An Tại Đào thấy cô, muốn mở miệng hỏi thăm một câu nhưng nghĩ lại, đây là việc riêng của cô, mình cũng không nên can dự vào làm gì.
Ngày 14 tháng 6, đoàn đại biểu chính thức thu hút đầu tư Hongkong ở khu kinh tế mới Tư Hà được thành lập. Trưởng đoàn là An Tại Đào, Phó trưởng đoàn là Tôn Hiểu Linh, các thành viên gồm có Trợ lý Trưởng ban kiêm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Lương Mậu Tài, thư ký của An Tại Đào Bành Quân, Bí thư đoàn ủy kiêm Chánh văn phòng khu kinh tế mới Mã Hiểu Yến, nhân viên xuất sắc của phòng Xúc tiến đầu tư khu kinh tế mới Triệu Thiến.
Khu kinh tế mới còn hạ một văn kiện, báo cáo với Thành ủy và Huyện ủy. Bản thân An Tại Đào cũng gửi cho Bí thư huyện ủy Tôn Cốc và Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn một cái đơn xin nghỉ phép. Điều này cũng đã nhắc nhở mọi người: An Tại Đào không chỉ là cán bộ Phó huyện, mà còn không phải là cán bộ bình thường. Chỉ cần điểm này cũng đã vô hình trung giỏi hơn đám người Tôn Cốc.
Đương nhiên, đối với cán bộ khu kinh tế mới mà nói, đây là sự kiện rất đáng hưng phấn. Nhân vật số một của khu kinh tế địa vị càng cao thì ý nghĩa khu kinh tế mới phát triển trong tương lai càng lớn. Mà những người đầu tiên có công thành lập nên khu kinh tế mới, trong tương lai, con đường làm quan của bọn họ đều có thể thơm lây.
Nói đến ứng cử viên của đoàn đại biểu, Phó trưởng ban Tạ Quang Vinh và Trần Quốc Khánh cũng muốn đi. Nhưng lời còn chưa nói ra thì đã bị An Tại Đào lấy công tác của khu kinh tế còn bề bộn làm lý do để hai người ở nhà. Tuy trong lòng có hơi chút bất mãn, nhưng hai người cũng không dám biểu hiện ra điều gì. Cũng may An Tại Đào liền lập tức nhắc nhở hai người, bước tiếp theo sẽ có một hành trình khảo sát Giang Nam. Đến lúc đó có thể sắp xếp hai người đi chung. Lúc này trong lòng bọn họ mới có thể cân bằng lại một chút.
Ngày 15 tháng 6, đoàn đại biểu gồm sáu người đã tham gia vào một đoàn lữ hành đến Hongkong ba ngày. 8h sáng, từ sân bay Thiên Nam bay thẳng đến Hongkong.
Đoàn lữ hành này người không đông lắm. Ngoại trừ sáu người của An Tại Đào thì còn lại là mười hai ông cụ, bà cụ, tổng cộng là 18 người. Mà 12 ông cụ bà cụ kia đều là cán bộ về hưu của các đơn vị cơ quan trong tỉnh đến Hongkong để du lịch.
Hongkong được xưng là thành phố phồ hoa nhất Châu Á, là trung tâm tài chính nổi tiếng nhất. Đương nhiên, đây chính là cảm nhận đầu tiên của đám người Tôn Hiểu Linh khi đến Hongkong.
Chiếc máy bay cất cánh, vẻ mặt của mọi người đều có chút kích động và chờ đợi. Khi máy bay bay trên bầu trời của Hongkong, Mã Hiểu Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên dưới những đám mây trắng xóa là những tòa nhà cao tầng san sát nhau tạo nên một khung cảnh hiện đại của một đô thị lớn. Cô không kìm nổi ngạc nhiên thán phục một tiếng:
- Bí thư An, quả nhiên là hòn ngọc Phương Đông. Thật sự là rất xinh đẹp!
Tôn Hiểu Linh cũng lên tiếng phụ họa, gương mặt xinh đẹp ửng hồng lên, cùng với Tôn Hiểu Linh nhìn từ cửa sổ ra ngoài.
An Tại Đào cười. Hongkong tất nhiên là một địa phương rất tốt, là thiên đường mua sắm. Tuy nhiên, phải có tiền mới được. Kiếp trước, hắn đã đến nơi này rất nhiều lần nên sự nhiệt tình và chờ mong đều rất ít. Mục đích của hắn đến đây chủ yếu là bàn bạc với người của công ty TNHH Đầu tư Quốc tế Phú Thành, tận lực mà đàm phán thành công, chứ không có hứng thú đi du lịch.
Nhưng là lãnh đạo, hắn cũng phải chiếu cố tâm tình của cấp dưới. Tuy rằng là việc chung, nhưng An Tại Đào cũng không phải là người lỗi thời, thuận tiện du lịch ngắm cảnh cũng không sao. Cho nên, trước khi An Tại Đào xuất phát đến Hongkong cũng đã đồng ý với mọi người. Đến Hongkong gặp người của công ty Phú Thành, đồng thời cũng sẽ đi tham quan du lịch hai ngày.
Hơn 10h sáng thì đáp xuống sân bay Hongkong. Đoàn lữ hành theo cô hướng dẫn viên du lịch leo lên một chiếc minibus màu vàng nhạt. Cô hướng dẫn viên du lịch thông báo chuyển giao đoàn cho một hướng dẫn viên nội địa, thoạt nhìn thì mới hơn 30 tuổi nhưng thật ra là đã 40, họ Hoàng. Đây là sau này An Tại Đào mới biết được.
Người phụ nữ này ăn mặc rất mốt, tóc uốn quăn, gương mặt cũng xinh đẹp, chỉ mỗi tội là hơi thấp. Cô ta nhìn qua thì rất có khí chất thời thượng của người Hongkong, nhưng trong mắt An Tại Đào thì chỉ là thuộc hàng ngũ son phấn tục tằn.
- Kính thưa cô, chú, anh, chị, tôi tên là Hoàng Nhã Lỵ, là hướng dẫn viên du lịch tại Hongkong. Trong ba ngày này, tôi sẽ đưa mọi người đi tham quan Hongkong. Hongkong của chúng tôi….
Hoàng Nhã Lỵ phát âm tiếng phổ thông rất chuẩn, đứng trên xe bus mà liên tục giới thiệu cho mọi người cảnh trí hai bên đường, trong giọng nói có phần ngạo mạn.
