Cho nên An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết hẹn gặp ở trước cao ốc bách hóa Tân Hải, sau đó cùng nhau đi mua quà sinh nhật cho Thạch Thanh. Dựa theo ý tứ của An Tại Đào, Thạch Thanh thích uống trà, liền đi mua hai hộp trà Long Tỉnh cực phẩm, hơn 500 đồng một cân, 1000 đồng mua hai hộp.
Nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại ngại đắt, trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Ông xã, quá đắt! Hơn nữa, nhà em cũng không thiếu trà này, trà bán trong cửa hàng này cũng chưa chắc tốt bằng nhà em. Em thấy, chúng ta lên lầu ba xem, hai ngày trước em qua xem ở đó có bán chén trà sứ tốt, hơn 200, ích lợi thực tế lại thực dụng, rất tốt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
An Tại Đào nhíu mày:
- Hiểu Tuyết, có phải quá rẻ hay không? Như vậy có khiến mẹ em nói anh keo kiệt không?
Hạ Hiểu Tuyết sẵng giọng:
- Chỉ cần anh có lòng là được, mẹ em cũng không phải mê tiền, tham lễ vật của anh. Được rồi, đi thôi, chỉ là một món quà sinh nhật, có lòng là được rồi, không cần phải lãng phí tiền.
...
...
An Tại Đào ngẫm lại cũng hiểu được Hạ Hiểu Tuyết nói có lý, dù sao nhà ba vợ mình cũng không thiếu thứ gì, người ta đường đường một Phó Chủ tịch Thành phố, trong nhà có thể thiếu cái gì, món quà sinh nhật này cũng chỉ là một phần tâm ý, nên cũng đồng ý.
Hai người mua một chén trà eo cao bằng sứ chất lượng tốt của miền Nam sản xuất, lại để nhân viên phục đóng gói lại, lúc này mới đi xe tới Hạ gia. Màn đêm vừa mới buông xuống, từng chiếc xe con tiến vào trong khu nhà của lãnh đạo chính quyền cao cấp, hai người sóng vai đi lên, ngẫu nhiên có người quen nhô đầu ra khỏi cửa kính xe chào hỏi Hạ Hiểu Tuyết.
Nhưng vừa mới lên lầu, không đợi Hạ Hiểu Tuyết mở cửa, chợt nghe Hạ gia truyền ra tiếng động lộp bộp, giống như có người quăng đồ vật. Hạ Hiểu Tuyết cả kinh, vội vàng mở cửa. Vừa mở cửa thấy Thạch Thanh buộc tạp dề, cầm cái xẻng xào rau trong tay, mặt đang đỏ lên mà chỉ vào Hạ Thiên Nông nói cái gì.
Hạ Thiên Nông thần sắc âm trầm mà ngồi ở sô pha, một tiếng cũng không nói. Trên mặt đất, là mảnh vỡ cái chén gốm sứ, cũng không biết là ông hay là Thạch Thanh ném bộ đồ uống trà trên bàn xuống mặt đất bằng gạch men sứ.
Thấy hai người tiến vào, Hạ Thiên Nông bỗng nhiên đứng dậy, hầm hầm đi vào thư phòng của mình, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Thạch Thanh ném cái xẻng trong tay xuống mặt đất, chỉ vào cửa thư phòng, cả giận nói:
- Họ Hạ, thời gian này ông còn nghĩ chưa được à? Ông có bản lĩnh thì rời khỏi nhà này, tới Thiên Nam tìm hồ ly tinh kia đi!
- Mẹ, hai người đang làm gì vậy?
Hạ Hiểu Tuyết chưa từng thấy bộ dạng này của ba mẹ, vội vàng đi tới trước mặt Thạch Thanh, nắm chặt cánh tay Thạch Thanh, lo sợ không yên hỏi. Từ khi cô hiểu chuyện đến nay, vợ chồng Hạ Thiên Nông còn chưa bao giờ đỏ mặt, cho dù là trước mặt người khác hay là sau lưng, đều một bộ vợ chồng ân ái. Đột nhiên nhìn thấy cha mẹ cãi nhau, cô không khỏi ngạc nhiên.
Kỳ thật, vợ chồng làm sao mà không cãi nhau, chỉ có điều lúc cãi nhau hai vợ chồng Hạ Thiên Nông đều tránh con gái.
- Hỏi họ Hạ đi.
Thạch Thanh căm giận bỏ tay con gái ra, đôi mắt đỏ lên, không ngờ nghẹn ngào ra tiếng, đặt mông ngồi lên sô pha:
- Họ Hạ, ông để tay lên ngực tự hỏi, ông có phụ lòng tôi hay không?
