Ai nấy đều biết là An Tại Đào hết sức căm ghét việc dùng công quỹ ăn uống, một khi để nhóm lãnh đạo Huyện uỷ bắt gặp anh đang say khướt, chỉ sợ anh không có cách nào đỡ nổi. Cs lẽ ngay cả bản thân An Tại Đào cũng không biết được là hiện giờ hắn lại có sức uy hiếp lớn đến như vậy đối với các cán bộ Quy Ninh.
An Tại Đào nghiêm khắc xiết chặt chuyện dùng công quỹ ăn nhậu, đương nhiên không phải chỉ hời hợt và hình thức. Hắn thạt sự chán ghét chuyện đó. Nhưng đồng thời lại biết quá rõ là cái kiểu nghênh đón đưa rước, vui chơi chè chén này không phải chi ở huyện Quy Ninh mới có, một mình hắn căn bản là không thể thay đổi được. Cho nên, hắn cũng không định hoàn toàn xoá bỏ hiện tượng tiêu cực này, nói thật, hắn không có bản lĩnh đó, cũng không muốn đi đảm đương cái loại công việc của một "Bao Thanh Thiên" rất không được lòng người này.
Nhưng quá mù sa mưa, thói quen ăn nhậu thịnh hành, không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng Đảng uỷ, chính quyền, còn khiến công tác đạt hiệu quả thấp, không xiết chặt không được. Mà trên thực tế, sử dụng uy quyền hành chính để thỉnh thoàng "gõ" các cán bộ ở huyện một chút, khống chế việc dùng công quỹ ăn nhậu trong phạm vi có thể chấp nhân được, không đến mức để cho người dân phản cảm, là có thể làm được.
Sau này, thực tế đã chứng minh, thời kỳ An Tại Đào chủ quản ở huyện Quy Ninh, đúng là mức độ ăn nhậu trong quan trường ở đây thấp nhất trong mọi thời kỳ. Có một phóng viên của một tờ báo trung ương đã viết về hắn bằng những lời cảm thán thế này:
"Anh là một cán bộ thanh niên có tính cách phức tạp, một người không ngừng cải cách nhưng lại luôn đắn đo cân nhắc; anh từng là phóng viên, bài viết rất rõ ràng mạch lạc, trình độ lý luận rất cao, nhưng lại không thích những bài báo lý luận thao thao bất tuyệt, kiên quyết chống lại thứ văn chương kiểu cách; tính tình anh ôn hoà, điềm tĩnh, nhưng không dễ dàng tha thứ sai lầm của cấp dưới, từng mắng như tát nước vào mặt cán bộ huyện; anh có chủ kiến, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, không thích nói lời thừa, nhưng lại khéo léo xử sự đưa đẩy; anh khởi xướng tiết kiệm, liêm chính, rồi lại vẫn duy trì sự khoan dung nhất định, mặc dù rất căm ghét hiện tượng sử dụng công quỹ ăn nhậu, dùng xe công vào việc tư, lãng phí tài chính…nhưng lại thường xuyên bỏ tiền riêng mời cán bộ trong huyện ăn uống tiệc tùng…Nói một cách đơn giản, anh là một người cải cách có cá tính, thông qua cá tính có phần câu nệ của mình mà nỗ lực thay đổi vận mệnh của một huyện nhỏ, khiến cho nhân dân toàn huyện mãi mãi khắc ghi một Bí thư Huyện uỷ".
Đêm đó tiệc rượu thoả thuê rồi mới giải tán. Mặc dù đang tranh đấu quyền lực, An Tại Đào và Trương Hân đã đối đầu không nhân nhượng trong lần đầu giao phong; nhưng trên tiệc rượu hai người lại có vẻ rất hoà hợp, thế cho nên Trương Hân có ý đồ chuốc cho An Tại Đào say mèm, mà chính mình lại say khướt vì quá chén.
Màn đêm buông xuống. Một số Uỷ viên thường vụ rời bàn tiệc, Tôn Hiểu Linh yên lặng lưu lại cuối cùng, nhìn An Tại Đào lên xe mới thầm lặng lên xe rời đi. Đã lâu cô không được ở chung một chỗ với An Tại Đào, trong lòng luôn nhớ nhung, vốn định nhân dịp tối nay tâm tình đều thả lỏng, sẽ cùng hắn ở chung một chỗ, trò chuyện một đêm, nhưng thấy An Tại Đào tiếp xong một cuộc điện thoại liền lên xe mà đi, cô không khỏi cảm thấy có chút thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc Tôn Hiểu Linh lên xe, lái xe của Trương Hân đỡ y từ trong toa-lét loạng choạng đi ra, lảo đảo lên xe. Nhưng sau khi đóng cửa xe lại, lái xe bất ngờ phát hiện, dường như cơn say của Trương Hân đã hoàn toàn tiêu tán, sắc mặt y âm u ngồi phía sau xe, ánh mắt không ngờ loé lên tin nhìn hung dữ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe.