Hai mươi người nhìn xuyên qua cửa xe ra bên ngoài, thấy những căn nhà cao tầng san sát nhau, người xe như nước. Nhất là những cụ bà, cụ ông liên tục phát ra những tiếng ngạc nhiên, thán phục.
Nhìn những người từ đại lục đến, Hoàng Nhã Lỵ khóe miệng nhếch lên.
Cô trong một tuần phải tiếp đón hai đoàn tham quan từ đại lục, gần như mọi người vừa ra sân bay đều ngạc nhiên giống nhau, không nhìn đông hỏi tây thì cũng thán phục liên tục.
Đúng là bọn nhà quê! Hoàng Nhã Lỵ âm thầm khinh miệt trong lòng.
Chiếc minibus chậm rãi tiến vào nội thành. Cả ngày mệt mỏi nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng sẽ đến khách sạn, rửa mặt mũi tay chân, cất hành lý, uống miếng nước. Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Hoàng Nhã Lỵ đã trực tiếp dẫn mọi người đến điểm tham quan tại Hongkong.
Tuy rằng tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, nhưng là vì lần đầu đến Hongkong nên trong lòng rất hưng phấn, cũng không có ý kiến phản đối gì. Tuy nhiên, sau khi tham quan thắng cảnh xong, tất cả mọi người lại bị Hoàng Nhã Lỵ lôi đến trung tâm mua sắm nổi tiếng của Hongkong. Một phen vất vả đến hai giờ chiều mới ăn chút cơm tại một nhà hàng hẻo lánh.
Cơm ở đây thật sự là tệ không chịu nổi, không thể nuốt vô. Tuy nhiên, du lịch lữ hành là như thế, nên mọi người sớm đã chuẩn bị tinh thần, cũng không so đo làm gì. Nếu ăn được thì ăn, đầy bụng là được rồi.
Cũng không ai tính toán việc này làm chi!
Đám người Tôn Hiểu Linh thật cao hứng, suốt cả đoạn đường nói chuyện tiếu lâm. Nhưng An Tại Đào thì lại có chút nhàm chán. Sau khi ăn cơm xong, hắn thầm nghĩ hay là đến khách sạn để nghỉ ngơi. Nhưng Hoàng Nhã Lỵ lại kéo mọi người lên xe, tiếp tục tham quan các thắng cảnh tại Hongkong.
Mặc dù là cảnh rất đẹp nhưng gây sức ép quá nhiều như vậy thì hứng thú mọi người cũng rã rời. Mãi cho đến hơn 7h tối, xe cuối cùng mới chở mọi người đến một khách sạn cũng khá khang trang.
Bấm ngón tay, An Tại Đào cảm thấy tất cả mọi người trên xe giống như huấn luyện quân đội, bôn ba gần cả mười tiếng. Sáu người An Tại Đào dù sao cũng là người trẻ tuổi, sức khỏe vẫn còn tốt. Nhưng các cán bộ về hưu này thì lại không xong, mỗi người đều đấm lưng than khổ kêu trời.
Hoàng Nhã Lỵ đứng ở đại sảnh khách sạn, khinh miệt nhìn đám ông cụ, bà cụ, lớn tiếng nói:
- Cuộc sống ở Hongkong rất nhanh, không thể so sánh với đại lục được, tất cả mọi người phải thích ứng một chút. Hiện tại mọi người khẩn trương về nghỉ ngơi. 6h sáng mai thức dậy dùng điểm tâm, 7h xuất phát tham quan.
An Tại Đào nhíu mày nhưng không nói gì. Dù sao hắn cũng đã chuẩn bị ngày mai không ra ngoài, ở lại khách sạn nghỉ ngơi tốt hơn.
Một cán bộ hưu trí tóc hoa râm khoảng hơn 60 tuổi thở dài, cất cao giọng nói:
- Cô hướng dẫn ơi, hôm nay thật sự là quá mệt mỏi rồi. Sáng mai đi trễ một chút được không? 8h ăn sáng, 9h xuất phát cũng không muộn mà. Dù sao thì chúng tôi cũng không vội, mọi người nói có đúng không?
Những người khác lập tức đồng ý theo.
Nhưng không ai ngờ, lúc nãy còn khá bình tĩnh, nhã nhặn nhưng Hoàng Nhã Lỵ đột nhiên uốn éo, ngạo mạn lớn tiếng nói:
- Nơi này là Hongkong, không phải là đại lục. Tôi là người dẫn đoàn, các người phải nghe theo lời của tôi. Hành trình của các người đã được sắp xếp trước, làm sao mà có thể sửa được?
Hoàng Nhã Lỵ đương nhiên là không thể sửa lại rồi. Đã dự định tham quan rất nhiều thắng cảnh, cùng với nơi mua sắm. Nếu không đi hết thì phần trăm được trích cho cô sẽ bị thu nhỏ.
Người cán bộ hưu trí này cũng là họ Hoàng. Nguyên là Phó giám đốc sở Giao thông tỉnh Đông Sơn trước kia. Vài thập niên trước thì luôn được người ta xu nịnh. Tuy rằng hiện giờ đã về hưu nhưng dù sao cũng đã từng là một lãnh đạo, làm sao mà chịu được cái sự hống hách này. Thấy Hoàng Nhã Lỵ chỉ là một hướng dẫn viên nho nhỏ, nhưng không ngờ lại dám lên mặt với ông ta nên trong lòng rất bất mãn, tức giận mà khoát tay nói:
- Cô rống lên cái gì? Chúng tôi là khách hàng, chứ không phải là bộ hạ của cô.
- Đây là Hongkong chứ không phải là đại lục. Nếu ông không chịu sự sắp xếp này thì ông có thể ở lại khách sạn để ngủ. Tùy ông thôi.
Hoàng Nhã Lỵ thản nhiên nói. Cái ánh mắt khinh miệt này khiến lão Hoàng tức giận đến run rẩy cả người.
An Tại Đào nhướng mày, một tia lửa giận lập tức bùng lên.
Dọc đường đi, hắn đã nhịn rất lâu rồi. Cái ả Hoàng Nhã Lỵ này quả thật là rất quá đáng. Chỉ là một hướng dẫn viên du lịch thôi mà lại dám lên mặt như thế. Hắn bước nhanh đến, nắm lấy tay lão Hoàng, ôn tồn nói:
- Bác Hoàng, bác đừng nóng giận. Để cháu đến nói chuyện với cô ấy.