- Thạch Thanh, bà càn quấy cái gì? Đủ rồi!
Hạ Thiên Nông mặc quần áo, phẫn nộ đi ra thư phòng:
- Tôi chịu đủ rồi!
Hạ Thiên Nông nghênh ngang mà đi, Hạ Hiểu Tuyết do dự một hồi, ra hiệu bằng mắt với An Tại Đào, sau đó tự mình đuổi theo.
Chờ Hạ Hiểu Tuyết chạy ra theo, Hạ Thiên Nông đã khoác áo gió màu đen thật dài đi vội ra cửa chính khu nhà giành cho cán bộ cao cấp, đang đứng bên đường cái đón taxi. Cô vội vàng đuổi theo, hô:
- Ba, ba làm gì vậy!
Hạ Thiên Nông thở dài một hơi, khoát tay áo, để xe taxi dừng lại, sau đó nhìn con gái mình, cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, con trở về đi, ba không sao, ba ra ngoài hít thở không khí sẽ trở lại.
- Rốt cuộc là làm sao vậy?
Hạ Hiểu Tuyết lo sợ nói:
- Hôm nay là sinh nhật của mẹ, ba, ba nhường mẹ một chút không được sao? Cho dù là mẹ con có sai, hai người...
Hạ Thiên Nông mệt mỏi lắc đầu, lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu châm lửa, hít một hơi thật dài:
- Hiểu Tuyết, con không hiểu gì cả!
Hạ Thiên Nông quả thật buồn bực. Hôm nay ông ngồi xe của Đỗ Canh cùng về nhà, vừa mới vừa vào cửa cũng không có việc gì, chỉ có điều Thạch Thanh đang bận rộn trong bếp phát hiện ông ngồi bên bàn trà xem tài liệu, buột miệng hỏi một câu:
- Hôm nay sinh nhật tôi, một lát Hiểu Tuyết và Tiểu Đào tới, ông còn mang công việc về nhà làm gì? Nhanh chóng, vào bếp giúp tôi, nhặt rau...
Hạ Thiên Nông lên tiếng:
- Sắp xong rồi, ngày mốt tôi phải đi Sở Giao thông tỉnh kiếm một khoản tiền cho thành phố, tôi xem lại tài liệu báo cáo này, một lát là xong rồi, tôi lập tức đến.
Một câu này lại như chọc tổ ong vò vẽ.
Hạ Thiên Nông nói không có ý, nhưng tiếc rằng Thạch Thanh người nghe có lòng. Bà lập tức không nể mặt, bắt đầu nói đâu đâu:
- Được lắm, Hạ Thiên Nông, ông lại muốn nối lại tình xưa với con hồ ly tinh họ Lưu kia...
Hạ Thiên Nông nhíu mày:
- Bà nói bậy bạ cái gì, là Bí thư Đỗ để tôi đi trình bày xin một khoản tiền xây dựng đường cho thành phố.
Thạch Thanh hừ một tiếng:
- Vì sao cần ông đi? Mấy Phó Chủ tịch thành phố, ông lại chẳng quản giao thông, ông đi làm cái gì? Không phải là bởi vì ông có một chân với hồ ly tinh họ Lưu kia, tình cũ dễ làm việc sao...
Thạch Thanh càng nghĩ càng giận, bắt đầu không ngừng than thở. Vốn, chính bà cũng là giải phóng bất mãn hoặc là lửa ghen nào đó trong lòng, nhưng tâm tình Hạ Thiên Nông vốn rất tốt, đột nhiên bị bà làm như vậy, lập tức cảm thấy hứng thú mất hết liền nói lại bà hai câu.
Kết quả là, hai người ầm ĩ lên, trong cơn tức giận, Thạch Thanh ném vỡ đồ uống trà trên bàn.
...
...
An Tại Đào xấu hổ mà nhìn Thạch Thanh vẫn tức giận chưa tiêu, muốn khuyên giải hai câu, lại cảm thấy không thể nào mở miệng. Đang lúc không được tự nhiên, Thạch Thanh oán giận đứng dậy lấy vài món ăn đã chuẩn bị trong phòng bếp ra, bày lên bàn cơm, lại lấy một chai rượu Mao Đài từ trong tủ rượu ra:
- Tiểu Đào, lại đây uống rượu với mẹ.
An Tại Đào bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.
Thạch Thanh uống vài ly, sắc mặt đỏ lên, bà buông chén rượu trong tay, ngay trước mặt con rể tương lai, không ngờ lau nước mắt chảy ra giống như cô bé.
An Tại Đào do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, rốt cuộc mẹ và ba xảy ra chuyện gì?