Phòng hiện nay Trương Hân đang ở chính là phòng trước kia của Lưu Ngạn, đối diện với phòng An Tại Đào. Tuy rằng An Tại Đào không còn ở trong cơ quan, nhưng phòng này thì hắn vẫn giữ lại. Đương nhiên, cũng không phải An Tại Đào tham gì cái phòng nhỏ này, hắn giữ lại là vì đề phòng vạn nhất nhỡ ra mẹ hắn và Trúc Tử đến sẽ không có chỗ ở.
Hoang Thao đưa An Tại Đào đến phía dưới lầu, sau khi hắn xuống xe Hoàng Thao mỉm cười nói:
-Lãnh đạo, sáng mai tôi sẽ đến đốn ngài muộn một chút, đêm nay ngài uống nhiều rượu, ngủ nhiều một chút.
-Được.
An Tại Đào nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng Thao lái xe đi rồi, An Tại Đào dừng lại ở cửa cầu thang một lúc, theo trực giác quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một người phụ nữ thân hình thon dài, nở nang từ trong một góc tối như mực đi tới:
-Chào Bí thư An!
Đó là Lận Nhiên, con dâu của Trương Thắng Lợi. Đối với việc Lận Nhiên đột nhiên tìm gặp mình, An Tại Đào cảm thấy có phần bất ngờ, lúc nhận được điện thoại của cô ta, An Tại Đào đang đấu rượu tới cùng với Trương Hân.
Hắn thản nhiên cười:
-Lận tổng, đã trễ thế này, tôi sẽ không mời cô vào nhà được, có việc gì cô cứ nói thẳng.
Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, khuôn mặt trí xoan quyến rũ của Lận Nhiên dường như có phần trắng bệch, cô bước lại gần hơn rồi nhẹ nhàng cười:
-Đến nhờ Bí thư An một việc, nếu Bí thư An không thể mời tôi vào nhà, chẳng lẽ tôi cũng không thể mời Bí thư An tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được sao? Ha ha, chúng ta không thể cứ đứng dưới lầu này mà nói chuyện chứ?
Rượu vào dễ loạn tính, An Tại Đào làm sao dám để người phụ nữ đầy cám dỗ này bước vào nhà hắn được? Nếu chẳng may mình không khống chế được, để xảy ra chuyện gì đó thì thật không hay.
Đột nhiên, An Tại Đào cảm thấy chuếnh choáng, vội che miệng lại nghiêng người đi. Hắn do dự một chút, rồi phất tay:
-Được, chúng ta đi ra ngoài một chút!
Hai người sóng vai đi ra khỏi khu cư xá, lúc này đã hơn chín giờ, trong khuôn viên cư xá còn một số người đang đi dạo, có người nhận ra An Tại Đào, liền chủ động bước tới chào hỏi:
-Xin chào Bí thư An!
An Tại Đào mỉm cười, gật đầu:
-Xin chào, xin chào!
Bóng dáng hai người vừa khuất, chỗ dải phân cách trồng cây xanh gần nhà An Tại Đào, dáng vóc thanh lịch của Tôn Hiểu Linh liền xuất hiện. Cô buồn bã lướt nhìn mặt trước khu cư xá với những cửa kính đầy màu sắc, trong lòng âm thầm tò mò tự hỏi:
-Người phụ nữ này là ai? Sao mình chưa gặp cô ta bao giờ?
Tôn Hiểu Linh đi xe về nhà nhưng không lên lầu ngay, do dự một hồi rồi quay ra xe lái đến khu cư xá của An Tại Đào, vừa thấy hắn sóng vai cùng một phụ nữ quyến rũ đi ra liền khẩn trương tránh qua một bên...
Cùng với sự phát triển kinh tế của Quy Ninh, cuộc sống về đêm của huyện Quy Ninh cũng dần dần trở nên muôn màu muôn vẻ. Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, các địa điểm ăn chơi san sát nhau đồng loạt mở cửa buôn bán, dòng người chảy mãi không ngừng, hoặc là tìm chỗ vui chơi hoặc là tìm nơi uống rượu, cho mãi tới tận rạng sáng. Mà đó mới là thời điểm năng động nhất trong cuộc sống về đêm ở Quy Ninh.