An Tại Đào đến trước mặt Hoàng Nhã Lỵ, khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:
- Tiểu thư Hoàng, tôi xin đại diện cho tất cả mọi người trong đoàn, trịnh trọng thông báo cho cô biết, cô đã bị chúng tôi tẩy chay.
Hoàng Nhã Lỵ ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên đỏ lên. Cô ta trong suốt quãng đường đi đều không chú ý đến An Tại Đào, bởi vì hắn luôn đi sau cùng mọi người. Có rất nhiều thắng cảnh không vào tham quan mà chỉ đứng chờ ở cửa.
Miệng cô ta phát ra tiếng ở thật lớn, giơ tay chỉ vào mũi mình:
- Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?
An Tại Đào lạnh lùng cười, xoay người bước đi:
- Chẳng dựa vào cái gì cả, chỉ vì chúng tôi là du khách. Tiểu thư Hoàng, nếu ngày mai, khi lên xe tôi phát hiện cô đến dẫn đoàn, chúng tôi lập tức sẽ đến cục Du lịch Hongkong và giới truyền thông liên quan để tố cáo cô. Cô hãy tự mình xử lý đi.
An Tại Đào đang ở trong phòng.
Hắn vừa mới tắm rửa xong thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Là Tôn Hiểu Linh đến.
Cô mặc một bộ áo ngủ màu hồng, phía trên là một chiếc áo thun, phía dưới là chiếc váy rộng thùng thình. Dường như cô ấy cũng vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng, gương mặt đỏ ửng, trên người tỏa ra một mùi hương thơm ngát.
An Tại Đào do dự một chút rồi lách người sang, mời cô vào phòng.
- Cô tìm tôi có việc gì à?
- Phó bí thư An….!
Tôn Hiểu Linh đột nhiên ửng hồng hai má, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư An, trời nóng như vậy, tôi đến giúp anh giặt quần áo. Tối nay sẽ khô, ngày mai mặc tiếp.
An Tại Đào ngẩn ra, trong lòng thầm than một tiếng.
Tâm tư mờ ám của Tôn Hiểu Linh hắn làm sao mà không hiểu. Chỉ có điều, cô ấy đột nhiên ly hôn, không phải bởi vì vậy chứ? Hắn trong đầu chợt nảy ra một ý niệm, nhưng lại cảm thấy nó quá buồn cười. Làm sao mà có khả năng đó được?
Thời tiết nóng bức, chiếc áo thun và cái quần bò ướt đẫm mồ hôi. Trong khi tắm rửa, hắn thuận tay liền giặt sạch, đang treo trong nhà vệ sinh. Hắn cười nói:
- Không cần phiền đâu. Tôi đã tự mình giặt sạch rồi. Haha, kỳ thật thì không giặt cũng không thành vấn đề. Tôi có mang theo hai bộ quần áo khác để thay đổi.
Tôn Hiểu Linh cảm thấy thất vọng ồ lên một tiếng. Thật vất vả cố lấy dũng khí đến đây, không ngờ lại trở về tay không. Điều này làm cho cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô vừa muốn quay đầu rời khỏi phòng An Tại Đào thì đã thấy một chàng thanh niên mặc quần áo màu trắng, thắt một chiếc cà ra vát màu đỏ, đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.
- Xin hỏi ngài có phải là An tiên sinh đến từ đại lục không?
Người thanh niên nho nhã lễ độ phát âm tiếng phổ thông chuẩn.
- Vâng là tôi!
An Tại Đào liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Linh, thấy cô ấy vẫn còn ngồi ở ghế sofa thì trong lòng không khỏi cười khổ. Hắn bước ra cửa:
- Xin hỏi anh là ai?
- An tiên sinh, tôi là Giám đốc nghiệp vụ của công ty du lịch Hongkong. Ngài cứ gọi tôi là Aaron.
Vị giám đốc công ty du lịch này xin lỗi An Tại Đào về chuyện của Hoàng Nhã Lỵ, đồng thời cũng thành khẩn thỉnh cầu An Tại Đào chấp nhận lời xin lỗi của cô ta. Nghe nói những người khách khác cũng đã chấp nhận rồi thì An Tại Đào cũng chỉ biết đồng ý mà thôi.
Giám đốc Aaron đi cùng với Hoàng Nhã Lỵ bước vào phòng An Tại Đào. Hoàng Nhã Lỵ lúc này mới âm thầm đánh giá chàng thanh niên anh tuấn, sắc mặt xấu hổ đỏ lên.
Cô ta đã dẫn rất nhiều đoàn khách tham quan nội địa. Nhưng cái loại du khách chuyên nghiệp và lợi hại như An Tại Đào thì cô ta gặp phải lần đầu. Các khách du lịch khác, cho dù trong lòng bất mãn nhưng nhiều lắm là chỉ phát lên vài câu bực tức, chứ không dám nói gì với hướng dẫn viên tại Hongkong. Dù sao thì bọn họ vẫn sợ bị thiệt.
An Tại Đào sau khi đề xuất loại bỏ cô ta, nguyên bản Hoàng Nhã Lỵ không để trong lòng. Nhưng sau khi ra khỏi cửa khách sạn, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy bất an, liền gọi điện thoại cho hướng dẫn viên du lịch tại đại lục, hỏi thăm về An Tại Đào. Nghe nói đám người An Tại Đào là những người làm quan ở đại lục nên trong lòng cảm thấy lo sợ.
Cô ta khẩn trương liên hệ với cơ quan du lịch mình đang làm việc, tìm gặp Giám đốc nghiệp vụ Aaron, xin anh ta hỗ trợ giải quyết hậu quả. Dù sao, Hongkong cũng không thể so sánh với đại lục. Nếu có du khách gửi đơn phàn nàn đến cục Du lịch thì giấy phép hướng dẫn của Hoàng Nhã Lỵ sẽ bị hủy bỏ, còn có thể bị phạt tiền, và chuyển đổi công tác.
- Hoàng tiểu thư, tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng tôi xin phép nói mấy câu, mong cô có thể nghe vào.
An Tại Đào nhếch miệng nói.