Thạch Thanh nâng hai mắt đẫm lệ lên, cắn răng nói:
- Đàn ông đều không có ai tốt, ăn trong bát nhìn trong nồi… hừ, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm chuyện gì sai với Hiểu Tuyết nhà chúng tôi, tôi sẽ không tha cho anh!
Thạch Thanh liên tục cằn nhằn và kể tới tình nhân cũ làm Giám đốc Sở Giao thông của Hạ Thiên Nông, An Tại Đào không kìm nổi cười, hóa ra, không ngờ ba vợ này cũng có chuyện xấu không nói rõ?!
Thấy khóe miệng An Tại Đào hơi lộ ra nụ cười, Thạch Thanh oán giận trừng mắt nhìn hắn:
- Còn cười cái gì? Không được cười!
====
Một bữa tiệc tối sinh nhật bị làm rối lên. Thạch Thanh nói chuyện một hồi khiến bà giải phóng "oán khí" trong lòng, thấy ba con Hạ Thiên Nông cũng trở về nhà, An Tại Đào liền biết điều mà cáo từ.
Thấy An Tại Đào muốn đi, Hạ Thiên Nông hơi xấu hổ mà gật đầu:
- Được rồi, Tiểu Đào con về sớm một chút đi. Hiểu Tuyết, con đi tiễn Tiểu Đào.
Hạ Hiểu Tuyết kéo tay An Tại Đào rời Hạ gia, nghe An Tại Đào vừa rồi biết được chuyện xấu của cba mình từ miệng Thạch Thạch, không khỏi cười đến run hết cả người. Cô còn chưa từng nghĩ tới, người cha Phó Chủ tịch thành phố nghiêm túc của mình không ngờ còn có một chuyện tình cảm mờ ám "đáng yêu" như vậy.
Hai người chuyện một chút ở cửa, lại tránh khỏi chỗ sáng ôm nhau thân thiết một hồi, Hạ Hiểu Tuyết đột nhiên cười ha ha:
- Tiểu Đào, nếu không hôm nay em về nhà với anh.
An Tại Đào giật mình kinh hãi:
- Hiểu Tuyết, em...
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, cố ý ưỡn bộ ngực đầy đặn lên, mày liễu thanh tú giương lên:
- Thế nào? Anh không chào đón à? Chúng ta cũng đã đính hôn, hiện giờ có bao nhiều người đính hôn ở cùng một chỗ? Ông xã, em không muốn rời khỏi anh...
Lời nói điêu ngoa của Hạ Hiểu Tuyết chợt trở nên dịu dàng chân thành, hai mắt mê ly, phát ra thâm tình như nước. An Tại Đào cũng hơi động tình, chỉ có điều hắn nhớ tới mẹ vợ động một chút lại như sư tử Hà Đông kia, lại hơi chần chừ:
- Hiểu Tuyết, mẹ anh không có vấn đề gì, chỉ có điều mẹ em …
- Mặc kệ họ, bọn họ vừa mới cãi nhau...
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì kéo tay An Tại Đào, gọi một chiếc taxi.
Hai người cùng nhau đi vào phòng khách An gia, An Nhã Chi đang xem TV cười đứng dậy hô:
- Hiểu Tuyết tới rồi.
Hạ Hiểu Tuyết nhu thuận đi qua kéo tay An Nhã Chi:
- Mẹ, mẹ ăn cơm chiều chưa?
An Nhã Chi khẽ mỉm cười, thuận tay gạt sợi tóc bay rối trên trán Hạ Hiểu Tuyết:
- Đã sớm ăn rồi, nhưng các con đã ăn chưa? Nếu chưa ăn, mẹ lập tức đi nấu cơm cho hai con.
Trúc Tử đang làm bài tập trong phòng chạy ra, nhỏ giọng gọi một tiếng chị với Hạ Hiểu Tuyết. Tuy rằng vẻ mặt vẫn rất sợ hãi, nhưng so với trước kia, điều này đã là tiến bộ rất lớn. Điều này nói rõ, thiếu nữ bất hạnh đang chậm rãi làm quen hoàn cảnh mới, vết thương trong lòng đang khép lại từng chút.
Đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn khép lại cần thời gian dài.
Hạ Hiểu Tuyết cúi đầu dịu dành kéo bàn tay nhỏ bé của Trúc Tử, dịu dàng nói:
- Trúc Tử hôm nay em đến trường rồi, thế nào? Có thể đuổi kịp chương trình học không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trúc Tử hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
An Nhã Chi vui mừng mà sờ đầu Trúc Tử:
- Hiểu Tuyết, Trúc Tử học rất tốt, cũng rất thông minh, mẹ nghe chủ nhiệm lớp nói, kiến thức nền của cô bé không tồi, rất vững chắc.
...
...
