng tôi sẽ mau chóng cho mọi người một câu trả lời thích đáng.
Lưu Phương thong thả nói, trên gương mặt quyến rũ nở nụ cười duyên dáng. Mọi người ai cũng hiểu rằng, bà tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng một khi bà đã gật đầu thì các lãnh đạo khác ở sở Giao thông làm sao dám phản đối. Quan trường là như thế. Lưu Phương cũng không thể đánh nhịp tại chỗ được nhưng chuyện này trên cơ bản đã thành.
Tôn Hiểu Linh vẻ mặt hưng phấn, bắt gặp An Tại Đào nhìn mình thì hơi chút do dự, cười lớn nói:
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch thành phố Ngô, các vị lãnh đạo, thị trấn Tư Hà chúng tôi là một thị trấn nghèo khó. Chúng tôi rất hy vọng cũng như là lời khẩn cầu các lãnh đạo của sở Giao thông có thể vươn tay trợ giúp, không chỉ là sửa đường mà còn là sự ủng hộ mạnh mẽ và quan tâm chỉ đạo đối với nền kinh tế thị trấn chúng tôi.
Lời Tôn Hiểu Linh vừa thốt ra, các cán bộ ở đây đều sửng sốt. Lưu Phương nao nao, nhưng rồi lại cười lên, ánh mắt đầy thâm ý nhìn An Tại Đào rồi nhanh chóng biến mất.
- Các người đúng là làm khó tôi mà. Tuy nhiên, lời của đồng chí này nói cũng rất có lý. Ủy ban nhân dân tỉnh phải có trách nhiệm trợ giúp quần chúng thoát khỏi đói nghèo. Tôi nghĩ như vầy, chúng ta cứ trở về nghiên cứ, xem nên giúp đỡ thị trấn Tư Hà của các vị như thế nào.
Tôn Hiểu Linh vô cùng mừng rỡ. Khóe miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười thật rạng rỡ. Hắn từ từ đứng dậy, tỏ ra cung kính đối với đám người Lưu Phương, cao giọng nói:
- Giám đốc sở Lưu, Phó chủ tịch Ngô, các vị lãnh đạo, tôi xin thay mặt cho hai mười ngàn quần chúng ở đây cảm ơn các vị lãnh đạo rất nhiều. Trong tương lai, khi nền kinh tế của thị trấn Tư Hà chúng tôi phát triển, những người nông dân trở nên giàu có, chúng tôi nhất định sẽ mời các vị lãnh đạo đến thị trấn Tư Hà một lần nữa để nếm thử những món ăn thôn quê của chúng tôi.
Tiêu Hoàng bàn tay hơi run lên. An Tại Đào đã sắp xếp Tôn Hiểu Linh nửa đường ra một đòn như vậy. Y nhìn sang Tôn Cốc, thấy gã ta thần sắc hưng phấn nên bất giác cảm thấy có chút ảm đạm.
Bên tai truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng cười của các lãnh đạo cao tầng, y lại liếc nhìn Bí thư An con đường làm quan đang rộng mở, thở dài một tiếng, cảm thấy khoảng cách của mình và vị Bí thư Đảng ủy này ngày càng xa. Vị Bí thư Tiểu An này không chỉ năng lượng rất lớn mà thủ đoạn cũng thật lợi hại. Hắn đã đem cái thị trấn thâm sơn cùng cốc không người chú ý đẩy về phía các lãnh đạo cao tầng, gắt gao buộc chặt lại với sở Giao thông tỉnh.
Cứ như vậy, cho dù Tôn Cốc có phản đối cũng vô dụng. Tương phản, y chẳng những không thể phản đối mà còn phải đem hết sức mình ra giúp đỡ. Không chỉ sửa đường mà còn phải kết hợp với thị trấn thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu.
Nếu cùng với sở Giao thông tỉnh kết thành một đôi thì chẳng những việc sửa đường sẽ thành công mà thị trấn Tư Hà cũng sẽ thoát khỏi đói nghèo, phát triển kinh tế. Từ đó sẽ trở thành thành tích lớn nhất của An Tại Đào ở thị trấn Tư Hà này, trở thành công trình tiêu biểu của sở Giao thông, đồng thời tạo nên thành tích cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện trong các bản báo cáo.
- Chiêu thức của tiểu tử này quả thật rất tuyệt.
Hạ Canh khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn An Tại Đào, rồi xoay người nói vài câu với Lưu Phương và Ngô Quốc Cẩm.
An Tại Đào làm như vậy kỳ thật cũng xuất phát từ việc suy xét nhiều mặt. Thứ nhất là có thể triệt tiêu những chướng ngại đối với quá trình tu sửa đường sá, phòng ngừa Tôn Cốc ở sau lưng đánh lén. Thứ hai, có thể vì thị trấn Tư Hà tìm một chỗ dựa vững chắc, trợ giúp quần chúng thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu. Có thể khoát tay với sở Giao thông tỉnh thì đồng nghĩa với việc khiến thị trấn Tư Hà được lợi.
Về phần Lưu Phương, hắn tin tưởng bà tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Với mối quan hệ với Hạ Thiên Nông, cũng như việc tạo hình tượng mới cho Lưu Phương, thử nghĩ Lưu Phương làm sao mà cự tuyệt được. Bà ta nên mừng rỡ hưởng thụ thành quả này thì hơn.
Mặt khác, sau khi kết đôi với thị trấn Tư Hà, về việc trích quỹ tài chính, sở Giao thông càng thêm để ý chuyện này. Cầm tiền của trung ương cấp xuống để đổi lấy thành tích lớn lao cho mình, xem như là hiệu suất làm việc của sở Giao thông là vô cùng lớn.