- Hongkong và đại lục du lịch liên kết chặt chẽ với nhau. Du khách đại lục đến Hongkong du lịch ngày càng nhiều. Cô là một hướng dẫn viên du lịch, nếu cứ lấy thái độ như thế mà phục vụ du khách thì tôi sợ rằng cô không tồn tại với nghề được lâu đâu.
- Cô đừng lên mặt với những du khách đến Hongkong không biết gì. Cô hãy thử đến đại lục một chuyến đi, xem có bao nhiêu thành phố, nhiều hay ít so với Hongkong.
- Cô dường như chưa ý thức được, Hongkong bây giờ không còn là thuộc địa của Anh nữa, mà là một phần của đại lục chúng tôi, là một bộ phận không thể phân cách của Trung Quốc.
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:
- Hoàng tiểu thư, người Hongkong thật sự là bá chủ sao? Cô sai rồi. Cô hôm nay thường xuyên lặp đi lặp lại rằng người Hongkong có rất nhiều tiền. Nhưng trên thực tế, cô chỉ ở căn phòng 50m2, mặc trên người toàn là quần áo giá rẻ, nước hoa dùng cũng vậy. Toàn thân tính tổng lại cũng chỉ khoảng 1000 đô la Hongkong thôi. Nhưng cô hãy xem xem, có người nào trong chúng tôi thua kém cô không?
- Cô đắc ý nói, trên khắp con đường ở Hongkong đều là loại xe Porshe lưu thông. Đúng vậy, khi chúng tôi vừa đến đây, quả thật rất nhiều người lái chiếc xe thể thao Porshe ấy, nhưng sao cô không sở hữu nổi một chiếc? Tôi tin rằng, đại đa số người dân ở Hương Cảng này đều không phải lái chiếc xe Porshe. Không nói gạt cô, tôi cũng có một chiếc xe thể thao Porshe. Hôm nào cô đến đại lục đi, tôi sẽ mời cô đi xe của tôi.
Hoàng Nhã Lỵ và Aaron liên tục nói lời xin lỗi rồi rời đi.
Ở một bên nghe An Tại Đào giáo huấn Hoàng Nhã Lỵ, có nhắc đến "trên khắp con đường ở Hongkong đều là loại xe Porshe lưu thông", Tôn Hiểu Linh ban đầu là kinh ngạc, sau đó là mỉm cười khanh khách. Cô thật không ngờ, người cẩn thận nghiêm túc và tỉ mỉ như Phó bí thư Tiểu An không ngờ lại có mặt nghịch ngợm như vậy.
- Bí thư An, anh cũng quá đáng lắm. Lần này chắc chắn sẽ khiến cho cô ta không thể quên được cái tên An Tại Đào.
Tôn Hiểu Linh cười nói.
Cô ngồi trên ghế sofa, cười ngặt nghẽo. Cô không biết từ đâu lại phát sinh sự cảm kích và thầm mến người thanh niên trước mặt mình. Cô dường như theo bản năng không hề giữ lại mà rộng mở tấm lòng.
Nghe tiếng cười trong trẻo của Tôn Hiểu Linh, rồi nhìn bộ ngực no tròn của cô rung lên theo tiếng cười, An Tại Đào cảm thấy có chút choáng mắt.
Cô dường như không có mặc áo nịt ngực. An Tại Đào cười một cách kỳ lạ, bỏ qua tư tưởng đen tối, nhưng hai chấm hồng đo đỏ của cô cứ run rẩy trước mắt hắn.
Chợt An Tại Đào cảm thấy hỗ thẹn với chính mình. Tại sao mình lại trở nên như vậy. Chẳng lẽ, người trong quan trường, đã bắt đầu bị không khí của quan trường đồng hóa sao? Trong nhất thời, ánh mắt của hắn tạm thời ngưng trọng và phức tạp. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, hắn cảm thấy mình chẳng phải là thánh nhân, cũng chỉ là thứ phàm phu tục tử, đồng hóa thì đồng hóa, có gì phải sợ.
Trải qua việc Hoàng Nhã Lỵ đến xin lỗi, sự ngượng ngùng và khó chịu của Tôn Hiểu Linh sớm tiêu tan đi. Cô cười, ngồi cùng An Tại Đào nói về những điểm tham quan thú vị ngày hôm nay. An Tại Đào thật muốn cô quay về phòng ngủ sớm một chút, nhưng vẫn do dự không nói ra lời.
Dù sao, Tôn Hiểu Linh cũng là một trợ thủ đắc lực và là tâm phúc tuyệt đối của hắn. Hắn thật sự không muốn phá đi sự khắng khít và ăn ý trong mối quan hệ hợp tác.
Kỳ thật thì Tôn Hiểu Linh muốn nói với hắn về chuyện hôn nhân và gia đình của mình, bao gồm luôn chuyện ly hôn. Đối với chuyện ly hôn của cô, tuy rằng An Tại Đào không có trực tiếp hỏi, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Tôn Hiểu Linh vẫn nhìn thấy một tia nghi hoặc và phức tạp.
Tôn Hiểu Linh là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, thành thục, chín chắn. Cô biết bản thân mình có tình cảm phức tạp đối với An Tại Đào, và An Tại Đào khẳng định cũng nhìn ra được cảm giác đó. Nhưng cô thật sự không muốn An Tại Đào hiểu lầm. Cô ly hôn là vì Ninh Lập Cương phản bội chứ không phải là vì An Tại Đào.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô chứ chưa nói ra ngoài.
Nếu để cho hắn hiểu lầm rằng, cô bởi vì có ý nghĩ không an phận mà đòi ly hôn thì hắn khẳng định sẽ cảm thấy cô là một người phụ nữ không có tư cách. Trong mấy ngày nay, Tôn Hiểu Linh trong lòng luôn cảm thấy bất an, vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn. Nhưng khi giáp mặt thì cô lại không biết mở miệng như thế nào.
Mình ly hôn thì có quan hệ gì với hắn hay không? Tại sao mình phải đi giải thích với hắn? Nếu chẳng may, thì điều đó không phải là lừa mình dối người sao? Cho dù không có chuyện xảy ra của Ninh Lập Cương, thì mình có thể chủ động đề xuất ly hôn hay không?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ửng đỏ của Tôn Hiểu Linh biến mất, nhường chỗ cho sự lo lắng.