Hạ Hiểu Tuyết ngồi trong phòng khách tán gẫu với mẹ chồng tương lai, rốt cuộc vẫn cả gan nhỏ giọng nói một câu:
- Mẹ, mẹ xem hiện giờ cũng đã muộn, một mình con trở về cũng khá sợ, nếu không, hôm nay con...
An Nhã Chi ngẩn ra, tiếp đó liền hiểu được. Thấy sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết hơi đỏ bừng, cúi đầu ngồi đó, tay đặt lên đầu gối, mà con trai mình cũng hơi "thẹn" trốn vào trong phòng, trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng bà lại nói:
- Được, đây vốn chính là nhà con, con đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Mẹ đi gọi điện cho thân gia, nói đêm nay mẹ giữ con lại.
Hạ Hiểu Tuyết cười khẽ mà thè lưỡi:
- Cảm ơn mẹ.
An Nhã Chi lắc đầu, bà vốn không phải người cổ hủ, hiện giờ người đính hôn ở cùng một chỗ rất nhiều, con trai giáo viên Tôn cách vách đã sớm mang bạn gái mình về nhà ở chung đã lâu. Tình cảm con trai mình và Hạ Hiểu Tuyết sâu đậm như vậy, hai đứa nó muốn... cũng là bình thường.
An Nhã Chi nhấc điện thoại, tiếp điện thoại chính là Hạ Thiên Nông.
- Ông Hạ, xin chào, tôi là An Nhã Chi.
- Ồ, thân già à.
- Ông Hạ, ông xem, Hiểu Tuyến đến nhà, tôi thấy trời cũng đã muộn, một mình nó trở về tôi cũng lo lắng, tôi liền giữ nó ở lại nhà...
Lời An Nhã Chi nói rất hàm súc, cũng không giải thích. Hạ Thiên Nông cũng không nghĩ nhiều, con gái mình đã là vợ người ta, ở nhà chồng tương lai cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cho nên Hạ Thiên Nông lại khách sáo hai câu với An Nhã Chi, lúc này mới cúp điện thoại.
====
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết trốn ở trong phòng, nghe An Nhã Chi nói chuyện điện thoại xong, hưng phấn mà ôm nhau, sau đó liền hôn nồng nhiệt một hồi, quay cuồng ở trên giường.
Hạ Hiểu Tuyết nằm trên giường, trong nhu tình mật ý của An Tại Đào, cô sớm động tình. Cô từ từ nhắm hai mắt, hai gò má ửng đỏ, môi hé mở phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ mà dồn dập. An Tại Đào nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng non nõn nà của cô, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Nhớ tới kết cục lạnh lẽo của mình và Hạ Hiểu Tuyết kiếp trước, lại nghĩ tới người ngọc đoàn tụ sum vầy trong ngực hiện giờ, tâm thần An Tại Đào kích động lên. Đôi mắt hắn đỏ lên, nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận nâng khuôn mặt hai má ửng hồng của Hạ Hiểu Tuyết lên, nằm bên cạnh, dịu dàng nói:
- Hiểu Tuyết, anh yêu em, cả đời này chúng ta không bao giờ rời xa nhau, được không?
Cảm nhận được nhu tình trìu mến phát ra từ sâu trong lòng của người yêu, thân thể mềm mại của Hạ Hiểu Tuyết dán lại, bộ ngực co dãn đầy đặn đã gần như không vật cản mà ma sát vào ngực An Tại Đào, khuôn mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, thở ra hương lan:
- Ông xã, ôm chặt em!
An Tại Đào cúi xuống hôn...
...
Đây là một đêm tình cảm mãnh liệt và cuồng nhiệt. Cho nên rất nhiều năm về sau, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết nhớ tới đêm này, đều không kìm nổi động tình. Thế gian này không ai có thể hiểu được cảm tình của An Tại Đào đối với Hạ Hiểu Tuyết sau khi tái sinh, trong cảm tình này có chứa áy náy rất đậm, từ khoảng khắc tái sinh đầu tiên, hắn liền thế cả đời này tuyệt đối không để Hiểu Tuyết bị một chút tổn thương.
Sáng sớm, bên cạnh cửa sổ truyền đến một tiếng chim sẻ. Trong sáng sớm đầu thu này, An Tại Đào tỉnh lại, vỗ nhẹ người yêu trong lòng, mà ngoài cửa, An Nhã Chi đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho họ.
Hạ Hiểu Tuyết ứ hự một tiếng, cũng tự tỉnh dậy. Cô cười hì hì, vươn tay vuốt ve ngực An Tại Đào trong chăn, làm nũng nói:
- Ông xã, em muốn anh mặc quần áo cho em.