An Tại Đào cùng Lận Nhiên đi đến một quán cà phê tên là Lam đảo ở phụ cận khu cư xá. Hai người ngồi đối diện, An Tại Đào nhẹ nhàng khuấy cà phê trong ly, thản nhiên nói:
-Được rồi, Lận tổng cứ việc nói thẳng.
Lận Nhiên thở dài, khuôn mặt xinh đẹp chợt hiện lên vẻ phức tạp và đau buồn, cô buồn bã nói:
-Đã trễ thế này còn quấy rầy Bí thư An, thật là ngại quá. Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Bí thư An, xin lắng nghe tôi nói cho hết lời.
Lận Nhiên cười khổ, vuốt những sợi tóc rối bay loà xoà trước trán, tuy vẻ mặt hơi phờ phạc nhưng vẫn không thể che lấp được những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt:
-Tôi nghĩ, chuyện của cha chồng tôi hẳn là Bí thư An đã rõ, tôi cũng không giấu diếm Bí thư An làm gì, cha chồng tôi bị như vậy, hoàn toàn là do tôi hại ông. Mấy năm nay, tôi thừa nhận là tôi kinh doanh lời không ít tiền, cha chồng tôi cũng đã trợ giúp không ít, nhưng có người lãnh đạo nào không hỗ trợ ít nhiều cho người thân của mình? Đâu chỉ là chúng tôi?
Lận Nhiên hơi kích động, tạm dừng một chút:
-Tôi không biết Bí thư An thấy thế nào, nhưng cha chồng tôi quả thật là người tốt, ông không tham tiền tham ô, rất sạch sẽ về mặt kinh tế, nhưng, có một số người ở thành phố vì mục đích của mình đã không từ thủ đoạn để hại ông.
An Tại Đào im lặng lắng nghe, đột nhiên khẽ mỉm cười:
-Lận tổng, cô nói với tôi những lời này, tôi chỉ có thể nói, đối với cá nhân tôi, Chủ tịch thành phố Trương là một lãnh đạo giản dị, khiêm tốn và khoan dung. Chỉ có thế, không hơn. Xin tha thứ, tôi cũng bất lực, thật có lỗi!
-Bí thư An, xin người một việc, tôi biết, anh…
Lận Nhiên có chút kích động, cúi người xuống nắm lấy tay An Tại Đào, nói năng hơi vội vàng, lộn xộn:
-Em trai Lận Sương của tôi đã bị Uỷ ban Kỷ luật tỉnh gọi đến xét hỏi, chỉ sợ không còn được mấy ngày. Tôi…tôi, Bí thư An, xin anh giúp chúng tôi một lần.
-Lận tổng, thật có lỗi, chuyện này tôi không giúp được cô. Tôi chỉ là một Bí thư Huyện uỷ nho nhỏ, ngay cả có tâm cũng vô lực.
An Tại Đào không muốn tiếp tục nói thêm với Lận Nhiên. Hắn biết rõ, Lận Nhiên tìm đến hắn chắc chắn là đã biết hắn có quan hệ với Trần Cận Nam; nhưng, chưa nói tới Trần Cận Nam có thể can thiệp được vào chuyện này hay không, cho dù là có thì dựa vào cái gì mà can thiệp? Đưa chính bản thân mình và Trần Cận Nam vào giữa cơn lốc xoáy tranh đấu quyền lực ngấm ngầm này một cách không đáng như vậy là chuyện vô cùng không sáng suốt, An Tại Đào tuyệt đối không làm cái loại chuyện ngu xuẩn này.
Hắn hơi dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Lận Nhiên, đột ngột đứng dậy, thản nhiên liếc nhìn Lận Nhiên một cái rồi quay đầu định bước đi.
-Bí thư An,
Lận Nhiên cười một cách chua xót pha lẫn tự giễu cợt:
-Tôi biết kết quả sẽ là như vậy. Anh không thiếu tiền, dùng tiền mua chuộc anh chẳng khác nào "chở củi về rừng"; mà dùng nữ sắc, chút nhan sắc này của tôi chỉ sợ làm Bí thư An thêm chướng mắt. Thế nhưng tôi vẫn đến tìm Bí thư An dù biết sẽ nếm mùi thất bại. Tôi biết, chuyện này không có quan hệ gì với Bí thư An, anh sẽ không hơi đâu giẫm vào vũng nước đục này, nhưng xin anh hãy lưu lại thêm một lúc, nghe tôi nói cho hết lời được không?
An Tại Đào thở ra một cái, lại chậm rãi ngồi xuống:
-Lận tổng, chúng ta phải nói rõ một chút, không phải tôi không giúp cô, mà thật sự là không giúp được, bất lực!