Chính bản thân cô cũng không hiểu rõ lắm, tột cùng là khi nào cô đã thầm thương trộm nhớ thủ trưởng anh tuấn đầy hứa hẹn của mình. Ngay từ đầu, cô chỉ thấy cảm kích sự tín nhiệm và coi trọng của An Tại Đào đối với cô. Nhưng loại cảm kích này khi nào đã biến thành tình cảm nam nữ, thì cô cũng không biết. Chỉ có điều, sự chán ghét và nhục nhã của cô khi ở cùng phòng với Ninh Lập Cương đã rõ ràng mà nói cho cô rằng, tình cảm của cô đối với người thanh niên nhỏ hơn mình bảy tám tuổi chính là tình yêu.
Chỉ có điều, sau khi xác nhận được tình cảm gì, thì lúc nào cô cũng cảm thấy xấu hổ với An Tại Đào.
Trong cái cảm xúc vô lực, lo sợ không yên xen lẫn với tình cảm phức tạp, cô chỉ biết tập trung vào công việc, để giảm bớt sự bất an và khó khống chế trong lòng của mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Lương Mậu Tài và lão Lộ:
- Phó bí thư An!
An Tại Đào đứng dậy, bước ra cửa, đột nhiên bước chân dừng lại, hướng mắt nhìn Tôn Hiểu Linh.
Tôn Hiểu Linh lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt đỏ bừng, hiểu rõ ý tứ của An Tại Đào.
Nếu để cho Lương Mậu Tài và lão Lộ phát hiện Tôn Hiểu Linh không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại ở phòng của hắn. Cô nam quả nữ một mình ở chung không khỏi sinh ra những ý tưởng khác, mặc dù giữa bọn họ là trong sáng. Ngày thường thì không sai, nhưng hiện tại đang trong thời điểm mẫn cảm, Tôn Hiểu Linh vừa mới ly hôn, cũng nên tránh đi một chút.
Tôn Hiểu Linh cảm thấy thẹn thùng trốn vào nhà vệ sinh của An Tại Đào. Cô đóng cửa, vuốt vuốt bộ ngực của mình, trấn an sự run rẩy.
Chính mình khi nào lại trở nên không biết thẹn thùng như vậy? Không ngờ lại ở trong phòng hắn không chịu đi?
Tôn Hiểu Linh cắn chặt răng.
- Phó bí thư An!
Lão Lộ cười ha hả:
- Phó bí thư An, tôi và lão Lương đi tìm Phó trưởng ban Tôn, cũng không thấy cô ấy, không biết có phải ra ngoài đi dạo hay không?
- Chắc là vậy!
An Tại Đào khoát tay:
- Mau vào đi!
Lương Mậu Tài rút cho An Tại Đào một điếu thuốc:
- Phó bí thư An, tôi và lão Lộ nói chuyện với nhau, cảm thấy hay là sáng may mình đến liên hệ với công ty Phú Thành. Chúng ta đi làm chuyện chính sự mà cứ như cưỡi ngựa xem hoa thế này thì kỳ thật cũng không được. Cậu xem có được không?
- Tôi thì không sao cả. Lão Lương, Hongkong này tôi đến rất nhiều lần rồi. Nếu như mọi người đều quyết định như vậy thì ngày mai chúng ta vài người tạm thời thoát đoàn, anh hãy liên hệ với cục Du lịch, sau đó mau chóng liên lạc với công ty Phú Thành, xem ý tứ của bọn họ như thế nào.
An Tại Đào duỗi người:
- Đi tham quan cả một ngày, mệt quá. Hai người không ra ngoài xem cảnh đêm à? Cảnh đêm ở Hongkong không tồi, ra ngoài đi dạo đi. Tôi không đi đâu, tôi chỉ muốn ngủ.
Thấy lãnh đạo có ý muốn đuổi khách, Lương Mậu Tài và lão Lộ nhanh chóng đứng dậy ra ngoài. Sau khi hai người đi rồi, thấy trong phòng vệ sinh không có động tĩnh, An Tại Đào không kìm nổi ho khan một tiếng, nhưng bên trong cũng vẫn không có động tĩnh.
An Tại Đào cảm thấy hơi sửng sốt.
Đến cửa phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy Tôn Hiểu Linh đang nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, một tay ôm ngực, một tay chống lên sàn nhà muốn ngồi dậy nhưng một chút khí lực cũng không còn.
- Cô làm sao vậy?
An Tại Đào có chút giật mình, cúi người nắm lấy tay của cô, do dự một chút rồi vội ôm lấy cô ra khỏi phòng vệ sinh, đi vào phòng ngủ.
Tôn Hiểu Linh dần dần khôi phục lại tinh thần. Vừa rồi cảm giác thẹn khiến cô gần như muốn ngất đi dưới làn hơi nước bốc lên trong nhà tắm. Cả người ngã xuống sàn nhà, vô lực, trái tim co rút, khiến cô hít thở không thông.
Cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, kéo tấm chăn đắp qua đầu, không ngờ cảm thấy thẹn mà nức nở cả lên.
Thấy đầu vai cô nhẹ nhàng rung lên, An Tại Đào thở dài, đại để cũng hiểu được cảm giác thẹn thùng khó chịu nổi của Tôn Hiểu Linh.
Trong lòng cô tràn đầy sự thầm mến, nhưng lại cảm thấy xấu hổ. Muốn thổ lộ ra ngoài nhưng lại lo lắng An Tại Đào ghét bỏ mình Muốn vứt bỏ tình cảm trong lòng mình nhưng lại không khống chế được nó.
Tình là gì mà sao ai cũng phải khổ với nó?
- Cô Tôn à!
An Tại Đào nhẹ nhàng ngồi xuống, dịu dàng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôn Hiểu Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đầy lệ, vẻ thẹn thùng càng nhiều hơn. Cô cắn chặt môi, run giọng nói:
- Phó bí thư An, rất xin lỗi đã mang đến phiền phức cho anh. Tôi sẽ lập tức về phòng ngay.
Cô bước xuống giường, mang đôi dép lê vào, vừa muốn rời đi thì lại cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, liền ngã xuống đất.
An Tại Đào theo bản năng mà lấy tay đỡ cô.
Một thân hình nhỏ nhắn, lạnh lẽo dừng lại trong cánh tay của hắn. Bầu ngực no tròn chạm vào lồng ngực của hắn, khiến thân hình hắn đột nhiên cứng ngắc.
- Thành thật xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ như vậy? Tôi biết là không hay.
Tôn Hiểu Linh vô lực mà tựa vào người An Tại Đào, nghẹn ngào, đôi môi bị cắn đến bật cả máu.
An Tại Đào thở dài, cúi người nhìn Tôn Hiểu Linh:
- Cô không cần nghĩ như vậy, tôi không nghĩ gì xấu về cô đâu. Cô là một cô gái tốt, làm việc cẩn trọng, là trợ thủ mà tôi tin tưởng nhất. Con người chứ có phải cỏ cây đâu. Nhưng giữa chúng ta không có khả năng đó, cô có hiểu không? Tôi không muốn mất đi một người trợ thủ như cô.
"Giữa chúng ta không có khả năng, cô hiểu không?
Giọng nói của An Tại Đào trầm thấp truyền vào lỗ tay của Tôn Hiểu Linh khiến cô cả người run lên.
Thật lâu sau, mới giật mình rời khỏi cánh tay An Tại Đào:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi, Là tôi vô sỉ, rất xin lỗi, Phó bí thư An, tôi về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.
Sự tuyệt vọng dâng lên, Tôn Hiểu Linh muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể khóc thành tiếng. Đầu vai của cô nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt trào ra, làm ướt cả một khoảng áo thun của An Tại Đào.
- Thành thật xin lỗi!
Tôn Hiểu Linh run rẩy dùng hết khí lực rời khỏi cánh tay An Tại Đào, rồi che mặt thất thểu đi về phía cửa.
- Cô đừng như vậy nữa!
An Tại Đào thở dài một tiếng, kéo cánh tay của cô, dịu dàng nói:
- Cô đi rửa mặt đi, đừng ra ngoài như vậy.
Tôn Hiểu Linh cắn chặt răng, gật đầu một cách ảm đạm, rồi bước về phòng vệ sinh.
Ngày hôm sau tỉnh lại, An Tại Đào vội thay quần áo cho chỉnh tề. Áo trắng bỏ vào trong quần tây đen, mang đôi dày da cũng màu đen, chuẩn bị đi gặp người của công ty Phú Thành.
Lão Lộ và Lương Mậu Tài, Mã Hiểu Yến, và Triệu Thiến cũng đã thay trang phục công sở. Dù sao thì cũng là đàm phán với thương nhân Hongkong, bọn họ là cán bộ khu kinh tế mới Tư Hà, ăn mặc phải trang trọng một chút. Tôn trọng mình chính là tôn trọng người khác.
Đoàn khách du lịch tiếp tục xuất phát tham quan, chỉ còn lại đám người An Tại Đào. Nhìn mấy người cán bộ thuộc cấp của mình, An Tại Đào khóe miệng hiện lên nụ cười vui mừng. Mặc kệ nói như thế nào, biểu hiện của những người này khiến hắn rất hài lòng.
Ánh mắt đảo qua mọi người một vòng, không phát hiện thấy Tôn Hiểu Linh.
Tim hắn đập thình thịch, cúi đầu nói:
- Bí thư Mã, Phó trưởng ban Tôn đâu?
Mã Hiểu Yến hơi sửng sốt, khẩn trương đi tới cười nói:
- Bí thư An, chắc là dậy rồi chứ? Tôi vừa rồi còn nghe thấy tiếng động trong phòng cô ấy mà.
Ngay lúc này, Tôn Hiểu Linh đã mặc một bộ váy công sở đi ra khỏi cửa. Giống như Mã Hiểu Yến, phía trên là áo sowmi trắng thêu hoa ngắn tay, phía dưới là váy ngắn màu xám, trên mặt trang điểm nhẹ, mái tóc chải gọn gàng, đeo chiếc kính đen, bộ ngực cao ngất, cặp mông tròm trịa, tất cả đường cong quyến rũ của cơ thể đều hiện rõ, cả người tỏa ra khí chất tao nhã, lịch sự.
Chỉ có điều là trong mắt An Tại Đào, bất kể cô có dùng đồ trang điểm để giấu đi thì hắn vẫn thấy được đôi mắt cô đỏ mọng và thấn sắc có chút tiều tụy.
Mã Hiểu Yến có chút không thể tin nổi mà nhìn Tôn Hiểu Linh. Cô cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới nếu Tôn Hiểu Linh mà chú ý ăn mặc một chút thì sẽ kiều mỵ, động lòng người đến đâu.
- Phó trưởng ban Tôn, hôm nay đẹp quá đấy!
Triệu Thiến cười hì hì đi tới.
Tôn Hiểu Linh đỏ mặt, cố tình tránh ánh mắt An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Tiểu Triệu, đừng nói bừa. Đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm.
Dừng một chút, cô quay đầu nhìn Lương Mậu Tài:
- Lão Lương, anh liên hệ với đối phương được chưa? Khi nào bọn họ qua đón chúng ta?
Lương Mậu Tài cười ha hả:
- Chủ nhiệm Tôn, liên hệ xong rồi. Tối hôm qua đã liên hệ với một Phó tổng giám đốc của họ, hẹn 10h sáng sẽ phái xe tới đón chúng ta đến Tổng bộ công ty Phú Thành.
- Được!
Tôn Hiểu Linh dường như đã khôi phục được sự bình tĩnh và tác phong chuyên nghiệp của mình, cô xoay người giẫm lên chiếc thảm đỏ dẫn đến cửa thang máy, không nhìn An Tại Đào lấy một cái.
Lương Mậu Tài mày nhíu một chút, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng không để ở trong lòng, liền đi theo. Mọi người đi tới, chỉ có An Tại Đào dừng ở phía sau.
Nhìn bóng dáng thanh tú của Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào trong lòng đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái.
Sau này sẽ làm việc chung với Tôn Hiểu Linh thế nào? Đây vẫn là vấn đề hắn luôn cố ý lảng tránh, rốt cuộc hôm qua đã không thể lảng tránh nổi.
Làm sao bây giờ?
An Tại Đào trong lòng rất rõ ràng. Cô dù kiên cường thế nào cũng chỉ là một phụ nữ, nếu bởi vì sự cự tuyệt của chính mình mà sinh ra "oán giận", tự nhiên sẽ không chuyên tâm hợp tác cùng mình nữa. Thậm chí có thể sẽ mất đi một người tâm phúc đắc lực.
Hắn sở dĩ coi trọng Tôn Hiểu Linh, nguyên nhân là do Tôn Hiểu Linh không chỉ có tố chất làm việc rất tốt, tác phong làm việc cũng rất chuyện nghiệp mà giản dị. Ở trong quan trường, cô là một loại khác hẳn.
An Tại Đào tuy rằng muốn đạt thành tích, nhưng nguyên tắc làm quan của hắn cũng rất rõ ràng, đó là phải làm thực sự. Mặc kệ trong mắt người khác là sự "Đầu cơ luồn cúi" cũng được, mục đích cuối cùng của hắn cũng là hiệu quả thực tế. Cố gắng hết khả năng của mình, làm quan tạo phúc cho bốn phương, chính mình đạt được thành tích, dân chúng cũng được lợi ích thực tế.
Nhưng sức người dù sao cũng là hữu hạn, hắn vẫn phải có người hiệp trợ. Mà ở chốn quan trường nay lừa mai gạt, muốn tìm được trợ thủ vừa trung thành lại có tài, có thể thay mình chia sẻ rất nhiều công việc như Tôn Hiểu Linh thực tế là rất, rất khó.
Mấy người chạy tới cửa thang máy, thấy An Tại Đào vẫn chưa theo tới, Mã Hiểu Yến quay lại nhìn, giọng nói trong trẻo hô lên:
- Bí thư An, thang máy đến rồi, ngài nhanh lên.
- Đến đây!
An Tại Đào chạy nhanh tới, lòng bàn tay nắm chặt, tạm thời đem vấn đề khó khăn quẩn quanh trong lòng vứt sang một bên.
Lương Mậu tài sớm đã đặt một bàn ăn. Sáu người chậm rãi ăn, cơm nước xong nhìn vẫn chưa đến 9h, Lương Mậu Tài đề nghị đoàn người đi dạo ở mấy phố quanh đây, đúng 10h tập hợp trước cửa nhà khách.
Mã Hiểu Yến đi cùng Triệu Thiến, Lương Mậu Tài cùng lão Lộ đi về hướng đông, Tôn Hiểu Linh thì một mình tùy ý đi dạo, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi bước nhanh đuổi theo.
Tôn Hiểu Linh đứng ở một trạm xe bus ở đầu phố, nhìn cách đó không xa một chiếc xe bus hai tầng đang chậm rãi đi đến.
- Tôi đi dạo cùng cô nhé?
An Tại Đào khẽ cười nói.
Tôn Hiểu Linh đầu vai nhẹ nhàng run lên, chậm rãi quay lại nhìn An Tại Đào, trong mắt lóe lên chút thần sắc phức tạp khiến An Tại Đào trong lòng thở dài, ít nhiều có chút không dám nhìn thẳng.
- Bí thư An, sau khi trở về, tôi nghĩ sẽ rời Khu kinh tế mới hoặc là đến trường dạy học.
Tôn Hiểu Linh sâu kín thở dài:
- Bí thư An, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải...Nhưng nếu tôi không chuyển đi, chúng ta như vậy mỗi ngày sớm chiều ở chung, tôi sẽ rất thống khổ! Thật sự, Bí thư An, tôi không có ý gì khác.
Tôn Hiểu Linh quay đầu nhìn khu phố phồn hoa xe cộ đi lại như mắc cửi, nói tiếp:
- Nếu mỗi ngày đều đối mặt với anh, tôi nghĩ tôi sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tôn Hiểu Linh nhẹ nhàng nói, tim đau như bị dao cắt.
Nếu không có sự việc bất ngờ tối hôm qua, cô tự nhiên không có tâm tư thế này, cho dù là cả đời yên lặng đi bên cạnh hắn cũng không oán hận. Nhưng mọi việc đã làm rõ, mà đối phương lại rõ ràng cự tuyệt chính mình...Cô làm sao có thể trơ mặt được. Việc này đối với cô quả là khó khăn.
Hoặc là chỉ có thể rời khỏi hắn, tự mình mới có thể khôi phục lại trạng thái cuộc sống trước kia.
Một đêm trằn trọc không ngủ, cô rốt cuộc đã quyết định như vậy. Quyết định này đối với cô mà nói rất mệt mỏi, rất thống khổ, rất bất đắc dĩ, nhưng là lựa chọn duy nhất. Cô không có cách nào đối mặt An Tại Đào, càng không có cách nào đối mặt chính mình.
Cứ dày vò như vậy sẽ hủy hoại cô mất. Quan trọng hơn là cô không muốn người đàn ông mình thầm yêu phải khó xử, càng không muốn hắn bởi vì mình mà con đường làm quan gặp trở ngại.
"Giữa chúng ta là không có khả năng, cô hiểu không?"
"Giữa chúng ta là không có khả năng, cô hiểu không?"
Giờ phút này, bên tai cô văng vẳng câu nói kia của An Tại Đào, toàn thân cô lại một lần nữa lâm vào trạng thái xấu hổ và tuyệt vọng khôn cùng. Đây là sự thật cô biết rõ, nhưng sự thật này từ miệng An Tại Đào nói ra liền đập tan giấc mộng trong đáy lòng cô.
Nếu là mộng, nên tỉnh. Tôn Hiểu Linh âm thầm cắn chặt răng.
An Tại Đào nghe được lời nói của Tôn Hiểu Linh, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó có chút tức giận. Hắn nhìn chằm chằm Tôn Hiểu Linh, trầm giọng nói:
- Cô lặp lại lần nữa! Lặp lại lần nữa!
Thanh âm của An Tại Đào bỗng trở nên âm trầm, có chút thất vọng và phẫn nỗ. Tôn Hiểu Linh trong lòng một trận run rẩy.
Cô không dám trực tiếp nhìn vào mắt An Tại Đào, chỉ cúi đầu, buồn bã nói:
- Bí thư An, anh cảm thấy chúng ta về sau còn có thể làm việc chung sao? Anh nói, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Chiếc xe bus hai tầng đã chậm rãi đi đến, dừng lại. Trên xe nhảy xuống một gã ăn mặc bặm trợn, đeo vòng vàng, nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của Tôn Hiểu Linh thì cợt nhả huýt vài tiếng sáo, sau đó cười ha hả, nghênh ngang mà đi.
Tôn Hiểu Linh có chút khó chịu quay lưng định rời khỏi, lại bị An Tại Đào giữ chặt cánh tay:
- Được rồi, cô nói xem, cô muốn tôi phải làm thế nào?
Tay của hắn nắm chặt khiến cánh tay cô thấy đau nhói.
- Anh làm đau tôi...
Tôn Hiểu Linh nhíu nhíu mày, nhăn nhó nói.
An Tại Đào không chút động lòng tiếp tục nắm lấy cánh tay của cô, trên mặt một mảnh âm trầm, thậm chí có thể nói là có chút dữ tợn.
Cô, cô ta muốn rời khỏi ? Trong nháy mắt, cơn tức hừng hực thiêu đốt lòng An Tại Đào, trong mắt hiện ra tia nhìn lạnh như băng, nhìn đến mức Tôn Hiểu Linh thấy lòng quặn đau.
- Anh tại sao có thể làm như vậy với tôi?
Khuôn mặt quyến rũ co giật một chút, ánh nắng chói lòa chiếu vào thân thể của cô, cô đột nhiên cảm thấy chói mắt, có chút đầu váng mắt hoa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Được rồi, cô nói đi, cô muốn tôi phải làm gì bây giờ?
Đúng vậy, muốn hắn làm cái gì bây giờ ? Cưới mình ư ? Không cần nói là hắn đã có vị hôn thê, cho dù là An Tại Đào không có đối tượng, chính mình lớn tuổi hơn lại còn đã từng kết hôn, có xứng với hắn không?
Tôn Hiểu Linh đầu vai run rẩy, mặt đỏ bừng, miệng co rúm lại, trong lòng cô có hàng vạn điều muốn nói mà lúc này đây một câu cũng nói không nên lời.
An Tại Đào chậm rãi buông tay, bước nhanh rời đi, lại nói một câu:
- Khi nào cô có thể trả lời tôi vấn đề này, tôi sẽ cho phép cô rời khỏi. Chỉ cần ngày nào chưa trả lời được thì hãy cứ ở lại, an tâm công tác. Nếu không, hừ, tôi thật rất muốn nhìn, cô có thể chuyển đi đâu?
An Tại Đào thanh âm vô cùng hống hách.
Nhìn bóng dáng cao lớn nghênh ngang của hắn, Tôn Hiểu Linh đứng nhìn theo một cách ngây ngốc, nhìn đến tâm thần rung động.
"Kỳ thực, tôi chưa từng nghĩ muốn trở thành người phụ nữ của anh, tôi làm sao có cái phúc này. Anh cho dù chỉ cho tôi một cái ôm thôi, tôi cũng đã thấy rất đủ. Nhưng không có, ở trong lòng anh, tôi chính là như vậy. Tim của anh quá độc ác, trong lòng anh, tôi chỉ là một cấp dưới có thể cùng anh phân ưu giải sầu thôi sao?". Cô thở một hơi thật dài, khóe mắt lăn xuống hai dòng lệ trong suốt.
Cô chậm rãi trở về nhà khách, bước chân nặng nề, bóng dáng cô đơn và bất lực.
An Tại Đào đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cô. Thấy cô chậm rãi đi tới, sắc mặt tái nhợt sớm đã mất đi ánh hào quang. Trong nháy mắt, An Tại Đào giật mình: Mình đối xử với cô ấy như vậy, có phải quá độc ác không?
Cô có quyền được yêu, cũng có quyền được lựa chọn, chính mình sao có thể tước đoạt quyền được yêu và lựa chọn của cô?
Có phải mình rất ích kỷ hay không? An Tại Đào thở dài một cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời chói chang trên bầu trời. Bầu trời và mặt trời ở Hongkong và đại lục không có gì khác nhau, chỉ có điều ở trong lòng An Tại Đào lúc này, bầu trời ở Hongkong chỉ toàn là mây mù.
Tôn Hiểu Linh im lặng đi tới, nhìn thoáng qua An Tại Đào. Trước khi bước lên cầu thang nhà khách, cô lấy ra một tờ giấy ăn lau nước mắt, hai tay ôm gò má tựa vào lan can nhìn lên bầu trời.
Động tác như vậy vẫn duy trì cho đến khi đám người Lương Mậu Tài trở về. Mã Hiểu Yến từ xa đã huơ huơ chiếc túi sách thời thượng cô vừa mới mua, Tôn Hiểu Linh chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cười.
Tổng bộ của Công ty TNHH đầu tư quốc tế Phú Thành Hongkong là một tòa nhà không đến 20 tầng, tọa lạc tại phía đông một con đường buôn bán sầm uất. Vẻ ngoài rất bình thường, nhìn qua cũng giống như những tòa nhà làm việc thông thường khác.
Giám đốc bộ phận quan hệ xã hội kiêm đối ngoại đầu tư Tả Hướng Đông vội vàng gõ cửa phòng làm việc của Phó tổng giám đốc Đái Xương. Đái Xương đang ngồi sau bàn làm việc xa hoa, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên mặt thần sắc có chút là lạ, hơi thở cũng dồn dập.
Tả Hướng Đông khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt, biết vị Phó tổng giám đốc Đái này đang xem phim cấp ba. Đái Xương ở công ty Phú Thành đã có tiếng là ác quỷ háo sắc, mỗi ngày đi làm, việc đầu tiên chính là mở máy tính, thưởng thức những bộ phim kích thích mà y cất trong ổ đĩa. Sở thích này của Đái Xương đã không còn là bí mật ở công ty, từ lúc y từ tổng bộ điều đến công ty Phú Thành công tác, nữ nhân viên công ty hễ có chút nhan sắc đều kính trọng Đái Xương nhưng rất giữ khoảng cách, cũng không bao giờ dám một mình đến văn phòng y.
Những nữ nhân viên từng bị y chọc ghẹo hoặc là sàm sỡ không ít. Đương nhiên, cũng có mấy người bởi ham quyền thế và tiền tài của y mà đồng ý lên giường với y. Nhưng Đái Xương là điển hình của loại người chỉ biết chơi đùa rồi phủi tay, nữ nhân viên ngoại trừ có được một ít tiền của y ra thì đều bị y vứt bỏ không thương tiếc.
Nhưng dù có cảm thấy thế nào, Tả Hướng Đông cũng không dám nói gì. Dù sao người ta cũng là Phó tổng giám đốc, có hậu thuẫn lớn lao sau lưng.